Đông Phong Túy nhìn bóng lưng nàng nhảy nhót, hơi có chút thất thần.
Theo ý nàng, hắn chính là người tốt?
Chờ đến một ngày nào đó, nàng biết được hắn chính là Đạp Tuyết công tử, Đạp Tuyết công tử chính là hắn, nàng sẽ có phản ứng ra sao?
Đông Phong Túy chợt có chút buồn bực khó hiểu.
Dường như, cứ thế gạt nàng, ở trước mặt nàng sắm hai thân phận không phải chuyện thỏa đáng.
Đúng là, ban đầu hắn chỉ muốn lợi dụng nàng một chút.
Nàng là người đầu tiên không sợ Nguyệt quý phi, là người chỉnh Nguyệt quý phi chạy trối chết.
Nàng từ trên trời rơi xuống, là người không có bất luận thân phận bối cảnh ở Vô Ưu quốc.
Như vậy, đó là vì nàng tới để thay đổi hậu cung chăng.
Đây chính là nguyên nhân hắn cho phép Cổ Lạc Nhi ở Cầm Sắt điện. Muốn để cho nàng chọc giận Nguyệt quý phi.
Làm người lười nhiều năm, dường như hắn thật sự trở nên có chút mệt mỏi.
Chẳng muốn xử lý những chuyện lộn xộn, chẳng muốn để ý quan hệ giữa hậu phi cùng triều thần rắc rối phức tạp.
Hậu cung, vốn là của phụ hoàng mẫu hậu cùng với mấy lão trung thần cứng ngắc đưa cho hắn.
Khi bọn họ cưỡng ép đưa những hậu phi này cho hắn, có từng hỏi qua ý nguyện của hắn?
Hơn nữa, một khi hắn sủng hạnh hậu phi, khó tránh khỏi mỗi ngày đều có tiết mục tranh sủng trình diễn.
Mẫu hậu đã không tránh né còn muốn chen vào một chân.
Ngẫm lại mà nhức đầu.
Về phần huyết mạch hoàng thất, khi hắn có ý trung nhân, hắn tự nhiên sẽ duy trì huyết mạch hoàng thất.
Nhưng nếu chỉ vì cái này mà sủng hạnh những hậu phi mình không hề thích, hơn nữa còn muốn vũ lộ quân triêm, như vậy, xem hắn là cái gì?
(vũ lộ quân triêm: ân huệ cùng hưởng)
Rốt cuộc là hắn sủng hạnh các nàng, hay là bị các nàng sủng hạnh?
Vốn là trông cậy vào Cổ Lạc Nhi quấy hậu cung đến rối loạn, hắn mới dễ dàng tìm được lý do giải tán hậu cung.
Không nghĩ tới Cổ Lạc Nhi làm so với kỳ vọng của hắn còn tốt hơn, nàng chẳng những chỉnh trị Nguyệt quý phi, còn làm nhóm hậu phi tương lai có thể tìm được lối đi.
Thời gian này, hậu cung thanh tĩnh rất nhiều.
Về phần dùng thân phận Đạp Tuyết công tử tiếp cận nàng, đương nhiên có nguyên nhân khác.
Mọi thứ hắn đều đã cân nhắc chu đáo, chỉ là chính hắn không ngờ tới, hắn lại động tâm với Cổ Lạc Nhi.
Hơn nữa, trong một trong thời gian ngắn ngủi đã động tâm với nàng.
Đây là lần đầu, hắn động tâm với một nữ nhân.
Cửa bị đẩy ra, Cổ Lạc Nhi tắm gội xong toàn thân sạch sẽ nhẹ chân nhẹ tay bước vào.
Nàng đã thành thói quen, tiến vào phòng Đông Phong Túy phải nhẹ nhàng, tránh làm hắn tỉnh giấc.
Nàng cúi đầu, không hề chú ý tình hình trong phòng.
Mãi đến khi đóng cửa lại, mới quay người lại.
Đột nhiên nhìn thấy Đông Phong Túy đứng ở ngay giữa phòng, Cổ Lạc Nhi cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Vỗ vỗ lồng ngực bị kinh hãi đến thình thịch nhảy lên, Cổ Lạc Nhi khó tin nhìn Đông Phong Túy.
“Oa, Hoàng thượng, làm sao người còn đứng ở đây, chưa đi ngủ sao? Hẳn không phải người đang mộng du đi?”
Đông Phong Túy bật cười.
“Trẫm đúng là đang mộng du.”
Đứng ở chỗ này làm mộng tưởng hão huyền, mộng những gì hắn và Cổ Lạc Nhi đã trải qua, mộng tương lai của bọn hắn.
Cổ Lạc Nhi nào biết tâm tư của hắn, chỉ nghĩ là hắn đang nói giỡn.
“Phù” một tiếng, đã định đi về phía giường.
Ngẩng mắt vừa nhìn thấy giường, rồi lại nhớ tới chuyện xấu hổ phát sinh tối qua, vội vàng tự giác dừng lại.
Hỏi: “Hoàng thượng, đêm nay người ngủ thụy tháp hay ngủ giường hay đều ngủ cả hai?”
“Ngươi ngủ ở giường đi.”
Đông Phong Túy không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng.
Cổ Lạc Nhi nghiêng nhẹ đầu quan sát hắn.
“Người nửa đêm đột nhiên lại muốn ngủ giường thì sao?”
Thấy Đông Phong Túy không trả lời, tự giác nói: “Ta vẫn nên trải chăn xuống sàn ngủ thì hơn.”
Trên mặt đất trải thảm, có lẽ ngủ trên mặt đất cũng không phải là chuyện khó khăn.
Cổ Lạc Nhi quyết định lên giường, ôm chăn xuống trải nền đất.
Thời điểm đi ngang qua người Đông Phong Túy, Đông Phong Túy đột nhiên giữ cổ tay nàng lại.
“Khoan đã.”
Cổ Lạc Nhi cảnh giác nhìn hắn.
Đông Phong Túy xem thường nói: “Ngươi không cần nhìn trẫm giống như tên hái hoa tặc. Trẫm đã nói, sẽ không sủng hạnh ngươi.”
Cổ Lạc Nhi nhẹ nhàng thở ra.
“Hoàng thượng, còn có chuyện gì sao?”
“Lạc Nhi, hôm nay ngươi bị thương?”
Đông Phong Túy dáng vẻ phớt lờ hỏi.
Hiện giờ hắn không phải là Đạp Tuyết công tử, không thể trực tiếp kéo y sam Cổ Lạc Nhi để xem miệng vết thương của nàng.
Chỉ riêng kéo tay nàng, vẻ mặt nàng nhìn hắn đã không tốt rồi.
Thiếu chút nữa muốn nói cho nàng biết, kỳ thật, hắn chính là Đạp Tuyết công tử.
Song, những lời này chỉ quanh quẩn trong đầu vài vòng, rốt cuộc nói không nên lời.
Cổ Lạc Nhi đáp: “À, phải, nhưng không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ. Đa tạ hoàng thượng quan tâm.”
Trong lòng thầm nói, không biết là Nguyên Phương hay tên thị vệ nào bẩm báo chuyện này cho Đông Phong Túy.
Muốn tránh khỏi tay Đông Phong Túy, giãy vài cái cũng không tránh được.
Lại không dám dùng quá sức chọc giận hắn, Cổ Lạc Nhi đành phải tùy ý để Đông Phong Túy cầm lấy tay nàng.
“Ở đâu? Để trẫm xem.”
“Không, không cần. Hôm nay Đạp Tuyết công tử cho ta một lọ thuốc, ta đã thoa lên. Không có gì đáng ngại.”
Đông Phong Túy buông lỏng tay ra.
“Ngươi ngủ giường đi.”
Nhàn nhạt bỏ lại một câu, Đông Phong Túy đến thẳng thụy tháp, quay lưng về phía Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi hối hận muốn tát cho mình một cái.
Tại sao nàng lại nói ra Đạp Tuyết công tử trước mặt Đông Phong Túy? Đã biết rõ hắn cực kỳ để ý rồi mà.
Để ý? Không, không phải hắn để ý, mà là mất mặt.
Cổ Lạc Nhi không dám tiếp tục vi phạm mệnh lệnh của hắn, chạy lên trên giường, cuộn tròn người nằm ngủ.
Đông Phong Túy nghe thấy tiếng nàng bò lên giường, khóe môi khẽ giương lên.
Cân nhắc, vừa rồi nàng cùng hắn lôi kéo vài cái, cũng không thấy nàng hiện ra chút đau đớn nào. Hơn nữa, nàng nói, nàng đã thoa thuốc.
Đại khái, thương thế của nàng thật sự không có gì đáng ngại.
Cổ Lạc Nhi sợ Đông Phong Túy lại mò lên giường, trừng mắt nhìn bóng lưng Đông Phong Túy, ngay cả mắt cũng không chớp.
Nhưng cuối cùng quá mệt mỏi, không cầm cự bao lâu đã thiếp đi.
Đông Phong Túy đứng dậy, đi tới bên giường, ngồi trên mép giường, nắm tay Cổ Lạc Nhi, bắt mạch cho nàng.
Hắn biết y lý.
Mạch đập rất bình thường, tựa hồ không có dấu hiệu trúng độc.
Chỉ là, có lẽ, Tiêu hồn tán của Lãnh Dạ không giống bình thường.
Đông Phong Túy buông Cổ Lạc Nhi ra, đứng dậy thay trang phục Đạp Tuyết công tử, lại nhìn Cổ Lạc Nhi ngoan ngoãn đang ngủ trên giường, khe khẽ mỉm cười, lách mình từ cửa sổ đi ra ngoài.
Ánh trăng sáng trong.
Thành hiệu trên sườn núi, một người thân khoác áo đen, đầu phủ mạng che mặt đen thân ảnh cao lớn đón gió lẳng lặng đứng.
Gió núi có chút nghịch động đến y sam cùng lụa đen của hắn, thân hình hắn lại không chút dịch chuyển.
Ánh trăng mờ ảo, một thân ảnh phục trang màu đen xuất hiện ở phía sau hắn.