Ngay lúc đó, Vệ Lai chỉ cảm thấy thế giới lập tức sụp đổ, hô hấp không còn chút ý nghĩa nào với nàng nữa.
Vì vậy, nàng ngủ say lần nữa, dù bọn nha đầu có lay thế nào, nàng cũng không muốn tỉnh lại.
Nhưng tại sao ngủ rồi, dường như nàng lại nghe thấy tiếng tiêu du dương?
Tại sao Sơn Linh đang lay lay lại chợt dừng lại?
Nàng nín thở, cố gắng để khí mạch của mình điều hòa.
Tiếng tiêu vẫn tiếp tục, từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở một chỗ, khoan thai du dương, vừa đủ để nàng nghe rõ.
Người vì ngủ say mà lâu không cử động lòng bỗng nhảy dựng lên, nàng từ từ mở mắt, sau khi tầm mắt tập trung, thấy mặt Sơn Linh hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Tiếng tiêu tiếp tục như thúc giục linh hồn, giục nàng kéo chăn ra, lật người chỉ mặc áo ngủ trắng lại.
Cũng không quan tâm đến việc đi giày vào, xúc động lảo đảo đi ra cửa.
Nhìn cử động này, cuối cùng Sơn Linh cũng phục hồi lại tinh thần, muốn kéo nàng, lại phát hiện người đã đến cửa.
“Cạch” Một tiếng kéo cửa phòng ra, tiếng tiêu vang lên bên tai càng rõ hơn, chỉ thấy một chàng trai áo trắng bồng bềnh đứng đó. Tay cầm cây tiêu dài, đang đem chậm rãi tấu lên khúc nhạc mê hồn kia.
Thấy nàng, người thổi tiêu cũng ngừng lại, một cánh tay duỗi ra, vẫy vẫy tay với nàng —
“Đến đây!”
Như bị ma xui quỷ khiến, hai chân Vệ Lai bắt đầu bước đến phía trước.
Từng bước từng bước, không nhanh không chậm.
Cho đến khi hai người đứng đối diện nhau, chàng trai áo trắng chợt mở hai cánh tay, mạnh mẽ ôm trọn lấy người trước mặt.
Vệ Lai nhắm chặt mắt, ngửi mùi đàn hương quen thuộc này, nước mắt tràn ra.
Nàng nắm chặt áo Quý Mạc Trần, cuối cùng vừa há miệng liền cắn đầu vai hắn.
Quý Mạc Trần khẽ run, nhưng vẫn đứng không nhúc nhích. Cứ chịu đau để nàng cắn cho dù vai áo trắng đã thấm máu.
“Vệ Lai...” Giọng hắn khàn khàn, chỉ nói một chữ, yết hầu đã căng lên.
“Quý Mạc Trần nếu ngươi không xuất hiện nữa, có lẽ ta sẽ ngủ luôn ngàn năm như vậy. Ta không biết giữa chúng ta vượt qua mấy trăm hay mấy ngàn năm, nhưng những năm tháng bị bỏ lỡ đó, cho dù phải ngủ say ta cũng vẫn sẽ tìm chúng về.”