“Cô nương.” Xuân Hỉ hơi sợ, tuy nói Vệ Lai ngày thường không có vẻ kiêu ngạo, nhưng ai cũng biết người chủ tử này nói một không nói hai, nếu nàng thực sự bắt đầu tức giận, sợ là Hoàng Thượng cũng bó tay. “Cô nương người đừng hiểu lầm, Hoàng Thượng chỉ thỉnh thoảng hỏi nô tỳ người ăn ngon không, ngủ ngon không, Hoàng Thượng thật sự quan tâm người, không có ý giám sát.”
“Ta hiểu.” Nàng lạnh nhạt đáp lại, “Không sao.”
Đúng! Không sao.
Hiện tại với nàng mà nói, dường như chuyện này có lẽ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nàng biết tin tức của Quý Mạc Trần, biết hắn muốn lén đưa nàng ra khỏi cung, cũng biết thái tử Liêu Hán mang theo Sơn Linh đến đây, có một nửa nguyên nhân là vì nàng.
Loại cảm giác này tuyệt không nói nên lời, nàng lại sắp được gặp lại người mà mình luôn ngóng trông, không ai hiểu lúc này, bên ngoài nàng có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ kích động.
“Hôm nay Hoàng Thượng sẽ tới sao?” Nàng hỏi Xuân Hỉ, “Ngươi đi gọi đi! Nói ta có chuyện tìm hắn.”
“Dạ!” Xuân Hỉ gật đầu đáp ứng, “Nô tỳ phải đi xem chút, không biết khi nào Hoàng Thượng sẽ hết bận, cũng không biết hôm nay còn cần phải tiếp thái tử Liêu Hán nữa hay không.”
“Ngươi đi gọi đi, nói hắn lúc nào rảnh thì đến đây.”
Khi Hoắc Thiên Trạm vào lãnh cung, Vệ Lai đã ăn xong cơm tối rồi.
Xuân Hỉ thấy hắn tới, vội vàng đi chuẩn bị một phần thức ăn nữa.
Vệ Lai cứ cười khanh khách, chống cằm nhìn hắn ăn từng miếng, từng miếng, nhìn đến mức Hoắc Thiên Trạm có chút sợ hãi.
“Nàng làm gì đấy?” Lần đầu tiên hắn phát hiện bị người ta nhìn chằm chằm khi ăn cơm là một chuyện vô cùng khủng bố.
“Mau ăn đi!” Nàng cười nói. “Ăn xong rồi nói cho ngươi một chuyện.”
Hoắc Thiên Trạm đặt bát đũa xuống, tự đi đến bên chậu nước súc miệng, rồi quay người lại nói với nàng.
“Nói đi! Ăn xong rồi!”
“Ừ!” Vệ Lai gật đầu, vẫn cười, cũng không nói vòng vo, trực tiếp nói ra tâm tư của mình... “Ta phải đi rồi!”
Người phía trước rõ ràng chấn động, giật mình, nhưng cũng không phản ứng quá lâu, chỉ cười khổ nói.
“Sao lại vội vậy?”