http://Bichsongcac.wordpress.com
Khăn lụa màu trắng được chiếu rọi bởi ánh sáng nên chớp độngsáng bóng, hoa Thiên Âm – chỗ nhụy hoa màu vàng có một đường kẻ cong cong, nếu không nhìn kỹ chắc chắn không thể nhận ra.
Ngân Nhi tinh tế vuốt ve, đây là vật kỷ niệm lần Viêm Hi bị nước hắt hồi còn nhỏ, chính nàng đưa cho hắn cái khăn lụa, không ngờ, hắn còn giữ gìn cẩn thận đến vậy.
“Phu nhân?” Tiểu Thanh nghi hoặc nhìn vẻ mặt nàng bỗng nhiên vui sướng, bỗng nhiên lại trấn định như con rối gỗ.
“Tiểu Thanh, có thể tìm giúp ta ít hoa không, ta muốn làm túihương.” Nàng nâng cằm mỉm cười, hai tay như cũ gắt gao nắm chặt khănlụa.
“Xin phu nhân cứ sai bảo.”
“Ở Hương Sơn, nơi đó nở đầy hoa Thiên Âm, ta rất thích mùi hươngcủa nó, có thể ngắt giúp ta một ít mang về hay không?” Cúi đầu, nhịnkhông được nhẹ nhàng chạm vào đường chỉ, nhưng mà, khi bàn tay chạmđến chiếc lá ở gần đóa hoa Thiên Âm, nàng liền trừng lớn hai mắt,hé hé môi,rồi lại cuống quít mím chặt.
Nghe được lời này, Tiểu Thanh gật đầu cười, nếu phu nhân có ý tưởnglàm túi hương, chứng tỏ sẽ không nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, hơnnữa thủ vệ phủ tướng quân vô cùng nghiêm ngặt, hiện tại nàng chỉ là một nữ tử, không thể đào tẩu đâu.
“Từ đây tới Hương Sơn mất hơn một ngày, phu nhân, ngày mai nô tỳsẽ đi hái về, có điều khả năng tới ngày kia mới có mặt tạiđây.”
“Không có vấn đề gì, ta chờ,” Không, nàng rốt cuộc chờ không được ,phất phất tay,“Các ngươi đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.” Nói xong,liền đưa tay khẽ kéo chăn lên trên, khép mi mắt lại.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Tiểu Thanh đành nhún thân, dẫn cácnha hoàn khác đi ra ngoài, nhẹ giọng nói nhỏ với thủ vệ bên ngoài,dặn dò bọn họ nhớ bảo hộ tốt phu nhân.
Tiếng bước chân dần dần rời xa, cho đến khi tất cả chỉ là mộtmảnh yên tĩnh, trừ bỏ tiếng chim hót ngẫu nhiên vang lên, xung quanhđình viện, không có bất cứ một vật gì , dường như nơi đây đãđược cách biệt với thế giới bên ngoài.
Nâng hai tay, nàng xốc chăn ngồi dậy, nhìn chiếc lá tinh xảo thêutrên khăn lụa, hốc mắt lập tức phiếm hồng, nước mắt không tiếng độngtrào ra.
Nàng không quên, một tháng trước khi thành thân, hắn mang nàngđến Hương Sơn nhìn hoa Thiên Âm, chính nàng đã cầm kim dậy hắnthêu, bởi vì sợ Viêm Hi buồn chán,nàng liền dạy hắn làm theo cáchsáng tạo độc đáo của mình, qua đường thêu mà gửi gắm tâm ý.
Không ngờ hắn vẫn nhớ……
Năm ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt phẳng, cảm thụ được xúc cảm mềm mại, nàng hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi cảm thụđược lời nói của hắn.
“Buổi trưa hằng ngày , ta ở cửa sau chờ nàng.”
Buổi trưa hằng ngày! Bối rối , nàng mệt mỏi bước xuống giường,ngay cả giầy cũng không đi , chỉ có một thân thục bào màu trắng, cướcbộ hỗn độn nhằm phía cửa phòng, nhưng mà, ngay tại lúc ngón tay chạmđến cửa liền dừng lại.
Không được, bọn họ canh chừng rất nghiêm ngặt, nàng căn bản làkhông thể đi ra ngoài, nhất là chỉ có một mình, bọn họ càng khôngcho phép nàng đi.
Làm sao bây giờ?
Viêm Hi, Viêm Hi đang ở cửa sau.
Bất quá nàng căn bản ngay cả cửa sau ở đâu, nên đi như thế nào,phải lừa gạt đám thị vệ nha hoàn ra sao , làm thế nào thoát khỏidanh xưng phu nhân tướng quân này cũng chưa biết.
Nàng,thật giống chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, rõ ràngđã nghe được cái chìa khóa Rung động “Đinh Đinh”, nhưng lại tìm khôngra phương hướng.
“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh!” Cổ họng khàn khàn, nàng vô lực vỗ vào cánh cửa.
Thị vệ canh gác ngay lập tức đẩy cửa, nghi hoặc nhìn nàng,liếc thấy bộ y phục đơn giản trên người nàng, mặt đỏ bừng,lậptức quay sang một bên:“Phu nhân có chuyện gì cần dặn dò? Nếu muốn đi ra ngoài bây giờ thì không thể được, tướng quân đã hạ lệnh phảiđợi đại phu báo thân thể người hồi phục , mới có thể đi lại trongđình viện.”
“Ta muốn dùng bữa.” Nàng thùy hạ mi mắt, nhẹ giọng đáp lời.