Trong điện Long quân một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ cung nữ bưng nước ấmcước bộ bận rộn, không ai dám nói đôi câu vài lời, chỉ nhìn hoàngphi không chút huyết sắc nằm trên long sàng mà kinh ngạc ngẩnngười, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn Hoàng Thượng mấy ngày nay mặtlạnh như sương băng, ngay cả năm vị Thái y cực nhọc ba ngày cả ngàylẫn đêm hầu hạ trước mặt, không có khởi sắc,cũng không dám phátngôn.
Mộc Hiệp hai tay căng thẳng, đi đến trước mặt hoàng thượng.
“Thần, khẩn cầu Hoàng Thượng trước nghỉ tạm một thời gian, nếu không, chờ hoàng phi tỉnh lại, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ ngã bệnh.”
Ngày hôm qua là ngày sinh của hoàng thượng, bất quá trongcung không người nào dám can đảm treo đèn lồng, cũng không có nghi thức chúc mừng, thật là so với dĩ vãng càng thêm im lặng.
“Trẫm là thiên tử, như thế nào có thể ngã bệnh?” Phù Vân KhâuTrạch nhắm mắt lại, có vẻ mỏi mệt không chịu nổi,“Thái hoàng Thái Hậunói qua, Y Y là phượng phúc, chỉ cần qua mười tuổi, liền bình yên vô sự, nàng có phải hay không giả bộ ngủ? Mỗi ngày trèo tường cũng nên mệtmỏi đi.”
Nguyên bản là một câu đùa giỡn, nhưng nói ra từ miệng hắnkhiến những người xung quanh đều cảm thấy chua xót trong lòng.
Ngay cả Mộc Hiệp mỗi ngày nhìn hoàng phi lớn lên, hốc mắt không khỏi đỏ đỏ, xoay người đi ra cửa không nói gì, đứng thẳng vững như đá.
“Hoàng, Hoàng Thượng……” lão Thái y tay châm cứu run lên, chậm chạp nói, bốn vị Thái y sắc mặt quái dị, còn có một tia vui mừng.
“Sao?” Trầm thấp âm điệu, Phù Vân Khâu Trạch ngay cả mí mắt cũng không chớp.
Đã qua ba ngày, tất cả Thái y đều thúc thủ vô sách,tuy nhiên ai cũng sợ bị chặt đầu, muốn xin chút ân huệ sao?
“Hoàng phi đắm chìm trong mộng hình như đã thức tỉnh.”
Đột nhiên mở bừng mắt, đôi mắt màu tím bắn ra tia sáng kỳ dị, longbào khẽ vung, hắn lao vào phía mép giường, Mộc Hiệp cũng khẩn trươngtheo sau .
Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như tờ giấy, bất đồng là, hơi thở mỏngmanh không giống mấy ngày hôm trước không hề sinh khí, trên mặt nàngtoát ra vài giọt mồ hôi, lông mi thật dài thỉnh thoảng chớp chớp hai cái, đôi môi nứt nẻ nhếch lên.
Phù Vân Khâu Trạch cúi thấp đầu lắng nghe.
“Khinh Âm đừng, đừng…… thật nhiều máu……”
Khinh Âm?! Đôi mắt màu tím hiện lên kinh ngạc, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.
“Mộc Hiệp, điều tra thế nào rồi?”
“Bẩm Hoàng Thượng,” Mộc Hiệp cả kinh, thiếu chút nữa quên đạisự,“Tiểu Thanh sau khi tỉnh lại nói làm nàng một bước tiến đình đã bất tỉnh nhân sự, ngay cả thân ảnh thích khách cũng không có thấy.”
Phù Vân Khâu Trạch trầm mặc đi đến trước cái bàn kim đàn mộc, cầmlấy mặt trên chén trà,“Binh!” Đột nhiên ném vụn, sắc mặt trở nên u ám.
“Tiếp tục nói!”
Năm vị Thái y đứng ở trước giường, không biết là nên lui ra ngoài hay tiếp tục châm cứu, người người chớ đều kinh hãi đến run mật, chỉ sợ đi ra ngoài, hoàng phi có chuyện không hay xảy ra, cũng không phảimất cái đầu của chính mình, chỉ sợ liên luỵ cửu tộc mà thôi, nghĩ đến cái này, liền quyết tâm tiếp tục châm cứu.
Thấy Hoàng Thượng vẫn chưa cho người trong điện lui ra, Mộc Hiệp đành bẩm báo.
“Thần có hỏi qua thị vệ đứng gác khu vực này, buổi trưa hômđó,chỉ có Mẫn Hách Vương gia từng tiến vào, mà sau đó không thấyđi ra ngoài.”
Lại là hắn! Phù Vân Khâu Trạch trên trán gân xanh nổi lên, đang địnhphát tác giận dữ, một tiếng kêu sợ hãi khiến cho hắn đột nhiên xoayngười.
“Đừng! Đừng giết người!”
Y Y ngồi bắn dậy,đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, dượcthảo trên miệng vết thương tung ra, làm thục y màu trắng nhiễmmáu, như bông hoa mai hồng đỏ tươi ướt át.
“Y Y!” Phù Vân Khâu Trạch vui sướng chạy vọt qua, vừa định hỏi nàng cảm giác thấy thế nào, nhưng nàng lại thốt ra một câu làmchết hết cả nhiệt tình của hắn.