Màn đêm dần qua, bình minh sắp tới.
Cả đêm Bạch Tiểu Thố làm ổ trong ngực Vũ Văn Tinh ngủ rất ngon.Nàng thoải mái mở mắt ra, muốn dựa vào lồng ngực Vũ Văn Tinh thêm mộtchút nữa, nhưng... nhưng tại sao nàng lại biến thành ngườithế này?
Bạch Tiểu Thố mờ mịt chớp chớp đôi mắt to, rồilại cúi đầu nhìn trường sam của Vũ Văn Tinh đang khoác trên người mình,nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Mẹ ơi, nàng bị Vương Gia biến thái nhìn thấy hết rồi!
"Bạch Tiểu Thố, đừng nhìn Bổn vương như vậy!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thốđỏ mặt, vô cùng thẹn thùng nhìn hắn, khiến hắn đột nhiên cảmthấy có một cỗ khí nóng từ bụng dưới vọt thẳng lên, đến cả mắt phượng -đã một đêm không được chợp mắt - cũng nổi lên ngọn lửa nhỏ.
Con thỏ ngu xuẩn này không thể an phận một chút được à? Mới sáng sớm đã muốn ‘trêu chọc’ hắn!
"Vương Gia phu quân, chào buổi sáng!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh trưng rakhuôn mặt dữ tợn trừng mắt nhìn mình thì vội vàng nở một nụ cười cực kỳrạng rỡ, sau đó nàng bất ngờ dùng cái miệng nhỏ xinh hôn ‘bẹp’ lên mặtvị Vương Gia nào đó một cái.
Đang yên đang lành, mới sáng ra đã tức giận rồi. Tên Vương Gia này thật biến thái!
Vũ Văn Tinh được Bạch Tiểu Thố hôn lấy lòng, cho nên mặc dù muốn mắng thêm vài câu nữa nhưng không thể nào mở miệng được, hơn thế gương mặt tuấntú còn hơi ửng đỏ. Hắn giữ chặt thân mình Bạch Tiểu Thố, môi mỏngđỏ tươi dùng sức hôn lên cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn, biến nàng thành thỏ trong nháy mắt.
Con thỏ ngu xuẩn này không mặc quầnáo, nếu không biến nàng lại thành thỏ, chẳng lẽ để cho mấy tên nam nhân ở trong nhà lao này nhìn thấy hết thân thể nàng à? Sao hắn có thể để nhưthế được!
Thật ra thì Vũ Văn Tinh vẫn còn rất tứcgiận. Khi trời vừa sáng, Bạch Tiểu Thố biến lại thành hình người, hắn đã nhìn thấy trên cổ nàng có một dấu hôn rất rõ ràng, hắn nghĩ nhất địnhlà Phi Hoa Ngọc làm, với mục đích chọc tức hắn. Hắn không thể trách Bạch Tiểu Thố bởi nàng là một con thỏ đơn thuần ngu ngốc, muốn trách thì phải trách con hồ ly giảo hoạt Phi Hoa Ngọc kia.
Vũ Văn Tinh phải cực kỳ cố gắng áp chế sự ghen ghét trong lòng mới có thể nói chuyện với Bạch Tiểu Thố một cách ôn hòa như vậy.
"Vương Gia phu quân, sao chàng lại biến ta thành thỏ!" Khi Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh xách lên, ôm vào trong ngực liền không vui kêu la ầm ỹ.
Nàng thật đáng thương! Nàng không muốn biến thành thỏ nữa. Nàng là người mà, tại sao sư phụ thối và Vương Gia phu quân cứ thích biến nàng thành thỏsau đó ôm vào lòng thế? Nàng thấy bực mình rồi đấy!
"Bổnvương thích, nàng không được cãi lời Bổn vương!" Mắt phượng của Vũ VănTinh chứa đầy ý cười, nhưng miệng lại phun ra những lời khiến Bạch TiểuThố tức đến hộc máu.
Vương Gia thối, ngươi là Vương Gia ta không chọc nổi ngươi, ta ngoan, ta không phản kháng ngươi được chưa!
Bạch Tiểu Thố âm thầm trừng mắt mấy cái sau đó vùi mình vào trong ngực VũVăn Tinh, hưởng thụ bàn tay dịu dàng đang vuốt ve đầu thỏ của mình.
Thật ra Vương Gia biến thái không thật sự hung dữ với nàng. Hắn là một namnhân tốt, ít nhất thì hắn cũng rất cưng chiều nàng, vậy nàng có nên lénlút trèo tường bỏ trốn vào đêm thành than nữa hay không?
Bạch Tiểu Thố cảm thấy rất khó quyết. Sự kiên định của nàng bị dao động chỉ vì được Vũ Văn Tinh đối xử tốt.
"Bạch Tiểu Thố, đợi khi nào Mạc Thanh tới thăm Bổn vương, nàng hãy theo hắntrở về vương phủ đi!" Từ trước tới nay Bạch Tiểu Thố là người thíchthích ồn ào, suốt ngày líu lo như chim vậy, mà hiện tại nàng lại rất yên tĩnh làm cho Vũ Văn Tinh cảm thấy không quen.
Tội danh của hắnchưa được rửa sạch, hoàng huynh cũng không có ý định buông qua cho hắn,điều đó có nghĩa là hắn sẽ phải tiếp tục ngồi đợi trong cái nhà lao này.
"Ta không về." Bạch Tiểu Thố thẳng thắn cự tuyệt, "Ta muốn ở lại với chàng, Vương Gia phu quân!"
Nàng trở về mà mỗi ngày lo lắng, không biết hắn ở trong lao như thế nào thì chi bằng cứ ở đây cùng hắn cho rồi.
"Bạch Tiểu Thố, vì sao nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời Bổn vương một lầnhả?" Vũ Văn Tinh bất đắc dĩ, dừng lại động tác vuốt ve đầu thỏ của nàng.
"Ta không nghe lời đấy, không cần chàng quan tâm!" Bạch Tiểu Thố chu miệng lên, buồn bực hét lớn.
Nàng thích làm gì là quyền của nàng, Vương Gia thối bớt can thiệp vào chuyện của nàng đi!
Vũ Văn Tinh nghe vậy chỉ biết thở dài một tiếng, sau đó liền im lặng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
Cứ như vậy đi. Nếu con thỏ ngu xuẩn này muốn ở lại đây thì cứ để nàng ởlại đi. Dù sao hắn cũng rất cần một người giúp hắn giải sầu.
......
Sáng sớm Phi Hoa Ngọc đã đi ra ngoài. Hắn đi rất nhanh, nhưng đường lớn phốnhỏ không đi mà lại đi vào con hẻm nhỏ rất u ám. Sau khi đi vàotrong hẻm, hắn đột nhiên dừng lại, bất âm bất dương quát to một tiếng,"Đi ra đi, cô nương còn muốn theo dõi ta tới khi nào?"
"Phi HoaNgọc, sao ngươi biết ta đang theo dõi ngươi?" Ngay sau đó, một bóng dáng nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống. Giọng nói của Liễu Như Yênnghe ra cũng rất bất âm bất dương.
Đáng ghét, lại bị hắn phát hiện rồi!
"Chỉ bằng chút công phu mèo cào của Liễu Như Yên cô mà có thể qua mắt tại hạ sao?" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lẽo không khácgì hàn băng, "Cô nương không nên lo nhiều chuyện bao đồng, nếukhông tại hạ không thể bảo đảm liệu lúc còn sống Liễu minh chủ còn cóthể gặp lại được muội muội ruột của mình nữa hay không đâu!"
Xú bà nương Liễu Như Yên này cứ quấn lấy hắn không buông, thật khó ưa!
"Trước khi ngươi giết ta, ta sẽ bắt ngươi phải cưới ta, làm cha củađưa bé trong bụng ta!" Liễu Như Yên rút kiếm ra, chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ họng Phi Hoa Ngọc. Nàng cười lạnh nói, "Ngươi lén lén lút lút rakhỏi vương phủ, hẳn là đi làm chuyện không muốn cho người khác thấy. Hay là ta đi nói cho đồ đệ khả ái của ngươi biết, sư phụ của nàng chỉ ra vẻ đạo mạo thôi, trên thực tế là một ngụy quân tử? Ngươi nói xemvề sau đồ đệ đơn thuần của ngươi có còn coi ngươi là sự phụ nữa haykhông?"
Thật ra Liễu Như Yên vô cùng ghen tỵ với Bạch Tiểu Thố.Phi Hoa Ngọc rất thương yêu nàng ta, nhưng trái lại luôn làm mặt lạnhvới Liễu Như Yên nàng. Nàng không phục!
Dù gì Liễu Như Yên nàngcũng được xưng là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, vậy mà tại sao cái tên Phi Hoa Ngọc này ngay cả liếc mắt cũng khinh thường không thèm liếc nhìn nànglấy một cái?
"Liễu Như Yên, Tiểu Thố nhi là đồ đệ của tại hạ,cho dù cô có nói xấu tại hạ như thế nào đi chăng nữa, nàng cũngsẽ không tin." Phi Hoa Ngọc rất tự tin về điểm này, vì vậy hắn chỉ nhíumày lạnh lùng cười, "Cô nương đừng đi theo tại hạ nữa, nếu không tại hạsẽ không khách khí với cô nữa đâu!"
Xú bà nương muốn dùng Tiểu Thố Nhi để uy hiếp hắn sao? Chuyện nực cười!
"Phi Hoa Ngọc, đừng đắc ý quá sớm!" Liễu Như Yên nhíu mày, đồng thời thukiếm về. Trên khuôn mặt diễm lệ bỗng nhiên hiện ra một tia ác độc, "Tabiết ngươi có bí mật. Nếu để cho đồ đệ ngoan của ngươi biết ngươi đanghãm hại phu quân của nàng ta, vậy, ngươi nói xem nàng ta có thể tha thứcho ngươi không?"
Phi Hoa Ngọc, ngươi cũng có nhược điểm, không phải ư?
"Liễu Như Yên, mụ la sát này, rốt cục cô muốn thế nào?" Nghe vậy, cả gươngmặt yêu nghiệt của Phi Hoa Ngọc liền trở♮ dđ♮ lqđ♮ nên âm trầm, nồngnặc sát khí, "Nếu như cô dám nói với Tiểu Thố nhi nửa chữ, tại hạ sẽ lấy lập tức giết chết cô!"
Việc hắn làm quyết không thể để cho Tiểu Thố nhi biết được, nếu không......
"Ha ha...... Thì ra Phi Hoa Ngọc ngươi cũng có lúc như thế này!" LiễuNhư Yên hả hê cười lạnh, "Ngươi sợ đồ đệ ngươi biết những chuyện ngươilàm như vậy, chẳng lẽ ngươi thích đồ nhi của mình sao?"
Trả lờiLiễu Như Yên là ba cây ngân châm sáng loáng được phóng ra từ tay áocủa Phi Hoa Ngọc. Nếu Liễu Như Yên không kịp thời né tránh thìnàng đã sớm mất mạng dưới ba cây ngân châm kia của Phi Hoa Ngọc rồi.
"Phi Hoa Ngọc, ngươi thật ngoan độc. Không những ngươi muốn giết ta, mà cònmuốn giết cả hài nhi trong bụng ta. Ngươi có biết đứa bé này là con củangươi không?" Liễu Như Yên trách mắng, nhìn chằm chằm vào con ngươi âmngoan của Phi Hoa Ngọc.
Tên Phi Hoa Ngọc này quyết tâm muốn chết nàng để diệt khẩu!
Chỉ sợ chuyện cũng không dễ dàng như vậy! Liễu Như Yên nàng không chỉ là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, mà còn là nữ La Sát đệ nhất giang hồ. Nàng khôngsợ Phi Hoa Ngọc!
"Tại hạ chưa bao giờ làm chuyện gì mà không thừa nhận. Đứa bé trong bụng cô nương là của người khác, sao có thểđổ thừa lên đầu tại hạ được. Mà cô cũng thật không biết xấu hổchút nào, Liễu cô nương!" Phi Hoa Ngọc cười một cách đầy quỷ dị, ba câyngân châm trên tay luôn trong tư thế chuẩn bị chỉ chờ phát động.
Không thể giữ mụ la sát này lại được nữa rồi. Nếu nàng ta còn sống, chắc chắn sẽ làm hư chuyện lớn của hắn!
"Phi Hoa Ngọc, ngươi không cần phải nguỵ biện. Đêm đó rõ ràng ngươi là người ngủ trong phòng ta!" Liễu Như Yên tức giận thét chói tai,"Ngươi gian dâm ta, vì sao không dám thừa nhận!"
Sự trong sạchcủa nàng bị hủy trong tay Phi Hoa Ngọc, nàng còn mang thai đứa con củahắn thì sao nàng có thể gả cho người khác được nữa?
"Tại hạ không gian dâm với những cô nương đàng hoàng, xin Liễu cô nương tự trọng!"Phi Hoa Ngọc cười lạnh, tiếp tục phóng ngân châm trong tay ra, lợi dụnglúc Liễu Như Yên né tránh, tung người nhảy lên, muốn một chưởng đánhchết nàng.
"Khoan đã, Phi Hoa Ngọc!" Cuối cùng, Liễu Như Yên phải khó khăn lắm mới sử dụng kiếm chặn lại đòn tấn côngtrí mạng của Phi Hoa Ngọc, hai tay cầm kiếm đều run lẩy bẩy, "Ta biếtngươi đi làm chuyện không tốt. Nếu ngươi không giết ta, ta sẽ nguyệngiúp ngươi làm xong chuyện này!"
Phi Hoa Ngọc thật sự muốn giết nàng, nếu nàng không tự bảo vệ mình, thì sao có thể thoát khỏi ma trảo của hắn.
"Nếu Liễu Như Yên cô nương đã nhiệt tình muốn trợ giúp tại hạ như vậy, tạihạ cũng không tiện từ chối. Tại hạ đồng ý yêu cầu của cô, nhưng nếu côlàm hỏng chuyện của tại hạ, tại hạ vẫn sẽ giết cô!" Phi Hoa Ngọc lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên hồi lâu, không kềm chế được phóng đãng cười tiếng. Tiếng cười này phong lưu mị hoặc khác thường, làm Liễu Như Yênnghe phải cũng mất hồn, để đến nỗi rơi vào cạm bẫy được Phi Hoa Ngọcgiăng sẵn mà không hề hay biết.
Có người tình nguyện thay hắn đi làm chuyện nguy hiểm, sao hắn lại không muốn chứ?
"Nhưng sau khi hoàn thành chuyện đó, ngươi cũng phải đáp ứng ta một cái điềukiện!" Liễu Như Yên cũng không phải là kiểu người không biết gì, chỉ đâu đánh đó, nàng lạnh lùng mở miệng, "Sau khi chuyện thành công,ngươi phải lấy ta!"
Đây là cơ hội duy nhất nàng có thể yêu cầu Phi Hoa Ngọc cưới nàng, nàng nhất định sẽ không thể bỏ qua!
"Được, tại hạ đồng ý với cô nương!" Phi Hoa Ngọc vẫn cười tà như cũ, vạt áohoa lệ chảy xuống đến thắt lưng, hành vi cực kì phóng đãng.
Hắnlà người vô tình như thế nào, sao có thể lấy vợ chứ? Xú bà nương LiễuNhư Yên này tự xưng là nữ La Sát đệ nhất giang hồ mà lại dễ dàng đi tin hắn, hừ, hắn là người không đáng tin tưởng nhất, không phải sao?
"Nói đi, ngươi muốn ta làm chuyện gì thay ngươi?" Sau khi hai bên đạt thành hiệp ước, Liễu Như Yên rất sảng khoái mở miệng.
"Cô nương cứ đi cùng với tại hạ, tại hạ tự nhiên sẽ cho cô biết cô phải đilàm chuyện gì thay tại hạ!" Phi Hoa Ngọc chỉnh trang lại quần áo hoa lệ, kéo vạt áo lại lên vai sau đó tung người nhảy lên tường, chạy như bay.
Liễu Như Yên cũng nhảy lên, đi theo Phi Hoa Ngọc, tiến về phía trạm dịch cách đó không xa.
Và cứ thế một ngày trôi qua trong bình yên.
Nhưng ngay ngày hôm sau, tin quốc chủ Ô Quốc chết một cách bất thường trongkhách điếm đã nhanh chóng truyền đến tai Vũ Văn Hiên, khiến hắn vô cùnglà tức giận.
Quốc chủ Ô Quốc chết chẳng phải sẽ thành ‘chếtkhông đối chứng’ ư? Rốt cuộc kẻ nào đã làm chuyện này? Chẳng lẽ Cửuvương đệ âm thầm sai người giết quốc chủ Ô Quốc để diệt khẩu sao?
Trong lòng Vũ Văn Hiên có một đống nghi ngờ, mà mọi sự nghi ngờ đều xoay xung quanh Vũ Văn Tinh.
Hiện tại quốc chủ Ô Quốc đã chết, đó chính là ‘chết không đối chứng’. Cho dù những thư tín kia còn thì vẫn không thể phán Cửu vương đệ tộimưu nghịch được, huống chi Hình bộ mới vừa truyền tin tức đến, nói rằngmấy phong thư tối qua cũng không cánh mà bay rồi.
Nhân chứng và vật chứng đều không còn, hắn lấy cái gì để định tội Cửu vương đệ đây?
Vũ Văn Hiên nhíu chặt chân mày, từ lúc lâm triều cho đến thời khắc này vẫn không hề giãn ra. Hắn đang âm thầm suy xét xem rốt cục kẻ nào có liênquan đến chuyện kia.
Càng nghĩ Vũ Văn Hiên càng cho rằng đây làhành động Vũ Văn Tinh đã ngấm ngầm sai người đi làm, vì khi không cònnhân chứng và ật chứng gây bất lợi cho Vũ Văn Tinh nữa thì hắnkhông thể không thả Cửu vương đệ ra!
Cửu vương đệ à Cửu vương đệ, âm mưu của đệ không thể qua khỏi mắt trẫm. Xem ra đệ thật sự có dã tâm muốn thay thế trẫm rồi!
Vũ Văn Hiên tức giận vỗ long án một cái. Một đống tấu chương trước mặt mà hắn không đọc vào được một chữ nào cả.
"Hoàng thượng, ngài làm sao vậy? Kẻ nào dám làm ngài tức giận đến như vậy?"Đúng lúc này hoàng hậu đi vào. Nàng thấy mặt mày Vũ Văn Hiên tối sầmlại, tất nhiên trong lòng biết là chuyện gì, nhưng sắc mặt vẫnkhông thay đổi, đi tới quan tâm hỏi.
Chắc Hoàng thượng đang phiền não vì chuyện của Cửu vương đệ đi.
"Hoàng hậu, sao nàng lại tới đây?" Khi nhìn thấy hoàng hậu Vũ Văn Hiên có vẻ hết sức kinh ngạc.
Những ngày gần đây Hoàng hậu chưa từng chủ động đến tìm hắn, sao hôm nay nàng lại có mặt ở đây?
"Hoàng thượng, ngài không hoan nghênh thần thiếp tới đây sao?" Hoànghậu có chút ủy khuất liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Vũ Văn Hiên. Nàngai oán nói, "Hay là do thần thiếp đã trở thành ‘hoa tàn ít bướm’, chonên mới khiến hoàng thượng liếc nhìn thần thiếp một cái cũng cảm thấyphiền?"
Tất nhiên nàng không thể sánh bằng Bạch Tiểu Thố đươnglúc tuổi trẻ xinh đẹp được, nhưng dầu gì nàng vẫn là hoàng hậu của VũVăn Hiên hắn! Truyện chỉ được đăng trên!
"Sao có thể như vậy được, hoàng hậu." Vũ Văn Hiên đứng lên, đi tới đỡ hoànghậu đang quỳ trên đất dậy, nhu tình trong đôi ưng mâu từ những ngày xưa cũ giờ đã xuất hiện trở lại.
Hoàng hậu là một thê tử tri kỷ của hắn. Những năm gần đây, bọn họ tương thân tương ái, hoạn nạn có nhau, phu thê hòa hợp.
"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói ngài đã bắt giam Cửu vương đệ. Ngài định xử trí đệ ấy như thế nào?" Sau khi hai phu thê hàn huyên vài câu, hoànghậu bắt đầu không dấu vết đề cập đến vấn đề chính, "Thần thiếpđi theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, cũng biết rõ tâm tínhcủa Cửu vương đệ, đệ ấy sẽ không làm những chuyện có lỗi với ngài."
"Hoàng hậu, hôm nay nàng chạy đến chỗ trẫm là cố ý tới cầu tình giúp Cửu vương đệ sao?" Vũ Văn Hiên nghe vậy, gương mặt tuấn tú lập tức lạnh xuống,ngay cả nhu tình lúc trước cũng biến mất, cái còn lại chỉ là sự lạnhlùng.
Thậm chí cả hoàng hậu cũng tới cầu cạnh cho Cửu vương đệ. Hoàng đế là hắn thật bất lực!
"Hoàng thượng, đó là thần thiếp suy nghĩ cho ngài!" Hoàng hậu có thể suy đoánđược tâm tư của Vũ Văn Hiên, cho nên nàng nói chuyện một cáchrất cẩn thận, "Dù sao Cửu vương đệ và hoàng thượng ngài đều cùng một mẹsinh ra, nếu như ngài trị tội Cửu vương đệ, vậy ngài tính sẽ ăn nói nhưthế nào với Thái hậu? Thái hậu rất yêu thương Cửu vương đệ, chỉ thiếunước dung nhập đệ ấy vào trong long nữa thôi, nếu hoàng thượngcố tình xử tội Cửu vương đệ, thì Thái hậu nhất định sẽ gây nháo loạn với ngài!"
Huống chi, nếu Cửu vương đệ không còn nữa, chắc chắnhoàng thượng sẽ lập Bạch Tiểu Thố làm phi, ba ngàn sủng ái của ngài sẽchỉ tập trung vào một người, đến lúc đó ngôi vị hoàng hậu của nàng cũngbị phế.
Vì vậy, nàng muốn dốc hết sức ngăn cản hoàng thượng nạpBạch Tiểu Thố làm phi, mà biện pháp tốt nhất chính là để Cửu vương đệthành thân với Bạch Tiểu Thố. Chỉ cần Bạch Tiểu Thố trở thành vươngphi Cửu vương đệ, thì cho dù hoàng thượng có không cam tâm đếnmức nào đi chăng nữa cũng sẽ không làm ra chuyện bại hoại luân thườngđạo lý.
"Hoàng hậu nói rất có lý, là trẫm sơ sót." Vũ Văn Hiên nghe vậy, lập tức rơi vào trầm mặc.
Hắn bị lòng nghi kỵ làm cho đầu óc choáng váng đến nỗi quên cả chuyện mẫu hậu vẫn còn sống.
Nếu để cho mẫu hậu biết hắn muốn phán Cửu vương đệ tội chết, mẫu hậu nhấtđịnh không thuận theo, còn có thể tranh cãi, gây nháo loạn với hắn, nhưvậy sẽ không tốt.
"Hoàng thượng, thần thiếp còn nghe nói hôm quaquốc chủ Ô Quốc chết một cách không rõ ràng ở trạm dịch. Thêm vào đó,những thư tín qua lại giữa Cửu vương đệ và nước láng giềng cũng khôngcánh mà bay, đây không phải là ý trời muốn hoàng thượng bỏ quacho Cửu vương đệ một lần sao?" Hoàng hậu thấy Vũ Văn Hiên cóchút lưỡng lự, nên càng không ngừng cố gắng khuyên nhủ.
Chuyệntrong triều nàng không muốn quản quá nhiều, nàng chỉ hy vọng hoàngthượng có thể thả Cửu vương đệ ra, sớm chọn ngày để Cửu vương đệ và Bạch Tiểu Thố thành thân, như vậy nàng mới có thể bỏ xuống tảng đálớn trong lòng.
Nàng không thể nào tạo cho Bạch Tiểu Thố cơ hội để nàng ta có thể trèo lên đầu nàng mà giương oai!
"Hoàng hậu, lời nàng vừa nói cũng rất có đạo lý, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ vềchuyện của Cửu vương đệ. Nàng trở về trước đi." Vũ Văn Hiên vẫncòn đang do dự, nên không đồng ý với yêu cầu của hoàng hậu ngay. Hắn cần nhiều thời gian suy tính hơn.
Trong lòng Vũ Văn Hiên vẫn luônmột mực cho rằng những chuyện này đều do Vũ Văn Tinh phái người đi làm.Cửu vương đệ có lòng dạ như vậy hắn có nên thả không? Hắn dám thả sao?
Nếu lần này hắnbỏ qua cho Cửu vương đệ, không thể nghi ngờ sẽ là ‘thả hổ vềrừng’, hậu hoạn khôn lường, cho nên hắn muốn suy nghĩ kỹ một chút.
"Vậy thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng nữa, thần thiếp xin cáo lui!"Tất nhiên Hoàng hậu hiểu ý của Vũ Văn Hiên, thấy chuyển biến tốt liềndừng lại, đứng dậy cáo từ.
Xem ra hoàng thượng vẫn chưaquyết định có thả Cửu vương đệ hay không. Vậy nàng nhất định phải đimột chuyến đến điện Thái hậu, tác động thái hậu nương nương để bức hoàng thượng thả Cửu vương đệ ra.
"Khởi bẩm thái hậu nương nương,hoàng hậu nương nương đang chờ ở ngoài điện, nói muốn gặp thái hậu nương nương!" Cung nữ Lạc Hà thân cận bên cạnh thái hậu vội vã chạy vào bẩmbáo.
"Sao hôm nay hoàng hậu lại tới đây thỉnh anai gia?" Thái hậu bảo Lạc Hà truyền gọi hoàng hậu vào, khôngmặn không nhạt hỏi hoàng hậu một câu.
"Mẫu hậu quá lời, khôngphải ngày ngày nhi thần đều tới đây thỉnh an người sao ạ?" Hoàng hậumiễn cưỡng cười một tiếng, sau đó ngồi phía dưới Thái hậu, làm bộ như lơ đãng mở miệng nói, "Nói đến chuyện thỉnh an, không biết từ sau khi trởlại Cửu vương đệ có hay tới thỉnh an mẫu hậu không ạ?"
"Cũngkhông biết vì sao Tinh nhi trở lại đã mấy ngày rồi mà vẫn không vào cung thỉnh an ai gia." Thái hậu có chút bồi hồi, trên gương mặt già nua từtừ xuất hiện sầu bi nhàn nhạt.
Hay là Tinh nhi đang trách bà? Sự việc qua đi đã nhiều năm mà hắn vẫn không thể tha thứ cho người làm mẹ này chăng?
"Dạo gần đây nhi thần có nghe được một vài tin tức không tốt liênquan đến Cửu vương đệ, không biết mẫu hậu có nghe nói không?" Hoàng hậucười nhạt, cố tình nói quanh nói co để cho thái hậu biết Vũ Văn Tinhđang gặp chuyện không may, "Con nghe nói Cửu vương cấu kết với người của nước láng giềng, là chính miệng quốc chủ Ô Quốc nói với hoàng thượng.Trước mắt, hoàng thượng mới chỉ nhốt Cửu vương đệ vào thiên lao, vẫnchưa nghĩ đến việc sẽ xử trí Cửu vương đệ như thế nào, thưa mẫu hậu."
"Tinh nhi không bao giờdđlqđ làm những chuyện đại nghịchbất đạo như vậy. Nhất định là có đại thần nào đó không phục Tinh nhi,muốn đâm lén sau lưng hắn!" Thái hậu nghe hoàng hậu nói xong, liền trởnên phẫn nộ. Bà hung hăng quăng ly trà xuống đất, nhất thời làm hoànghậu không hề phòng bị bị giật mình.
Nếu Tinh nhi có tâm tư kia, thì hắn đã sớm làm phản, đâu cần phải chờ tới ngày hôm nay!
"Thái hậu nói rất đúng, nhưng hoàng thượng lại không nghĩ như vậy.Hoàng thượng sợ Cửu vương đệ thật sự có lòng mưu nghịch, lo lắng Cửuvương đệ sẽ đoạt đi hoàng vị của ngài......" Sau khi Hoàng hậu hoàn hồn, lập tức nói ra ý định của Vũ Văn Hiên cho Thái hậu biết.
"Hồ đồ, hết sức hồ đồ! Tinh nhi là huynh đệ ruột của hắn, chẳng lẽ ngay cảhuynh đệ ruột của mình hắn cũng muốn giết?" Thái hậu càng nghe càng cảmthấy tức giận. Bà lập tức sai Lạc Hà đến chỗ Vũ Văn Hiên, gọi nhi tửHoàng đế đến hỏi chuyện.
Hoàng hậu thấy mục đích đã đạt được, hơn nữa đợi Hoàng thượng tới đây mà nàng vẫn còn ở lại điện Thái hậu, chắcchắn ngài sẽ dễ dàng đoán được nàng tới đây để mật báocho thái hậu biết.
Vì vậy hoàng hậu nói dối rằng mình còn có mộtvài chuyện hậu cung cần xử lý, nên xin phép cáo lui trước, sau đó quaytrở về tẩm cung của mình bằng con đường vắng hẻo lánh, ít người qua lại.
Lần này, hoàng thượng không thả Cửu vương đệ ra cũng không được rồi.
"Mẫu hậu, người vội vã cho gọi nhi thần tới không biết có chuyện gì khôngạ?" Thái hậu cho gọi, Vũ Văn Hiên không thể từ chối, lúc này đã theo Lạc Hà tới điện Thái hậu.
"Hiên nhi, mẫu hậu cũng khôngmuốn vòng vo với con. Con hãy thả Cửu vương đệ của con ra đi." Thái hậuthấy Vũ Văn Hiên đến, liền nói thẳng ra dụng ý của mình.
Bà nợ Tinh nhi quá nhiều, bà không thể để cho hắn chịu thêm khổ sở nào nữa.
"Mẫu hậu, người nghe được tin tức của Cửu vương đệ từ đâu?" Dĩnhiên, ngôi vị hoàng đế này Vũ Văn Hiên làm cũng không phải là làm chơi, Thái hậu vừa dứt lời hắn lập tức biết có người đã bí mật nói với chomẫu hậu biết.
Trước đây, hắn nghiêm lệnh mọi người trong cung không được phép thông cáo chuyện của Cửu vương đệ cho mẫu hậubiết. Hiện tại mẫu hậu đã biết, hắn nhất định phải tìm ra kẻ tới mật báo kia là ai, sau đó sẽ nghiêm trị không tha!
Một khi mẫu hậu biết chuyện, sẽ giống y như lúc này, yêu cầu hắn phải thả Cửu vương đệ ra.
Nhưng hắn không cam lòng thả Cửu vương đệ! Ngộ nhỡ về sau Cửu vương đệ muốnlàm phản thật thì sao, giờ phút này không phải là ‘thả hổ về rừng’ à?
Không được, hắn không thể nghe theo mẫu hậu!
"Mẫu hậu, đây là quốc gia đại sự, người đừng can thiệp vào." Thái độ của VũVăn Hiên rất cứng rắn, khiến Thái hậu nổi trận lôidđlqđ đình, giáng hẳn một cái tát nặng nề vào mặt con trai mình.
"Vũ Văn Hiên, ngươiquỳ xuống cho ai gia!" Thái hậu tức giận đến phát run, "Sao ai gia lạisinh ra đứa con bất hiếu như thế này!"
Sau khi Vũ Văn Hiên bịđánh, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng sát khí trong đôi mắt chim ưng lạiđược che giấu rất khá, không bị mẫu hậu của mình phát hiện ra.Vũ Văn Hiên vén long bào lên, ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống trước mặtThái hậu, lạnh lùng nói, "Mẫu hậu, từ nhỏ người luôn thiên vị Cửu vương đệ, đệ ấy muốn thứ gì người đều cho đệ ấy. Cho dù đệ ấy thường xuyên làm người tức giận, người cũng không trách mắng đệ ấy một câu.Nhi thần cũng không hiểu, con và Cửu vương đệ đều là con của người, màsao người có thể thiên vị như thế!"
Vũ Văn Hiên vẫn không hiểuvì sao Thái hậu chỉ thương yêu Vũ Văn Tinh mà không yêu thương hắn. Từnhỏ hắn chính là thái tử cao cao tại thượng được những hoàng tử khácngưỡng mộ, muốn cái gì có cái đó, nhưng thứ hắn muốn có nhất nhất lạikhông thể có được đó chính là tình yêu thương của mẫu hậu. Từ lúc có Cửu vương đệ, mẫu hậu liền dành hết tình thương cho đệ đệ. Hắn không hề yêu thích Cửu vương đệ, thế nhưng hắn lại ghen tỵ với đệ đệ bởi lẽ đệ đệcủa hắn có được toàn bộ tình yêu thương của mẫu hậu.
"Hiên nhi,chuyện của mẫu hậu còn chưa tới phiên con giảng đạo đâu!" Thái hậu thầnsắc nghiêm nghị, "Con mau sai người thả Tinh nhi ra ngay. Nếu con khôngnghe lời, mẫu hậu sẽ lập tức đi đến Hoàng Lăng của phụ hoàng con, đậpđầu tự vẫn trước linh cữu của ngài!"
"Mẫu hậu, người đang ép nhithần!" Vũ Văn Hiên hét lên, trong lòng càng trở nên u ám, "Nếu Cửu vương đệ thật sự có ý đồ mưu phản, người cũng thiên vị đệ ấy như vậy sao?"
Mẫu hậu ơi mẫu hậu, rốt cục trẫm có phải là con ruột của người hay không!
"Ai gia có thể bảo đảm thay Tinh nhi, hắn tuyệt không có tâm tạo phản. Concó thể thả Tinh nhi rồi chứ?!" Thái hậu nghe vậy liền cười lạnh, sau đóđưa ra lời đảm bảo đanh thép nhất thay cho Vũ Văn Tinh.
Lòng dạ của Hiên nhi quá mức hẹp hòi. Tinh nhi tuyệt không giống hắn, tính toán với cả huynh đệ ruột của mình!
Người ta đều nói gia đình đế vương là vô tình nhất. Bà không muốn nhìn thấy hai đứa con trai của mình tàn sát lẫn nhau.
"Nếu mẫu hậu đã nói như vậy, nhi thần không còn gì để nói nữa!" Thái hậu lại thiên vị Vũ Văn Tinh khiến Vũ Văn Hiên hoàn toàn nản lòng thoái chí.Hắn cúi người, cung kính dập đầu trước Thái hậu một cái, sau đó liềnđứng lên, xoay người rời đi, khuôn mặt hằm hằm, làm cho những cung nữ và thái giám đi ngang qua không khỏi phải lẩn tránh.
.......
"Cửu vương gia, ngài có thể đi ra ngoài." Cửa lao nặng nề được ngục tốt mởra, Thị lang bộ hình Quan Quyết tự mình đi vào đại lao, cung kính mời Vũ Văn Tinh ra ngoài.
"Bổn vương còn chưa trải qua tam đường lụcthẩm, Quan đại nhân nói vậy là có ý gì?" Vũ Văn Tinh vẫn ngồi im trênđất, nhưng cả người lại phát ra hơi thở bức người.
"Vi thần cũngkhông rõ, nhưng đây là ý chỉ của hoàng thượng, nếu như Vương Gia có bấtkỳ ý kiến gì, ngài nên tự thân chinh đi hỏi ngài ấy." Quan Quyết chắptay, đáp một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thánh ý khó dò, hắn chỉ là một Thị lang bộ hình nho nhỏ, không dám đi suy đoán tâm tư của hoàng thượng.
"Vương Gia phu quân, nếu đây là ý chỉ của Hiên, vậy chúng ta mau đi ra ngoàithôi. Trong nhà lao này chả có gì thú vị cả, ta sắp buồn chết rồi!" Bạch Tiểu Thố núp ở trong ngực Vũ Văn Tinh nghe thấy thế tất nhiên là vôcùng mừng rỡ. Nàng vội vàng chớp chớp đôi mắt thỏ hồng hồng, bày ra vẻmặt lấy lòng nhìn Vũ Văn Tinh.
Ha ha ha, rốt cuộc Vương Gia phuquân vô tội, được thả ra rồi! Nàng cũng không cần ở lại cái địa phươngtồi tàn chơi cùng với chuột với gián nữa rồi...!
"Bạch Tiểu Thố,nàng câm miệng cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh hung tợn trừng mắt nhìn BạchTiểu Thố, sau đó ấn đầu thỏ của nàng trở lại trong ngực mình, chỉ chừađôi tai thỏ thật dài bên ngoài y phục, nhìn rất đáng yêu.
Con thỏ ngu xuẩn, nàng không tham gia náo nhiệt không chịu được à?
"Đây chắc hẳn chính là ‘thiên hạ đệ nhất thỏ’ do hoàng thượng ngự phong,thật khiến người ta yêu thích!" Ngày hôm đó ở bữ tiêc, Quan Quyết cónhìn thấy Bạch Tiểu Thố từ xa, vì vậy cũng không cảm thấy xa lạ.
"Chào ngài!" Bạch Tiểu Thố được người khác khen ngợi nên rất đắc chí, dám thò đầu từ trung y của Vũ Văn Tinh ra, nhiệt tình chào hỏi Quan Quyết,"Vương Gia phu quân nhà chúng ta tính tình rất kém, ngài đừng để ýnha...!"
Vũ Văn Tinh nghe vậy, cực kỳ có xúc động muốn bóp chếtBạch Tiểu Thố ngay lập tức, còn hơn là để nàng làm mất hết mặt mũi Vương Gia của hắn!
"Bạch Tiểu Thố, nàng dám nói thêm một câu nữa, Bổnvương sẽ lột da thỏ của nàng ngay tại đây!" Sắc mặt Vũ Văn Tinh đen nhưmực, ấn đầu thỏ của Bạch Tiểu Thố vào bên trong áo của mình lần nữa.Lần này ngay cả tai thỏ cũng không cho lòi ra.
"Ách...... Vương Gia, mời ngài mau trở lại vương phủ." Quan Quyết có chút xấu hổ, vội chắp tay cáo lui ra ngoài trước.
Tóm lại, hắn đã truyền đạt lại ý chỉ của hoàng thượng rồi, Vương Gia cómuốn ra khỏi thiên lao hay không, thì đó chính là quyết định của ngàiấy.
"Vương Gia thối, chàng muốn làm ta ngộp chết à?" Bạch TiểuThố cố gắng ngoi đầu thỏ của mình từ trong ngực Vũ văn Tinh ra ngoài,không phục chu miệng kháng nghị.
Tên Vương Gia biến thái này, quả nhiên là không phải biến thái một cách bình thường!