Trên đời này có bứctường nào mà gió không thể lùa qua chứ? Ngay ngày hôm sau Vũ Văn Tinh đã biết chuyện đêm hôm qua của Bạch Tiểu Thố và Phi Hoa Ngọc, bởi vì Phi Hoa Ngọc ôm trong lòng một con thỏ đang ngủ say tới đây dùng bữa sáng, mặt mày hả hê. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây là sựkhiêu khích lớn nhất đối với Vũ Văn Tinh.
Tất nhiên Vũ Văn Tinhhận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến nỗi muốn chém Phi Hoa Ngọc ngàn vạn nhát đao mới cam tâm. Nhưng cuối cùng hắn cũngkhông thể làm gì, ngay cả đồ ăn sáng cũng không kịp ăn, vì phải vào cung gấp.
Thân là một Vương gia, Vũ Văn Tinh không cho phép tinh lực(tình thần+ sức lực) của mình đặt hết trên người một nữ tử, nam nhi chí tại bốn phương, không nên vương vấn chuyện ‘nhi nữ tình trường’.
Những ngày gần đây, thái độ của hoàng huynh với hắn lạnh nhạt đi không ít,rất nhiều chuyện quan trọng cũng đã giao cho những đại thần kháclàm, rất ít chuyện muốn để hắn làm.
Hôm nay trên triều đình, mặtVũ Văn Hiên nặng nề ngồi ngay ngắn trên Long ỷ, đang xem bản tấu chươngcầm trong tay. Càng xem mày càng nhíu chặt.
Nước láng giềng xâm phạm, chiến tranh là điều không thể tránh được.
‘Bộp’ một tiếng! Vũ Văn Hiên gấp tấu chương trong tay lại, quan sát văn võđại thần trong triều, trầm giọng mở miệng, "Mấy ngày gần đâytrẫm nhận được mật báo, nước láng giềng liên hiệp với mấy nước nhỏ muốntấn công Phượng Dực ta, chư vị ái khanh thấy thế nào?"
Nếu chỉ có một quốc gia tới tấn công Phượng Dực quốc thì không hề gây sợhãi cho Vũ Văn Hiên. Phượng Dực binh cường mã tráng, không cầnsợ hãi một quốc gia nhỏ phách lối khiêu khích, nhưng mấy nước nhỏ liênhiệp lại, binh lực cũng không thể khinh thường.
"Cựu thần chorằng hoàng thượng nên phái Cửu vương gia xuất chinh, một kích đánh bạimấy nước láng giếng không biết điều, để cho bọn họ biết PhượngDực quốc không phải là miếng mồi ngon đặt trước miệng bọn chúng!" Tướnggia là người đầu tiên lên tiếng. Ánh mắt già nua khôn khéo đầy tính toán cố ý nhìn sang Vũ Văn Tinh.
"Hửm? Vậy quan điểm củanhững ai khanh khác thì sao?" Vũ Văn Hiên không hề nhìn Vũ Văn Tinh.Khúc mắc trong lòng khiến hắn không bao giờ tin tưởng người em ruột củamình nữa.
"Chúng thần đều cho rằng Cửu vương gia có thể đảmnhiệm, làm thống soái mang binh xuất chinh, thể hiện quốcuy của Phượng Dực quốc chúng ta!" Hơn phân nửa số đại thần trong triềuđều là vây cánh của Tướng gia, mà Tướng gia đã nói như vậy, thì sao bọn họ có thể không phụ họa chứ.
Mà số còn lại là nhữngngười trung thành với triều đình. Bọn họ tin rằng Vũ Văn Tinh có nănglực này, nên cũng nỗ lực để cử hắn làm chủ soái lần này.
"Bổnvương nguyện ý thay mặt hoàng thượng làm thống soái xuất chinh, thể hiện quốc uy của Phượng Dực quốc ta!" Dưới sự thỉnh nguyện của cả triều đình, Vũ Văn Tinh đứng ra, quỳ một chân trên đất, chắp tay tự nguyệnchờ lệnh.
Trận chiến này không thể không đánh, chẳng qua là hoàng huynh có muốn để hắn ra trận hay không mà thôi.
"Cửu vương đệ thật sự muốn thay trẫm phân ưu ư?" Mặt Vũ Văn Hiên không thayđổi nhìn chằm dđlqđchằm Vũ Văn Tinh đang quỳ ở phía dưới, nhưng tronglòng lại suy xét xem, Vũ Văn Tinh là thật tâm thật lòng, hay là hư tìnhgiả ý.
Bốn hàng chữ trên tảng đá trời khiến cho Vũ Văn Hiên không có cách nào tin tưởng Vũ Văn Tinh hoàn toàn trung thànhtrung thành với hắn được nữa. Hiện tại xảy ra chiến sự, hắn nhất địnhphải giao phần lớn binh lực vào tay Cửu vương đệ, ngộ nhỡhắn chiến thắng trở về, tạo ra binh biến, mưu triều soán vị, như vậychẳng phải là mình cũng giao cả tính mạng vào tay Cửu vương đệ hay sao?
Không được, không được, bện pháp này không thể được!
"Hoàng thượng, cựu thần cho rằng Cửu vương gia làm thống soái xuất chinh làlựa chọn tốt nhất, có điều lương thảo cũng là chuyện rất quantrọng, binh mã chưa xuất phát, lương thảo đã phải đi trước rồi. Nếu Cửuvương gia đã hăng hái nhiệt tâm như vậy, cựu thần làm sao cóthể để Cửu vương gia đoạt toàn bộ công lao được. Cựu thần nguyện ý làm người vận chuyển lương thảo!" Tướng gia thấy Vũ Văn Hiên hồilâu không nói lời nào, liền tự nguyện đứng ra chờ lệnh.
Vũ VănTinh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tướng gia, cự tuyệt, "Bổn vương không nhọcTướng gia ngươi phải đi con đường xa như thế, Bổn vương sợ thân thểxương cốt của ngươi không chịu nổi!"
Lão bất tử này rõ ràng là không có ý tốt gì, muốn gian lận lương thảo, khiến cho hắn bại trận đây mà!
"Cựu thần đa tạ Cửu vương gia quan tâm, cựu thần nhất định cúc cung tận tụy, dốc sức vì dđlqđtriều đình, đến chết mới thôi!" Tướng gia vuốt vuốtchòm râu trắng của mình, phản bác một cách tứ lạng bạt thiên cân*.(四两拨千斤- Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân: ý nói không cần tốn nhiều công sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi chuyện một cách dễ dàng)
"Ngươi......" Vũ Văn Tinh tức giận nói, "Bổn vương không biết ‘an’ của Tướng gia ngươi là thứ tâm gì......"
"Hai người các ngươi đừng làm ồn nữa! Trẫm quyết định để Cửu vương đệ làmthống soái xuất chinh, Tướng gia phụ trách chuyện lươngthảo. Trẫm hi vọng các ngươi có thể chung sức hợp tác. Trận đánh này chỉ được phép thắng, không được phép thua!" Sao mà Vũ Văn Hiên không biếtgiữa Vũ Văn Tinh và Tướng gia có hiềm khích được! Dùng Tướnggia để kiềm chế Cửu vương đệ của mình, hắn chính là người tốt nhất.
"Mặt khác, Cửu vương đệ hãy giao trả binh phù Kiêu Kỵ Doanh cho trẫm!" Vàolúc chuẩn bị bãi triều, Vũ Văn Hiên cứng rắn đòi lại năm vạn binh mãtrong tay Vũ Văn Tinh.
Binh phù cận vệ hoàng cung đặt ở trong tay Cửu vương đệ, thực sự là quá nguy hiểm!
Có những lúc, phòng tránh những điều chưa xảy ra là việc làm cần thiết.
Vũ Văn Tinh bị buộc giao ra năm vạn binh mã, trong tay chỉ còn sót lại bảy vạn binh, muốn chống lại mười vạn binh mã của nước láng giềng, quả thực là phần thắng không lớn.
Vũ Văn Hiên vô tình, cũng làm cho VũVăn Tinh ý thức được tình cảnh của mình càng ngày càng trởnên khó khăn. Thậm chí hắn đã biết trước được rằng, nếu như ngày nào đóhoàng huynh của mình nổi lên sát ý với hắn, thì hắn nhấtđịnh khó mà qua khỏi một kiếp này.
Trận đánh này không thể khôngđánh, Tướng gia không thể không phòng, không thể không an bài thỏa đángcho con thỏ ngu xuẩn kia, Phi Hoa Ngọc không thể không......
Vũ Văn Tinh than khổ thở dài một hơi, phất ống tay áo rời khỏi đại điện.
Haizz, sao gần đây hắn lại có nhiều chuyện muộn phiền vậy nhỉ!