Bữa tối, Bạch Tiểu Thố ngồi ăn cơm mà liên tục mất hồn. Điều này làm cho Vũ Văn Tinh không thể không nổi lên lòng nghi ngờ.
"Bạch Tiểu Thố, đồ ăn không ngon sao?" Vũ Văn Tinh híp mắt, có chút không vui đề cao âm lượng hỏi.
Suy nghĩ của con thỏ ngu xuẩn này đều viết hết ở trên mặt rồi, sao có thể giấu giếm hắn được!
"Hả? Không phải, đồ ăn rất ngon!" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, sửng sốt hồi lâumới phản ứng được, cực kỳ chân chó mà nhoẻn miệng cười với Vũ Văn Tinh, "Vương gia phu quân, nếu như tiểu Thanh của chàng độtnhiên không thấy đâu nữa, chàng sẽ như thế nào?"
Ai, trong tay nàng có một củ khoai nóng bỏng tay, làm thế nào cũng không vất đi được. Thật đáng ghét mà!
"Không phải ngươi rất ghét tiểu Thanh à? Vì sao lại nhắc tới nó trước mặt bảnvương?" Vũ Văn Tinh dđlqđlạnh lùng liếc nhìn Bạch Tiểu Thố đang chân chó cười cười, sự nghi ngờ trong mắt càng nhiều hơn.
"A......Không có gì, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, thật sự không cógì cả!" Bạch Tiểu Thố nhìn sắc mặt không tốt của Vũ Văn Tinh, vội vànglắc đầu phủ nhận.
Xem ra Vương gia biến thái vẫn chưa biết tiểuThanh đã không còn ở trong lồng tre đợi rồi. Thật đáng ghét,hiện giờ tiểu Thanh biến thành hình người, lại sống chết dính chặt lấynàng không buông, ôi...... hay là để cho nàng đi chết đi!
Vũ Văn Tinh không nói gì, trong lòng đã sáng tỏ: Bạch Tiểu Thố có chuyện gạt hắn.
Một bữa cơm này, Bạch Tiểu Thố bị từng đợt ánh mắt dò xét của Vũ văn Tinhnhìn đến như thể ngồi trên đống lửa, cho nên nàng lấy cớ thân thểmình không thoải mái, quả quyết chuồn êm.
Trên hành lang Bạch Tiểu Thố đụng phải Mạc Thanh. Nàng cái khó ló cái khôn, bất ngờ chặn hắn lại.
"Mạc Thanh, mới vừa rồi ta chưa ăn no, ngươi bảo người lấy thức ăn đưa đếnphòng cho ta, được không?" Bạch Tiểu Thố dùng ánh mắt cầu khẩnnhìn Mạc Thanh, khiến Mạc Thanh không thể cự tuyệt.
Tiểu Thanh còn chưa ăn cơm nữa, nàng cũng không thể để cho hắn đói bụng qua đêm được.
"Vương phi, người yên tâm, ta sẽ lập tức sai người đi làm ngay!" Mạc Thanh mỉm cười cáo lui, trong mắt lại có tính toán của mình.
Cơm này nên do Vương gia tự mình mang qua thì thích hợp hơn nhiều nhỉ?
Vì vậy, Mạc Thanh sai người làm thức ăn sau đó mang giao cho Vũ Văn Tinh.Vị Vương gia nào đó ngoài việc đang rất buồn bực ra còn muốn biếtBạch Tiểu Thố muốn chỗ thức ăn làm cái gì. Mới vừa rồi ở trên bàn cơm,hình như nàng ăn no rồi, giờ lại muốn thêm thức ăn, chuyện nàykhông phải chứng tỏ chỗ đó rất có vấn đề sao?
Vũ Văn Tinh xáchtheo hộp đựng thức ăn vững vàng đi tới phòng của Bạch Tiểu Thố. Hắn đang muốn đẩy cửa vào thì bất ngờ nghe thấy bên trong truyền đến giọng nóicủa nam nhân.
"Chủ nhân, ta rất đói bụng, lúc nào thì ăn đồ mớiđược đưa tới vậy?" Tiểu Thanh nửa ôm Bạch Tiểu Thố sắp không thể nhịnđược nữa, ủy khuất thì thầm.
"Sắp đưa tới rồi! Ngươi buông ta ra, tiểu Thanh, nếu không ta không để ý tới ngươi nữa!" Bạch TiểuThố rất tức giận. Nàng lạnh lùng, giùng giằng giãy ra khỏi cáiôm của tiểu Thanh. Không hiểu con rắn kiêu ngạo này tại sao dđlqđlạithích ôm nàng như vậy chứ, đã thế lại còn mè nheo vơi nàng. Nàng khôngthích bị quấy nhiễu đâu!
"Chủ nhân, tiểu Thanh liền thích ômngười lắm, thân thể người rất ấm, ôm thật thoải mái!" Tiểu Thanh nhưtiểu hài đồng làm nũng, cọ cọ lên người Bạch Tiểu Thố.
Mà Vũ Văn Tinh đứng ngoài cửa đã không thể nhịn được nữa. Hắn dùng sức đạp tungphòng ra. Mắt phượng như ngọc đen nguy hiểm liếc nhìn một đôinam nữ đang ôm nhau thật chặt trong phòng, rống to, "Bạch Tiểu Thố,ngươi đang làm cái gì vậy hả?"
Con thỏ ngu xuẩn đáng chết! Nàngta dám...... dám ở trong phòng của mình nuôi một tên nam nhân khác. Rốt cuộc, chuyện này bắt đầu từ khi nào? Đã thế hai người vẫn còn ômôm ấp ấp trước mặt hắn, còn ra thể thống gì nữa hả!
Trong lòng Vũ Văn Tinh cực kỳ bi phẫn, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận như thế muốn xécơ thể hắn mà xông ra, muốn phát tiết toàn bộ ra ngoài.
"Vươnggia phu quân, chàng đừng tức giận, ta và hắn không làm cái gì cả!" BạchTiểu Thố làm sao mà ngờ được Vũ Văn Tinh lại xông tới vào lúc này chứ. Đã vậy còn bị hắn bắt gặp một màn mập mờ như vậy, lập tức gấp đếnđộ không lo lắng thương thế trên lưng, dùng sức giãy ra khỏi ngực tiểuThanh, chạy rất nhanh đến trước mặt Vũ Văn Tinh đang nổi cơn thịnhnộ, lôi kéo ống tay áo của hắn hốt hoảng giải thích.
"Hắn khôngphải người nào khác, hắn chính là tiểu Thanh, con rắn mà chàng nuôi!"Mặc dù Bạch Tiểu Thố cũng cảm thấy lời mình nói rất hoangđường, nhưng lời nàng nói là thật, mà sao gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh lại đen như vậy.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi cho rằng Bổnvương là người ngu, sẽ tin ngươi nói xằng nói bậy ư?" Vũ Văn Tinh tứcgiận hất bàn tay nhỏ bé đang cầm ống tay áo hắn của Bạch Tiểu Thốra, sát khí trong mắt phượng nồng đậm, "Ngươi có biết ngươi đã làm mấthết mặt mũi của Bổn vương rồi không?"
Bây giờ người làm trongvương phủ đều cho rằng Bạch Tiểu Thố là vương phi của hắn, nếu nhưchuyện này lan truyền ra ngoài, mặt mũi của Vương gia hắn còn nữa haykhông!
"Tiểu Thanh, ngươi tự mình nói với Vương gia nhà ngươiđi, nói ngươi chính là con rắn chàng nuôi!" Thấy Vũ Văn Tinh không nghe mình giải thích, Bạch Tiểu Thố cũng giận, rống to vớitiểu Thanh đang đứng ở một bên.
Cái quái gì đây? Nàng cũng không làm gì, tại sao cái tên Vương gia biến thái này giận nàng! Bực chết nàng mà!
Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh vẫn đen thùi như cũ, ánh mắt sắc bén liếcnhìn tiểu Thanh, môi mỏng mím chặt, không nói một lời.
Hắnlàm sao mà tin tưởng lời nói vô căn cứ của Bạch Tiểu Thố được,làm sao mà tin tưởng nam tử trước mắt không phân cao thấp với hắn lại là con rắn hắn nuôi từ nhỏ tới lớn được chứ!
"Ta là tiểu Thanh.Ngươi còn nhớ rõ chuyện lúc ngươi còn nhỏ không? Máu của ta đã cứumạng ngươi, cho nên ngươi coi ta như là ân nhân cứu mạng củamình, cố ý để ta bên người, nuôi dưỡng đến ngày hôm nay." Tiểu Thanhkhông đành lòng nhìn Bạch Tiểu Thố chịu uất ức, vì vậy mặc dùkhông tình nguyện mở miệng giải thích mình là con rắn kia,nhưng vẫn là không phục lắm nói ra những chuyện mà chỉ có hai người, hắn và Vũ Văn Tinh, biết.