"Bạch Tiểu Thố?"Thấy Bạch Tiểu Thố thật lâu không trả lời câu hỏi của hắn, Vũ Văn Tinhdằn lòng không được muốn hỏi lại lần nữa.
"Vương Gia phu quân,muốn...... ăn!" Bạch Tiểu Thố ở trong lòng do dự thật lâu, cuốicùng khuất phục cái bụng đói meo của chính mình, chớp mắt to, ngoanngoãn trả lời.
Sợ mất mật chỉ là chuyện nhỏ, đói chết người mới là chuyện lớn, nói thế nào thì nàng đều nên lắp cái bụng đói trước rồi nói sau!
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Muốn ăn cũng không khó, chỉ là ngươi phải ngoan ngoãn đáp ứng một điều kiệncủa Bổn vương!" Vũ Văn Tinh khẽ híp mắt, lông mi thật dài vừa vặn chegiấu sự gian trá mà hắn không muốn người khác biết. Ngón tay thon dàicủa phái nam đã tự động mở nắp hộp đựng thức ăn ra, khiến mùi thơm thức ăn bên trong trực tiếp bay vào trong lỗ mũi của Bạch Tiểu Thố.
"Vương Gia phu quân, chàng có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chỉ cần ta có thểlàm được, ta nhất định đồng ý với chàng!" Con côn trùng tham ăn trongbụng của Bạch Tiểu Thố đã bị mùi thơm thức ăn câu chạy ra ngoài rồi, nào còn quan tâm đến những thứ khác chứ, coi như giờ phút này Vũ Văn Tinhnói nàng đi chết, nàng cũng sẽ gật đầu đáp ứng hết.
"Bổn vương chỉ muốn ngươi đừng thân cận quá với Phi Hoa Ngọc, cũng không cho đi nhìn hắn, ngươi có thể làm được hay không?" Từng cái khay chứa đầycao lương mỹ vị được Vũ Văn Tinh bày ở trên bàn, giọng điệu của hắn nghe rất tùy ý, lại giấu thâm ý khác.
Không phải Phi Hoa Ngọc khiêu khích hắn sao? Vậy hắn nhất định phải áp chế bộ dạng kiêu ngạo phách lối của hắn ta!
"Sao có thể như vậy được, hắn là sư phụ của ta mà!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thốnhíu chặt chân mày, bất mãn cong môi lầu bầu nói, "Nếu hắn không bịthương, nói ta không nhìn tới hắn còn nghe được. Hôm nay hắn lại bịtrọng thương, ta đây thân làm đồ đệ cũng không thể mặc kệ hắn sống chết chứ?"
Nói như vậy, chẳng phải nàng rất không có đạo nghĩa rồi sao?
"Bạch Tiểu Thố, nếu ngươi đã gọi Bổn vương là Vương Gia phu quân, thì ngươiphải nghe lời Bổn vương nói, đừng nghe lời của Phi Hoa Ngọc?" Thấy lòngcủa Bạch Tiểu Thố vẫn hướng về phía Phi Hoa Ngọc, Vũ Văn Tinh không khỏi lại lửa giận công tâm, vẻ mặt lập tức tối tăm.
Đáng chết con thỏ ngu xuẩn này, nàng không thể thông minh hơn một chút sao?
๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh lại tức giận, không khỏi rụt cái đầu nhỏ lại, cà lăm nói, "Ta tất nhiên là...... nghe...... vương gia phuquân rồi......"
Nếu không nghe lời cái tên Vương Gia biến thái này, nàng nhất định sẽ chết rất thảm đó!
"Vậy còn lo lắng cái gì, ăn cơm!" Mặc dù câu trả lời của Bạch Tiểu Thố không làm Vũ Văn Tinh hài lòng, nhưng hắn vẫn tiêu mất một chút tức giận, mặt lạnh ra lệnh với Bạch Tiểu Thố.
Hừ, coi như con thỏ ngu xuẩn này còn có chút lương tâm, lần này tạm bỏ qua cho nàng vậy!
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"À ——" ở trong lòng không cam lòng oán thầm Vũ Văn Tinh một trận, ngoàimặt Bạch Tiểu Thố vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, giơ lên hai cái móng vuốtbị thương muốn cầm bát đũa, lại phát hiện hai tay của mình bị băng gạcbao bọc cực kỳ chặt chẽ, không nhúc nhích được.
"Vương Gia phuquân, ta lấy không được chiếc đũa, không bằng chàng đút ta ăn đi!" BạchTiểu Thố nhìn hai tay của mình bị băng bó thành bánh chưng rất khó xử,len lén nhìn Vũ Văn Tinh, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, khoe mẽ lấy lòng nhỏ giọng mở miệng.
Nàng cũng không có biện pháp, nếu nàng có thể tự mình ăn cơm, nàng sẽ không để cho tên Vương Gia biến thái này đút nàng đâu.
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Bạch Tiểu Thố, ngươi có biết Bổn vương có thân phận gì không?" Nghe vậy, ýniệm đầu tiên lóe qua trong đầu Vũ Văn Tinh chính là trực tiếp cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Bạch Tiểu Thố, hắn lại khôngmuốn cự tuyệt nữa.
Từ nhỏ hắn đã có thân phận hoàng tử, cơm tớihá mồm, y phục đến vươn tay, chỉ có người khác phục vụ hắn, nào có đểcho hắn đi phục vụ người ta.
Con thỏ ngu xuẩn này không khỏi cũng quá lớn mật rồi!
"Ta đương nhiên biết thân phận chàng là gì, chàng là cửu Vương Gia, khôngphải sao?" Bạch Tiểu Thố uốn éo thân thể mềm mại nóng hổi của nàng chui vào trong ngực Vũ Văn Tinh, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đã được rửa sạch làm nũng với lồng ngực cứng rắn của đối phương, âm thanh uất ứcmềm như kẹo đường "Ngươi không chỉ là Vương Gia, còn là phu quân của tađó. Ai da, tay của người ta không cẩn thận bị thương, vậy chàng đút chota đi, có được hay không?"
Nàng biết thân phận Vương Gia là gì, không phải trong phim truyền hình vàtiểu thuyết đều có một đống người hầu phục vụ Vương Gia ăn cơm mặc quầnáo đúng không? Giờ đổi lại tên Vương Gia biến thái này chỉ giúp nàng ăncơm thôi mà, có vậy mà hắn cũng không muốn làm nữa.
"Bạch TiểuThố, ngươi ngồi yên cho bổn vương, nếu không Bổn vương không cho ngươiăn!" Vũ Văn Tinh sợ nhất chiêu này của Bạch Tiểu Thố, cứ như vậy, hắnphải đầu hàng thôi.
"Thật sao!" Bạch Tiểu Thố được tiện nghi cònra vẻ, không nhịn được ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng cái miệng nhỏnhắn mềm mại “bẹp” một cái vang dội lên gương mặt tuấn tú đen như mựccủa Vũ văn Tinh. Sau đó nhảy xuống hai chân của Vũ Văn Tinh, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí của mình.
๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Thật ra nàng muốn hôn miệng, nhưng nếu hôn miệng nàng sẽ biến thành thỏ,biến thành thỏ thì không ăn được cái gì hết, nàng mới không làm đâu!
Bị Bạch Tiểu Thố hôn một cái làm cho sắc mặt Vũ Văn Tinh vô cùng khó coi.Lúc đỏ, lúc trắng, ngay cả lỗ tai giấu trong tóc đen cũng hiện ra màuhồng xấu hổ.
Đáng chết, vì sao tim của hắn đập nhanh như vậy, mặt cũng trở nên rất nóng!
Bạch Tiểu Thố không biết suy nghĩ trong lòng của Vũ Văn Tinh, vẫn dùng mắt to chờ mong nháy nháy nhìn hắn.
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Vũ Văn Tinh ở trong ánh mắt sáng ngời của Bạch Tiểu Thố hung hăng cắnrăng, không cam lòng cầm đũa ngà voi ở trên bàn lên, gắp một ít món ăn,không dịu dàng lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn đang mở thật to của Bạch TiểuThố.
Mặc dù Bạch Tiểu Thố rất bất mãn với cử chỉ thô bạo của VũVăn Tinh, nhưng nàng vẫn là ngoan ngoãn ăn thức ăn Vũ Văn Tinh đút chonàng, cho đến khi thức ăn trên bàn đều được Vũ Văn Tinh đút vào trongbụng nàng hết. Nàng mới đánh bạo nhảy xuống, bổ nhào qua rồi hôn lênmiệng của Vũ Văn Tinh, biến thành thỏ nằm trên ngực hắn không chịu đi.
Ăn no, tự nhiên là muốn ngủ rồi...!