Phú Bảo nói: “Hình như là do Quý phi nương nương truyền chỉ tới Nội Vụ Cục, còn lý do vì sao, tiểu nhân cũng không biết.”
Hay cho Chu Quý Phi, coi hoàng cung là của Chu gia nhà bọn họ sao?
Vũ Văn Lan lại hỏi: “Vậy nàng ấy định xử lý chuyện này như thế nào?”
Phú Bảo nói: “Lý Mỹ Nhân chỉ phân phó chia than của mình cho các cung nhân, cũng không để lộ gì thêm.”
Vũ Văn Lan nhướng mày, sao lại đột nhiên trở nên hiền lành nhút nhát như vậy?
~~
Thiếu chút than, đúng là có hơi lạnh.
Đêm khuya tĩnh lặng, Yến Xu mặc thêm áo ngủ thật dày chui vào trong chăn, nàng không khỏi miên man suy nghĩ, đêm nay liệu Hoàng Đế có đến không?
Cả ngày hôm nay cũng không có chút động tĩnh nào, chắc là hắn không định trị tội nàng đâu nhỉ?
Vậy có thể nào là do tức giận chuyện hôm qua, thế nên mới không tới?
Nếu là như vậy, vấn đề thiếu than nên xử lý thế nào bây giờ?
Ngay lúc nàng đang vô cùng thấp thỏm, lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, bên ngoài mành truyền tới tiếng bước chân như có như không.
Yến Xu lập tức tỉnh táo lại, vội vén mành lên, quả nhiên nhìn thấy người nọ.
Nàng vội vàng xuống giường hành lễ: “Thần thiếp cung nghênh bệ hạ.”
Vũ Văn Lan mặc áo gấm màu đen, đầu cũng không đội mũ quan, nhìn qua có vẻ như nhu hòa hơn rất nhiều.
Rũ mắt đánh giá nàng, hắn không buồn không vui nói: “Hôm qua rõ ràng lớn mật như vậy, hôm nay lại làm ra dáng vẻ này.”
Yến Xu da mặt dày nói: “Thần thiếp từ đêm qua đến giờ vẫn luôn thấp thỏm lo âu, chuyện đó... Tay của ngài đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Vũ Văn Lan ừ một tiếng, không nói gì nữa, nhưng hắn lại đột nhiên hắt xì một cái.
Ừm, căn phòng này hình như có hơi lạnh thật.
Nhưng mà ngay sau đó, đã nghe thấy giọng nói của Nhẫn Đông vang lên ở bên ngoài: “Chủ tử? Giọng nói đó... là gì vậy?”
Yến Xu nhìn Vũ Văn Lan, cuống quít nói: “Là ta, ta hắt xì.”
Nhẫn Đông vội nói: “Để nô tỳ phủ thêm chăn cho ngài.”
Nói xong không đợi Yến Xu từ chối, vậy mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Yến Xu hoảng sợ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đã thấy Vũ Văn Lan lắc mình một cái trốn vào mành giường
Mà bên ngoài cửa, lại có người chuyển động tròng mắt, nhanh chóng đi báo tin.
Trong phòng, Nhẫn Đông nhanh nhẹn lấy ra một cái chăn từ bên trong tủ quần áo, đang muốn phủ lên trên giường giúp Yến Xu, lại bị nàng đoạt lấy: “Để ta tự làm đi, đã hơn nửa đêm rồi, ngươi mau đi ngủ đi.”
Nhẫn Đông thở dài: “Nô tỳ biết ngài bị cảm lạnh, không phải bệ hạ chỉ nói vài câu với ngài thôi sao, sao những kẻ đó lại giống như sói đói vồ mồi! Trời lạnh như vậy lại còn cắt xén than, bọn họ muốn ngài chết rét hay gì! Nô tỳ sẽ bưng chậu than trong phòng tới.”
Yến Xu vội lắc đầu: “Không cần, nếu các ngươi chịu lạnh rồi bị bệnh, như vậy còn ai hầu hạ ta nữa? Ta không có việc gì, mau đi ngủ đi.”
Nhẫn Đông cũng hết cách, đành phải vâng một tiếng, rời khỏi phòng.
Trong phòng vô cùng yên lặng, người nào đó vén mành giường lên, thuận thế ngồi xuống mép giường.
Yến Xu ôm chăn bước tới, nói với vẻ nịnh nọt: “Hay là bệ hạ phủ thêm chăn đi, trong phòng của thần thiếp rất lạnh, sợ ngài sẽ bị cảm lạnh mất.”
Nói thật, trong phòng đúng là rất lạnh, hoàn toàn không thể so với Càn Minh Cung có địa long.
Về phần nguyên nhân, Vũ Văn Lan đương nhiên là hiểu rõ.
Hắn nhận lấy chăn, nói: “Có người cắt xén tan của ngươi, vì sao không bẩm báo với trẫm?”
Yến Xu thầm nghĩ còn không phải là bởi vì ngươi nên ta mới bị cắt xén than? Đám người kia ta chọc nổi sao?
Với lại, dựa theo vị phân của nàng, chưa kịp nhìn thấy hắn thì đã bị người khác chèn ép đến chết rồi, còn không bằng bây giờ để hắn tự hưởng thụ một phen.
Ngoài miệng lại giả ngu nói: “Nội Vụ Cục chỉ nói tạm thời chưa có than, mấy ngày sau sẽ có, thần thiếp chờ thêm mấy ngày cũng không sao.”
Vũ Văn Lan lười lật tẩy nàng, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài cửa vang lên rất nhiều tiếng hỗn loạn.
Hình như có người muốn xông vào trong điện, còn có nữ tử giương giọng nói: “Lý Mỹ Nhân, muộn rồi còn chưa ngủ, đang nói chuyện với người nào vậy?”