Mặc kệ người khác như thế nào, tối nay tâm trạng của Trương Tài Nhân quả thật là vô cùng tồi tệ.
Lúc trở lại Điện Lâm Hoa, ngồi trước gương tháo trang sức, nàng ta bèn oán hận nói: “Người mà đêm nay bệ hạ nhìn không phải là ta.”
Cung nữ Xuân Nga vội vàng lên tiếng an ủi: “Tài Nhân đừng suy nghĩ miên man, nếu bệ hạ không nhìn ngài, chẳng lẽ lại nhìn Lý Mỹ Nhân? Nhìn bộ dáng của nàng ta trông rõ là quê mùa, mộc mạc.”
“Chính là nàng ta.”
Trương Tài Nhân cắn răng: “Nàng ta cố tình mặc như vậy, tối nay tất cả mọi người đều ăn diện lộng lẫy, chỉ có nàng ta là giống như một giọt nước mưa trong vắt, chẳng phải rất dễ nhận ra sao?”
Xuân Nga bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nói như vậy, Lý Mỹ Nhân cũng quá mưu mô xảo quyệt.”
Trương Tài Nhân hừ lạnh một tiếng: “Buổi chiều còn nói không đi, lúc đi lại cố tình mặc như vậy, nàng ta không mưu mô mới là lạ!”
Xuân Nga vội nói: “Tục ngữ nói chó không sủa mới là chó cắn người, mấy kẻ thường hay im lặng mới là loại người nguy hiểm nhất!”
Đúng là chó không sủa!
Vừa nhớ tới cảnh tượng trong yến hội, Trương Tài Nhân lại càng thêm phẫn hận.
Giờ thì hay rồi, nàng ta tự gây ra một trò cười lớn, còn suýt chút nữa đã bị gán cho tội danh bất kính, bệ hạ nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, chỉ nhìn một mình Lý Yến Xu.
Lý Yến Xu!
Một nữ tử đến từ nơi thôn quê hẻo lánh, vậy mà lại có bản lĩnh lớn như vậy!
Lại nghe Xuân Nga sầu lo nói: “Vậy thì chẳng phải Lý Mỹ Nhân sẽ nhân cơ hội này để chiếm lấy sự sủng ái của bệ hạ sao?”
Trương Tài Nhân không khỏi giật mình.
Dựa vào khuôn mặt của Lý Yến Xu, một khi được sủng ái, người khác còn có ngày lành sao?
Không được!
Nàng ta nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ngươi đi lấy một túi bạc, sau đó tới Hoán Y Cục một chuyến.”
Những lời còn lại, Trương Tài Nhân gọi Xuân Nga đi tới một nơi hẻo lánh gần đó rồi nhỏ giọng nói, cho không một ai có thể nghe thấy được.
~~
Yến Xu ở trong Điện Nhu Nghi đánh một bữa no nê, trong người rất ấm áp, thế nên trên đường trở về Điện Vĩnh Ninh cũng không cảm thấy quá lạnh, sau khi rửa mặt xong bèn chui vào ổ chăn ngủ một giấc.
Trong giấc mơ lại mơ thấy bữa tiệc lớn đêm giao thừa, lẩu cay cay tê, heo quay da giòn, tôm hùm bơ, cá nướng, tất cả đều là những món đời trước muốn ăn lại không thể ăn.
Chảy nước miếng cả một đêm, sáng sớm hôm sau, lúc nàng còn đang mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, lại nghe thấy tiếng của hệ thống.
【 Chuyện ngày hôm qua đã có tiến triển, Hạ Ấp Hầu nghe nói hai vợ chồng Lâm Võ Hầu cãi nhau sứt đầu mẻ chán, nên định nối lại tình cũ với Lâm Võ Hầu phu nhân. 】
Ha?
Yến Xu lập tức tỉnh táo lại: 【 Nói như vậy thế tử là của Hạ Ấp Hầu? 】
Hệ thống: 【 Không phải. 】
Yến Xu trợn trừng mắt”: 【 Như vậy còn không phải? Lâm Võ Hầu phu nhân đúng là quá trâu bò! 】
Hệ thống: 【 Đừng quan tâm đến người khác, hôm nay có chuyện của ngươi này. 】
Yến Xu: 【 Chuyện của ta? Chuyện gì vậy? 】
Không chờ hệ thống kịp nói gì, Nhẫn Đông đã mang xiêm y vào trong phòng, nói ở bên ngoài chiếc màn: “Chủ tử đã tỉnh chưa? Vừa rồi nô tỳ đã hơ qua cho ngài rồi, nhân lúc còn ấm mau mặc vào đi.
Vào đông trời giá rét, buổi sáng bò dậy từ trong ổ chăn quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn, lại còn phải mặc xiêm y lạnh lẽo không có chút độ ấm nào, chuyện này lại càng khó hơn nữa. Thế nên để khiến nàng thoải mái hơn một chút, mỗi ngày Nhẫn Đông đều sẽ hơ nóng xiêm y của nàng trước.
Yến Xu ừm một tiếng, sau đó ngồi dậy, vừa nhận xiêm y vừa hỏi hệ thống: 【 Chuyện gì của ta đấy? 】
Hệ thống: 【 Có người muốn hại ngươi. 】
Gì cơ?
Hệ thống vừa dứt lời cũng là lúc xiêm y rơi vào trong tay, nàng không khỏi hắt xì một cái, cảm thấy vô cùng sửng sốt.