Điên rồi điên rồi! Giờ mình lại quá để tâm đến Hạ Thất Phượng rồi. Chắc Nguyệt Ly tỷ ấy sẽ buồn lắm.
Nhưng mà cảm giác này cũng thật kì lạ... rất khó chịu. Mỗi lần có ai có ý với sư phụ thì lòng ngực lại thấy nhói. Ta là bị gì đây?
" Tiểu Sơ Mạn! Xem ra muội cũng sắp không xong rồi." - Cát Tỷ nhẹ nhàng cười khảy, tiến đến xoa đầu cô nói.
Giản Sơ Mạn dùng ánh mắt có chút thù địch nhìn cô ấy. Nhưng rồi cũng không phản kháng.
" Được rồi lát nữa vào Hạ phủ ta sẽ kể tường tận cho muội nghe. Giờ thì, phụ mọi người thoi." - Cô ấy hiền từ nói.
Phía dưới mọi người rất náo nhiệt, ai cũng vui cười rất hạnh phúc. Chúc phúc cho song hỷ nhà Tam Kỳ.
" Không ngờ được lại có thể nhận được tình thương của mọi người. Bọn ta thật sự rất cảm kích. Đa tạ đa tạ." - bốn người họ cúi người đáp lại.
" Giang phủ không phải nơi để các người muốn làm gì cũng được. Ca, lần cuối Ly Nhi gọi người là ca. Huynh nói, huynh thật sự muốn từ bỏ Giang gia, từ bỏ chí cao vọng trọng để theo kẻ vô danh tiểu tốt này sao?" - Nguyệt Ly lạnh nhạt đanh thép nói.
Sắc mặt Giang Văn Minh tái nhợt, con ngươi đảo loạn trốn tránh không dám đối diện hay trả lời.
" Nguyệt Ly đừng làm loạn nữa. Muội chê nhà ta chưa đủ rối sao?" - Giang Thành nhanh chóng ngăn lại nói
" Ta lạ không thấy như vậy?... Tránh xa quyền cường, hành y hành đức giúp người. Sống yên bình nhàn hạ lại có thể làm việc thiện. Cũng là một việc không tồi. Minh huynh, chúc huynh trăm năm hạnh phúc. Bách niên hảo hợp." - Giang Kiệt cằm vò rượu đi lại chỗ Giang Văn Minh nói.
" Huynh trưởng, lại say rượu nói nhảm nữa rồi. Huynh không nói cũng không ai bảo huynh câm đâu." - Giang Thành bênh chằm chằm Giang Nguyệt Ly nói.
* Cạch...* tiếng vật nhọn cắm vào nền gỗ.
" Lớn rồi. Ăn nói cho cẩn thận, đừng để thiên hạ cho rằng Giang gia bất tài không giáo dưỡng tốt. Sinh ra một đứa dám hỗn láo với trưởng bối." - Giang Kiệt nghiêm túc nói.
Thứ vừa ném ra là bình rượu của hắn. Hắn là kẻ nghiện rượu, vò rượu chính là tri kỷ của hắn. Dám ném đi, chắc hẳn là rất tức giận.
" Giang Nguyệt Ly, sau ngày hôm đó, Giang gia chỉ còn mình muội là huyết mạch. Đó cũng là ý nguyện của mẫu thân muội. Hãy sống cho thật tốt với cái chí tôn vọng trọng đó đi." - Giang Kiệt lại thêm cáu gắt nói.
" Ta sai sao?" - Nguyệt Ly cũng tức giận quát lớn.
Điều này cũng khiến ít nhiều người rùng mình. Bởi lẻ Tam tiểu thư Giang gia luôn được cho là nhu nhược mềm yếu, nhẹ nhàng nho nhã. Là một tiểu thư khuôn vàng thước ngọc. Giờ đây lại đứng trước công chúng quát tháo.
" Ta hỏi huynh ấy là ta sai sao? Ta sinh ra làm con vợ lẻ là ta sai sao? Đứng ở vị trí thiểu chủ Giang gia là ta sai sao? Các người chưa từng hỏi ta muốn gì, cũng chưa từng xem trọng ý kiến của ta... Ta từ bé không có ai bên cạnh. Từng người từng người thân của ta đều bị các người cướp đi sạch. Ta không được giận sao? Ta không được khóc sao? Ta không được hỏi sao? Các người nói ta ích kỷ vậy thì ai mới là kẻ ích kỷ đây." - Giang Nguyệt Ly nói liền một mạch, như trút ra hết được gánh nặng trên vai.
" Nguyệt Ly bình tĩnh. Đừng nóng giận. Đừng nóng giận. Có bọn ta đây. Bọn ta ở bên muội." - Giang Thành ôm lấy cô và nói.
" A Sương, mẫu thân, dì, ca, tỷ. Từng người từng người đều dần bỏ ta mà đi. Họ từng hứa sẽ luôn bảo vệ ta, vậy mà?" - Giang Nguyệt Ly thất thần nói.
Có thể là cô ấy đúng, cùng một lúc mất đi quá nhiều người. Không khỏi khiến lòng ai cũng phải chua xót.
" Giang Thành, dìu con bé vào trong, còn ở lại chắc nhiễm phong hàn mất." - Lam Lan vội lên tiếng can ngăn.