" Tiểu chủ không thể được. Nô tài mạng nhỏ. Không dám hưởng lấy hồng phúc." - Tử Nghĩa liền quỳ xuống khẩn thiết cầu xin.
" Không cần câu nệ. Ta không hề xem thường ngươi." - Hạ Thất Phượng lạnh lùng đáp.
Đôi mắt Khảm Ngọc lăn dài giọt lệ, liền lay tay áo của Hạ Thất Phượng ủy khuất, thống khổ nói: " Tỷ. Tỷ nghĩ lại một chút. Đừng như vậy, có được không?"
" Đệ có điểm nào không vừa ý?" - Cô bình thản hỏi.
" Không phải tỷ đã thề không động vào nam nhân sao? Sao lại hỏi cưới Tử Nghĩa. Tỷ không sợ sao?" - Khảm Ngọc khóc lóc nói.
" Sao phải sợ? 2 điều này đâu có liên quan. Việc ta đã quyết đệ không cần lo." - Cô nói rồi nhìn lại phía trước, nhẹ nhàng dùng lực nâng tay triệu hoán.
Một nghiệm thạch xuất hiện. Đó là nghiệm thạch của nhà họ. Chỉ người mang huyết thống chính tông của Tam Gia mới được khắc lên, nó như là gia phả. Người ngoài họ được khắc vào chỉ có thể là dâu rể trong nhà.
Truyền thống cưới hỏi của nhà họ cũng có điểm đặc biệt. Bí truyền để khắc tên phải dùng đến pháp thuật đặc biệt. Chính là Vạn Chỉ Hồng, thứ này cũng có đặc thù, chỉ có trưởng bối mới có thể làm cho vãn bối. Nhưng mà cũng qua nhiều năm, nên khiến cho chúng dần bị quên lãng.
Nghiệm thạch này cũng có linh tính, nó sẽ phát sáng khi có mối lương duyên được tác thành. Đó cũng như lời chúc phúc của tổ tông dành cho đôi trẻ. Và cũng chỉ có lúc đó mới có thể khắc tên được.
" Sáng thật rồi!" - Hạ Thất Phượng có chút phấn khởi nói rồi liền thi triển Vạn Chỉ Hồng.
" A tỷ đừng. Ta xin tỷ." - Khảm Ngọc khóc lóc cầu xin.
" Tiểu chủ xin hãy nghĩ lại." - Tử Nghĩa cũng liên tục dập đầu cầu xin.
" Đã nghe Hạ Thất Phượng cao ngạo bá đạo. Cũng không ngờ là tận mắt nhìn thấy cảnh ép hôn này."
" Sư phụ muốn lấy người đó sao? Không phải người nói chỉ muốn chuyên tâm tu luyện sao?" - Giản Sơ Mạn trầm mặc tự ngẫm.
Cô nhìn bóng lưng người phía trước. Xinh đẹp, yêu kiều, cao cao tại thượng, cốt cách mỹ nhân. Trong lòng bất giác trống rỗng, như một mảng trời đen dần khuếch tán sự cô độc buồn mang máng để lấp đầy khoảng không ấy. Nước mắt cũng bất tri tuông rơi.
" Hạ Vy, ngươi khóc gì đấy?" - Tiểu Ái khẽ hỏi cô.
" Không có, ta là xúc động thôi. Sư phụ của ta thành thân, đó là một việc tốt. Rất đáng cảm động." - Giản Sơ Mạn dối lòng, nghẹn thắc lại nói.
" Hả? Ngươi nói cái gì vậy?" - Tiểu Ái bất ngờ trước câu trả lời của cô bé.
" Lưỡng cầu tương duyệt, giai ngẫu thàng đôi. Là việc đáng để chúc mừng. Sau này mong tiểu chủ giúp đỡ." - Cha của Tử Nghĩ niềm nở nói.
Cuối cùng Hạ Thất Phượng cũng chịu dừng tay. Nghiệm thạch sáng bừng phát ra từng luồng ấm áp
" Lễ nghĩa trang trọng, các người huyên thuyên náo náo cái gì?" - Cô cáu giận nói.
" Đứa trẻ này, đừng nóng giận. Hỷ sự như vậy là không tốt." - Cô cô đến gần dỗ dành cô.
Nghiệm thạch phát sáng cực đại, bắt đầu phát ra từng tiếng trong trẻo.
" Tâm ý của ngươi ta đã rõ. Tuy nhiên, việc này vẫn là trái lẽ.... Ngươi có thật sự muốn đánh đổi."
" Phượng Yêu vẫn nên cắt bỏ thất tình lục dục như thế sẽ tốt hơn. Ta tình nguyện đánh đổi." - Hạ Thất Phượng kính cẩn đáp.
" Vốn mối hôn sự này ta rất thích, chỉ là có chút sợ dèm pha. Cũng là quá đặc biệt với luật định tổ tông.... Ngươi phước dày, vốn muốn để ngươi thay đổi mệt cách. Lướt qua tình kiếp. Nhưng xem như là số mạng rồi."
"Phượng Yêu Cơ ta tại đây xin thề. Không phụ tổ tông, không phụ huynh đệ, không phụ mong mỏi của gia tộc. Mong liệt tổ liệt tông chấp thuận cho tâm niệm của nhi nữ." - Hạ Thất Phượng trang nghiêm nói.
" Được, vậy ta ân chuẩn."
Đoạn đối thoại vừa dứt, Hạ Thất Phượng liền quỳ xuống khấu đầu cảm tạ. Hoa từ bốn phương đồng loạt rơi xuống như chúc mừng. Từ nghiệm thạch bay ra 4 đóa hoa. Hay nói rõ là 2 cặp hoa. Một cặp phượng vĩ đỏ thẩm, 1 cặp liên hoa vàng sáng chói.
Cặp liên hoa rơi vào tay Khảm Ngọc và Tử Nghĩa. Cặp phượng vĩ một đóa đã đến tay Phong Duật. Đóa còn lại đang bay đi thì bị Hạ Thất Phượng dùng linh lực giữ chặt.
" A Phượng. Đừng như vậy.... Tổ tông nhà ta là muốn đón cháu một cách quang minh chính đại. Con không nên để lời ngoài làm ảnh hưởng.... Tuy rằng việc lúc trước của nó không tốt với con. Nhưng mà cũng chưa từng cố ý hại con, con biết mà." - Cô cô nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Hạ Thất Phượng nghe như đã hiểu liền buông tay để đóa hoa bay đến nơi cần đến.
Sau khi đến được tay người. Sợi tơ hồng giữa các đóa hoa liền hiện ra. Kết nối 2 đôi trẻ.
Ngỡ là mộng đẹp, nhưng giấc mộng này cũng quá tàn nhẫn với thực tại rồi. Khảm Ngọc và Tử Nghĩa,... Phong Duật và......Gia..Giang.. Giang Minh Vãn.
" Hồ đồ." - Giang Lĩnh đập bàn đứng dậy nói.
" Cha, con xin cha, đừng làm hại hắn." - Giang Minh Vãn nắm lấy tay cha mình cầu xin.
* Bốp *
" Đồ vô dụng, ngươi làm mất mặt Giang gia đủ chưa?... Bệnh hoạn, ngươi không thể gắng gượng đến hết hôm nay sao? Còn mang họ Giang lại dám làm ta mất mặt. Ta giết chết tên nghiệt chủng nhà ngươi." - Giang Lĩnh nóng giận nói rồi vơ lấy thanh đại đao bên cạnh.
" A Vãn" - Phong Duật nóng vội gọi tên rồi nắm lấy sợi tơ hồng kéo mạnh.
Sợi tơ gắn kết khiến Giang Minh Vãn bị kéo đi, cũng nhờ đó mà thoát chết. Cũng giúp Phong Duật bế được người thương về tay. Chính là kiểu bế công chúa trong truyền thuyết.
" Không thể nào? Thật kinh tởm, không những một mà là tận hai cặp nam nam, đúng là khiến con người ta mắc ói."
" Hạ Thất Phượng, cô muốn hạ nhục Giang Gia nhà ta." - Giang Nguyệt Ly thầm dùng đôi mắt oán hận nhìn trưởng môn.