" Cô!" - Tên đó câm họng không biết nói gì, chứ dám tức tối thốt lên.
" Haizzz! Cũng thật nực cười, ban nãy sát khí vây quanh. Bây giờ lại tổ chức qua loa đại lễ cho đồ đệ. Há ra là sung hủy ác hung khí. Một chiêu này đúng thật là tính toán không ít." - Giang Lĩnh cười nhạt nói.
Hạ Thất Phượng không đáp, chỉ nhẹ nhàng cười rồi nhìn lên trời cao.
" Từ lúc cổ nhân lập đạo có nói. Đồ đệ của một người trưởng môn chính là người kế thừa y bát của người. Họ phải được diện kiến trước các vị lão làng trong sư môn. Đó là tấm gương cho con cháu các nhà noi theo. Trưởng môn vì nể nang các vị mới tổ chức đại lễ, các khâu các phần đều không hề thiếu xót. Xin hỏi có điểm nào tính toán." - Lam Lan sắc sảo hỏi vặn lại.
" Lam Lan ngươi bây giờ thật sự có bản lĩnh rất tốt. Không còn thấp cổ bé họng, kính cẩn dạ vâng như trước. Tốt, rất tốt." - Giang Lĩnh lại nói.
" Gió đông lay động, đời người đổi thay. Búp măng cũng phải có ngày thành cây trúc dũng mãnh rồi. Từ nay về sau, chúng tôi cùng ngài không đi chung đường.". - Lam Lan liền đáp.
" Không phải lúc đôi co, lễ đã xong rồi, người đi hay ở cứ tùy tiện." - Hạ Thất Phượng lạnh lùng đáp rồi nắm tay dắt Giản Sơ Mạn bước đi
Trên người cô tỏa ra hàn khí rất đậm đặc, lướt ngang người Giang Nguyệt Ly khiến con bé kinh hãi lùi về sau.
[ Hệ thống cảnh báo đã đến giai đoạn đặc biệt, quý khách chú ý tình tiết]
" Nhanh như vậy sao? Mình mới chỉ cảm nhận được một chút" - Giản Sơ Mạn bâng khuâng tự thán.
Cảnh vật nhẹ nhàng trôi, cái gió lạnh của mùa đông, các bông tuyết lại bắt đầu rơi, rơi ngày càng dày đặc một cách đột ngột. Như thứ tươi mát bổng dưng đến, nhưng lại mang theo cái buốt giá kết cuộc. Đã chưa kịp bước ra chính đài của Tử Nguyệt Đình Hạ Thất Phượng đã dừng lại, nhìn ngắm lên bầu trời trong xanh vắng mây. Tuyết này thật lạ.
Cô đưa tay lên đón lấy vài bông tuyết sau đó chậm chậm nhìn ngắm. Việc này kể cũng lạ, các vị ở đây là danh gia vọng tộc. Lòng tự tôn của họ rất cao. Bị đuổi thẳng mặt như vậy mà vẫn ngồi yên, họ nhìn thấy tuyết này liền hết sức hứng thú. Vẻ mặt đắc ý cùng chút gian xảo lộ rõ.
Hạ Thất Phượng vẫn còn thẩn thờ, một môn sinh Phục Linh từ hạ sơn chạy đến bẩm báo, bước chân vội vã, hơi thở dồn dập.
" Trưởng môn, trưởng môn...( thở)... có. .có...có một đoàn người.... đứng trước Sinh Môn." - Người đó bẩm báo.
Hạ Thất Phượng chỉ quay sang sắc lạnh liếc nhìn, không nói gì thêm.
" A Hoan, ngươi bình tĩnh bẩm báo kĩ càng. Đoàn người muốn làm gì có đặc điểm gì? Ngươi không nói sao trưởng môn biết là ai mà giải quyết." - Lam Lan vội nhắc nhở.
" Xin lỗi xin lỗi, ta vội quá thất lễ rồi. Đoàn người đến từ Đông Kinh, khoảng 20 người và 20 xe ngựa. Bọn họ nói muốn thượng sơn, bảo giao cái này cho người." - A Hoan vội sửa lời rồi mang một chiếc khăn tay ra đưa đến trước mặt Hạ Thất Phượng.
Chiếc khăn trắng thêu dòng chữ kì lạ. Một con phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng đột nhiên bay ra ngoài như thoát thần thức khi Hạ Thất Phượng nhìn vào. Nó bay lên cao một chút liền có mũi tên phát hiện bay đến. Nhẹ nhàng chạm vào phượng hoàng nhỏ khiến nó tung cánh tạo thành pháo hiệu.
" Khai môn" ( mở cửa) - Hạ Thất Phượng băng lãnh đáp.
" Vâng" - A Hoan lập tức chạy xuống đón khách.
" Không cần đâu. Bọn ta tới rồi." - Một tiếng nam nhi trầm ấm nói lớn. Tiếng vó ngựa dần dần kéo đến ngày. một gần.
" Đường đi hiểm trở, chúng ta cùng xông lên" - một đấng nam nhi chỉ huy thúc ngựa tiếng về phía trước.
Tiểu Ái đến gần và kéo Giản Sơ Mạn đến chỗ khác. Lúc này tay Hạ Thất Phượng vẫn còn nắm chặt, thấy là Tiểu Ái mới buông ra.
* Tzách tzách * tiếng roi đánh xuống đất. Là roi da của Tiểu Ái nhưng đang được Hạ Thất Phượng cầm nắm.
" Uyyyy" - Họ bắt đầu cho dừng ngựa.
" Ayyy cô nương này xinh đẹp thật, y phục không tồi, rất có phong thái. Bộ y phục này của cô nương không khác Kháp Phục của tộc ta là mấy." - Nam nhi đó lớn tiếng láu cá nói đùa trêu ghẹo Hạ Thất Phượng. Hắn còn quay sang liếc mắt với Giang Minh Vãn một cái.
Giang Minh Vãn thấy vậy liền ngượng đỏ chín mặt. " Ngươi đừng để mất mặt nhà họ Giang" - Giọng Giang Lĩnh thầm vang lên.
" Thô lỗ, to tiếng, lại không biết nhìn xa trong rộng. Đệ phi ngựa như vậy là phủi cát cho ai xem. Nô gia của Phục Linh Sơn cũng là con người đấy." - Hạ Thất Phượng nghiêm khắc nói.
" Giọng nói này... a tỷ. Là a tỷ đúng không?" - Đấng nam nhi đó nhảy ra khỏi ngựa lao tới ôm chầm lấy Hạ Thất Phương cô cũng không hề kháng cự.
Nhưng điều này lại làm Giang Minh Vãn có chút khó chịu.
" Lâu rồi không gặp, tỷ khác quá. Ây ây để ta gọi bọn họ dậy, đi đường dài chắc mệt lả rồi. Tỷ nói đống chuồng ngựa gần rừng để tiện lấy cỏ, vả lại cho môn sinh dễ chăm bẵm tập luyện phải không? Vậy ta bảo anh em liền xây một chuồng ở đó." - Hắn nói rồi chỉ về một phía.
" Liền! Có được không đấy?" - Hạ Thất Phượng nghi hoặc hỏi.
" Tỷ cứ yên tâm, tuy linh lực ta không cao, nhưng thể lực rất tốt, chỉ ít phút thoi." - Người đó nói rồi bắt đầu tiến hành.
Các ngựa kéo, người làm đều rời đi để giúp việc, các cổ xe đc hạ xuống, lần lượt bước ra là những cô gái xinh đẹp trẻ trung đeo mạng che mặt và một đoàn thương gia buôn dược liệu.
Các cổ xe được chuyển vào nơi khác, giúp việc tiếp đãi tốt hơn.
Đến khi một người phụ nữ trẻ trung chững chạc bước xuống. Ánh mắt của của những người đó liền thay đổi thấy rõ, danh gia vọng tộc thi nhau mừng thầm. Cưới ngoát cả miệng.
Người này xem ra rất là quan trọng với họ