A~ đau đầu quá đi mất, cứ inh inh ỏi ỏi ấy. Lâng lâng cả lên. Sao mà vai lại nhức nhói thế này. Cảm giác mệt mỏi khắp người.
" Nguyệt Ly, giường hôm nay cứng mát đi mất, lạnh chết ta rồi. Tỷ không đến chỗ Liễu điện chủ sao?... Hiếm khi thấy tỷ diện một màu trắng đó." - Giản Sơ Mạn còn mơ ngủ ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi nói.
Cái gì nặng nặng phía trước vậy, cảm giác thật quen thuộc. Hôm nay sao chân mình dài thế? Nguyệt Ly cũng cao lên đột xuất nữa.
Chẳng lẽ là mơ....
Cô nói rồi chồm người dậy, tiến về phía người kia theo dáng bò. Người ngồi dựa vào phần họa tiết được điêu khắc xung quanh giường, tay kê cao quyển sách, dáng dấp thanh tao nho nhã, lại có mấy phần kiêu ngạo. Giản Sơ Mạn vẫn chưa thể xác định được với một tay tới muốn kéo quyển sách xuống.
" Đêm qua ta có thể coi là ta khinh suất khiến ngươi biến chất do máu của ta. Còn bây giờ nếu còn mạo phạm, ta sẽ giết ngươi." - Giọng nói lạnh lùng thốt lên.
Đợi đã giọng này.... Hạ Thất Phượng....
" AAAAA..."
" Ngươi hét cái gì chứ?" - Hạ Thất Phượng cáu gắt nói.
" Nhật Hạ, có chuyện gì sao?" - Thương Nhiễm bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền hỏi nhưng không dám lỗ mãng xông vào.
Giản Sơ Mạn nhất thời bị kinh sợ nên hét lớn, lùi về phía sau lấy hai tay che tai lại. Hạ Thất Phượng cũng nhanh lẹ lấy tay che miệng cô lại, nếu không với giọng này phải kinh động cả núi Phục Linh chứ không ít.
" Ta bị hoa mắt nhìn nhầm nên hét loạn thôi. Ngươi lui ra tìm Tiểu Ái coi đám người A Sương chuẩn bị yến hội đi." - Hạ Thất Phượng bình tĩnh đáp.
" Vâng " - Thương Nhiễm liền đi ngay.
Trong gian phòng hai nữ nhân y phục không chỉnh tề, tóc tai thì chưa chải ngồi trên giường. Mặt Giản Sơ Mạn lộ đầy vẻ ngơ ngác, lo sợ. Hạ Thất Phượng thì lạnh lùng có phần cấu gắt.
Thấy được Thương Nhiễm đã đi, người kia liền buông tay, ngồi thẳng thóm về vị trí cũ, tay vẫn lật sách mà đọc.
" Sư phụ, người có thể đừng cứ lúc nào cũng dọa ta không? Sợ chết ta rồi." - Giản Sơ Mạn thở dài nói.
So với những lần khác xem ra đã có tiến bộ một chút. Hạ Thất Phương không lơ cô nữa mà lập tức hạ sách xuống nhìn chằm chằm vào cô.
Làm gì mà nhìn dữ vậy? Mình có điểm gì lạ sao????.....NGỰC, chân... xảy ra chuyện gì, sao mình lại hóa lớn chứ?
Đêm qua........ Hình ảnh môi chạm môi mân mê một mảng xuân sắc xuất hiện trong đầu Giản Sơ Mạn. Qua nét mặt đã thấy được sự hoang mang tột cùng, theo đó là cơ miệng nhếch lên như muốn mở ra thật to để hét.
" Tốt nhất là ngậm miệng ngươi lại, hét thêm một tiếng nữa thì thanh danh ngươi giữ không được đâu." _ Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
Giản Sơ Mạn nhìn lại cơ thể mình, chỉ có một chiếc áo yếm thuôn dài che thân, nó gần như là áo ngủ của người thời đại này. Chỉ là nó chỉ che từ phần ngực trở xuống, từ phần đó trở lên đều lồ lộ ra những vết đỏ đỏ ái muội. Cô 18 tuổi, giữ thương hiệu độc thân bền vững vì một tương lai dành thứ đó cho người đàn ông xứng đáng, hoạch chỉ là người cô yêu. Nhưng cuối cùng lại mất công tay một nữ nhân. Xuyên không là gì? Hệ thống qq gì chứ? Nhân vật hư cấu làm tôi mất tờ rinh. Ai khóc cho nỗi đau này. Tại sao tôi phải im lặng, người thiệt là tôi, nhưng thanh danh cao nơi đây là cô mà. LỠ mất rồi thì 2 đứa cùng mất, tôi đời này không tha qua cho cô đâu.
" Hạ Thất Phượng đồ điên nhà cô. Cô làm cái quái gì vậy? Nữ nhân cô cũng xơi, cô les hả? Tôi nghĩ cô cao cao tại thượng nhưng không ngờ cô lại là người bệnh hoạn như vậy. Thanh danh, nếu bây giờ tôi hét lên, những người khác xông đến thì 2 ta cùng mất mặt, cô làm tôi mất rồi, tôi không tha cho cô đâu." - Giản Sơ Mạn sẵn giọng nói.
Hạ Thất Phượng một lời không đáp, ánh mắt nhìn trực tiếp vào mắt Giản Sơ Mạn không đổi hướng, từ từ tiến sát lại gần, ép người kia vào tường, đến mức môi hai người chỉ còn chút nữa thì chạm. Giản Sơ Mạn tuy mạnh miệng nhưng không mạnh làm, bị Hạ Thất Phượng nhìn cứ như bị dọa, sợ co quíu lại. Ở cùng tường, Hạ Thất Phượng ngồi lên hai chân cô khóa lại. Ánh mắt nhìn thẳng.
" Cô...cô..cô định làm gì?" - Giản Sơ Mạn hoảng loạn nói.
Người kia vẫn không đáp chỉ thấy lại càng áp sát hơn, với tay. Người càng lại gần, tim Giản Sơ Mạn lại đập càng nhanh, vừa lo sợ vừa có gì đó đặc biệt.
" Tuy không rõ Les ngươi nói là gì? Nhưng ta hiểu đại ý nói.... về việc ta thích nữ nhân đúng không?" - Hạ Thất Phượng kề miệng sát gần bên tai cô thì thầm.
" Ta biết, đối với nhiều người đây không dễ coi chút nào. Nhưng không có nghĩa ngươi đủ tư cách nói ta như vậy. Người nửa đêm bò vào phòng ta là ngươi, tự bò lên giường ta là ngươi. Và thâm chí, ngươi còn không phải Hạ Sơ Mạn, người khác nhìn vào chỉ thấy ngươi dám đột nhập Phục Linh Sơn, có ý mưu hại trưởng môn." - Hạ Thất Phượng nói từng lời rõ ràng rồi một ngón tay chạm nhẹ vào thái dương Sơ Mạn, hình ảnh từ đầu đến cuối một lần nữa hiện lại trong đầu Giản Sơ Mạn.
" WTF! Mình lại nghĩ cái qq gì ngay lúc đó vậy?" - Giản Sơ Mạn vô ý nói thành lời.
" Giờ thì rõ rồi, sâu trong đứa trẻ 5 tuổi là một người lớn, nhưng não bộ không khác trẻ con." - Hạ Thất Phượng chán ghét nói.
" Cô nói mốc tôi, Hạ Thất Phượng sao hôm nay cô nói nhiều quá vậy? Bình thường nửa ngày không được một chữ." - Giản Sơ Mạn cáu gắt nói.
Hạ Thất Phượng sẽ lắc đầu, nằm sang một bên không nói thêm gì nữa, lặng lẽ nhắm mắt nghĩ ngơi.
" Giản Sơ Man à Giản Sơ Mạn... cô bị làm sao đấy. Cô xuyên không vào tiểu thuyết bách hợp đó, lời nói của cô ảnh hưởng tới kịch bản gốc đấy. Vả lại nhìn tay của cô, Hạ Thất Phượng gắng nói mấy câu là để giúp cô đấy." - Tiểu Quang xuất hiện nói.
" Sao ngươi lại ở đây, không phải nói không có người và phải là buổi tối mới gặp được sao?" - Giản Sơ Mạn ngạc nhiên hỏi.
" Không quan trọng, quan trọng là nhìn tay cô đi. Lo dỗ cô ta đi đó." - Tiểu Quang nói rồi liền biến mất.
Giản Sơ Mạn ngoan ngoãn làm theo nhìn vào tay, ở phần cánh tay xem xét từ cổ tay có một vệt màu đỏ chảy dài, hình như ban nãy cô cũng có nhìn qua, nhưng lúc đó nó dài đến tận khuỷu tay. Hình như Hạ Thất Phượng càng nói thì nó càng ngắn lại thì phải. Nếu theo suy luận logic tiểu thuyết học thì... có lẽ nếu thứ này dài ra cô sẽ chết hay bị gì đó, như vậy mới là nói Hạ Thất Phượng đang giúp cô.
" Khoan đã nhưng mà, hình dáng này là lúc mình 18 tuổi rồi, cứu mình vì thương người hay là ..... nhỉ?" - Giản Sơ Mạn lại tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng dù sao cũng không nên nghĩ nhiều, rối não lắm. Biết là cô ta đang có ý tốt là được.
" Sư phụ~ Người giận rồi sao?... Con xin lỗi, nhưng mà rõ ràng là lỗi của người mà, vì uống phải máu của người con mới như vậy." - Giản Sơ Mạn xuống nước nhỏ, giọng nũng nịu nói.
" Vậy nên hỏi lại ngươi vì sao có phản ứng với máu của ta. Ở chiến trường nhiều lần kiệt quệ ta phải tiếp máu để binh sĩ uống thay nước thay rượu, hay là thay máu cũng chẳng có gì xảy ra. Vì sao đến ngươi lại như vậy?" - Hạ Thất Phượng liền đáp.
" Con sao mà biết?"
" Điện quy tăng thêm một phạt, tự ý vào phòng điện chủ, phạt 1000 ngàn năm linh lực, không có linh lực mang đến Nam Cương sinh sống để biết kỉ cương."
" Sư phụ, rõ ràng hôm qua con có ý tốt." - Giản Sơ Mạn tức đỏ mặt nói, cứ như cô thèm đến đây vậy, giường thì cứng, vách thì lạnh, ai mà muốn ở.
" Ta không chấp nhận những thứ mang sự dơ bẩn bước vào đây. Ngay cả Tiểu ÁI cũng phải rất hạn chế, ngươi mình lấy đâu ra tư cách lên tiếng." - Hạ Thất Phượng có chút bực nhọc nói.
" Hàn Băng điện chủ phu nhân" - Giản Sơ Mạn dõng dạc trả lời.