Ở nơi đây, người Yên Nam và phụ nữ là hai loại cỏ rác trong mắt họ. Nhốt người ngoài sa mạc như thú, mấy người chung một lồng, lâu lâu lại còn có mấy con bò cạp hay rắn bò vào. Nhiều người quá đói mà không ngần ngại bắt chúng bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, lấy máu chúng uống như nước để giải khát.
" Nhật Hạ tướng quân, mắt cô bị thương thật à. Này cũng bắt mấy con ăn lấy sức đi. Kế này của cô thâm sâu nhưng lại gây ra không ít phiền toái đâu. Nếu tới lúc đó là làm không thành, tướng sĩ sẽ rất căm phẫn đó... Mà nói, mấy con cháu thế gia kia cũng thật hống hách, ép bứt cô đủ chuyện, cô không thấy giận sao?.... Hạ gia nghĩ sao lại cho một nữ nhân ra chiến trường không biết. Ta nói cô, chức tướng hay đặc quyền của cô thật là một trò cười. Ta nghe nói Hạ gia bây giờ suy yếu, gia chủ phải cày cuốc nhờ vả khắp nơi. Nếu cô không lập được chiến công thì sẽ không thể cứu nổi họ đâu. Ăn chút đi, đừng có kén cá chọn canh nữa." - Một gã nam nhân ở chung lồng với cô đang nhòm nhoàm nhai mấy con côn trùng, rắn rết tám chuyện phím với cô.
" Nói chuyện với cô ta làm gì, người ta cũng đâu phải xuất thân dân đen như chúng ta, sung sướng quen rồi. Lo ăn đi. Mà nè Nhật Hạ, cô định tiếp theo sẽ làm gì? Tầm mấy ngày nữa thì xong, ta nói thật điều kiện ở đây thật sự quá kém đấy. À đúng rồi, anh em chúng tôi theo cô, sau khi cô lấy được lòng tin của chúng dù là theo kế hoạch cũng đừng ngược đãi chúng tôi quá đấy nhé." - Một tên nam nhân khác chen lời vào nói.
" 5 ngày, 5 ngày nữa ta sẽ dẫn hết các người về Yên Nam." - Hạ Thất Phượng mơ hồ nhìn về phía bầu trời đêm.
" Nói phải giữ lời lấy."
Đây từ đầu tới cuối đều là kế hoạch của cô để xóa sổ dị tộc Nam Cương, hòng lập được chiến công cứu vớt tình trạng suy yếu của Hạ gia. Những năm này các gia phái khác lớn lên rất nhanh, do họ có rất nhiều công lao trong việc quốc gia đại sự nên hẳn là quyền lực hơn cả Hạ gia nhiều, dù sao chỉ đóng góp được dược phẩm y sư thì vẫn chưa bao giờ là đủ. Ở trên chiến trường Hạ Thất Phượng đánh trận rất giỏi, một mình cũng có thể đánh chết hết 20 người. Nhưng mà có một vấn đề rất lớn, cả quân doanh chỉ có mình cô là nữ, xung quanh toàn là những nam nhân sung mãn, họ thèm cô đến nhỏ dãi, nhất là mấy tên con cháu thế gia nhưng cô lại không cho. Muốn mà không được thì sẽ cực kỳ khó chịu, bọn họ tìm đủ thứ cách kìm hãm công danh của cô. Nhưng cô lại không thể chống lại, Giang gia, Trương gia, Bạch gia bấy giờ là chỗ để Hạ gia nhờ cậy qua cơn hoạn nạn, cô làm sao dám làm gì họ.
Đến lúc này, chỉ là nhờ một phần may mắn. Một vị công chúa có hứng thú với việc binh sĩ, chiến lược nhắm trúng cô, cho cô một cơ hội lập công nên mới có được kế hoạch vào hang đốt ổ này.
" Dậy đi dậy đi, còn đi làm việc.... Đám sâu bọ này ăn đi ắn đi." - một tên trong tộc ra ném mấy lá rau cái héo thúi dập nát vào trong lồng. Nơi này sau một đêm mùi máu tanh rất nhiều, thật kinh tởm.
" Nước, cho ta nước." - Có mấy người khát đến mê sảng với với tay cầu xin chúng.
Bọn chúng cười đầy đểu cáng kéo kéo quần: " Nước nè, lại đây ta cho ngươi nước." bọn chúng thản nhiên đi tiểu vào mặt những người đó. Có người rụt lại, có người đã khát đến hóa điên lại lè lưỡi ra liếm cho đỡ khát. Thấy cảnh tượng đó thật kinh tởm, bọn chúng lại cười rất hả dạ.
Hồi sau thì từng người trong lồng được bước ra ngoài, họ trước giờ vẫn luôn bị xiềng xích. Kẻ thì bị lôi đi làm vườn, kẻ bị bắt đi làm trò tiêu khiển cho họ. Đủ thứ loại hành hạ sỉ nhục.
" A thúc, ta đến chuộc người. " - Sa Nhi tay cầm một lá cờ đỏ, thân đầy vết thương chạy đến.
" Hả? Cái đứa trẻ này, ngươi thật sự chạy tới địa trận thử sức sao?" - tên quản thúc khinh ngạc nói.
" Ta đã phải đi từ trưa hôm qua đến giờ đó. Ta chuộc Kỳ Phong, ta còn mang lá cờ đó về nữa này. Thả Kỳ Phong ra đi." - Đứa trẻ đó hớn hở nói.
" Được rồi được rồi. Ngươi vào đưa cô ta ra đi." - tên quản thúc cũng phải chịu thua với sự kiên quyết của cậu.
Sa Nhi hớn hở tiến vào đem Hạ Thất Phượng ra, còn vui cười hạnh phúc nữa. Không biết có hay không việc này nằm trong hay ngoài kế hoạch, cô đi theo rất bình tĩnh, chỉ là tay vừa được mở khóa xích thì liền giấu nhẹm sau lưng, ra hiệu cho những người còn lại.
Hai người bình ổn đi một quảng đường. Sa Nhi dẫn cô về nhà. Vừa đi vừa nói chuyện:
" Cô thấy không, ta giữ lời mà. Ta đã vượt qua địa trận để có thể chuộc cô. Sau này cô có thể ở nhà ngoan ngoãn làm người vợ hiền của ta, sinh cho ta thật nhiều hài tử. Ta sẽ không ngược đãi cô." - Sa Nhi vui vẻ nói.
" E là sẽ làm ngươi đau dó."
" Hả? Cô nói gì? Đau à. cô đau ở đâu? Đúng rồi mắt cô bị thương mà, chân cũng không đi giày, đau lắm phải không? Tuy là cô nói ta chỉ hiểu được vài chữ nhưng mẹ ta từng là người Yên Nam, chắc bà ấy sẽ hiểu. Được rồi để ta cõng cô vè." - Cậu ngây ngô nói cười, không chờ cô đồng ý đã kéo cô lên lưng mà cõng, khiến cô trở tay không kịp.
Chỉ vừa về nhà cậu, cô đã gây được rất nhiều thiện cảm cho họ. Tuy không nói chuyện nhiều nhưng việc nhà cô làm rất tươm tất, còn biết y thuật, chữa trị cũng như đấm bóp cho người nhà họ. Cũng từ đây cô có thể tiếp cận với nhiều thứ hơn, họ cũng không quá đề phòng cô. Đặc biệt là mẹ của Sa Nhi, bà ấy cực kỳ thích món cô nấu, thích quần áo cô đan ra, chỉ mới 1 ngày đã khiến họ xem cô như người nhà.
Dị tộc Nam Cương ai cũng đều họ Khương, Sa Nhi là cách gọi của người thân còn tên là Khương Sa. Cha cậu là Khương Nhị. Cả buổi trời họ mới biết cô vốn lớn tuổi hơn Khương Sa, mà tục ở đây không cho phép kết hôn lệch tuổi như vậy. Mà chính cô cũng không đồng ý. Họ có cách nói riêng, đôi lúc cô mở miệng lại không ai hiểu nên Khương Sa dạy cô thủ ngữ, chữ Thất Phượng với họ khó nói chuẩn nên cô đỏi thành Nhật Hạ để dễ dàng hơn. Dường như người ở đây không phải hoàn toàn không kể tình người. Nhưng mà họ vẫn là quan tâm đến việc sinh con hơn.
" Ngươi là nhất kiến chung tình sao?"
" Hả? À tỷ lớn hơn ta. Ta không dám nữa."
" Tốt nhất là vậy."
" Nhật Hạ cô không cần căng thẳng, nếu không thích bọn ta cũng không cưỡng ép. "
" Ta muốn tìm hiểu một chút về nơi đây có được không? Dù sao thì cũng phải sống ở đây."
" Tìm hiểu hả? Bọn ta cũng đơn giản lắm, đừng chọc vào tộc trưởng hay linh hồn của bọn ta là dược."
" Linh hồn???"
" Hỏa phượng đấy. Đó là linh hồn của bọn ta, từ xa xưa ông bà ta có nói, hỏa phượng là vị thần đi theo bảo vệ cho bọn ta."
Bọn họ vui vẻ giao tiếp bằng thủ ngữ, một đêm lại trôi qua. cả nhà quay quần bên đám lửa nhỏ. Ăn uống xong thì lại đi ngủ. Tuy nói là không cưỡng ép nhưng cô lại bị bắt ngủ chung với Khương Sa. Nói gì mà để xung hỉ cho cậu, trước mặt cha mẹ cậu, cô phải cố chịu để cậu nằm ôm một cái vào lòng, nhưng cũng chỉ đơn giản là gác tay thôi, cơ thể thực của cậu vốn to cao nên che được người cô, vậy là đủ. Cha mẹ vừa thấy an tâm liền thổi tắt lửa, quay về phía chỗ ngủ của mình. cậu cũng rất hiểu chuyện, cha mẹ đi khuất liền thu lại tay chân quay lưng về phía cô. Biết cô không thích nên cậu cũng chẳng dám làm gì. Một đêm cứ vậy mà ngủ, không dám quay lưng lại. Nhưng cứ tưởng cô sẽ chịu an ổn ở lại bên cậu thì sau khi cậu ngủ thiết đi"
" Đã nắm được tình hình. Hai ngày sau cho một cánh binh đánh vào từ hướng Tây bắc đi. Theo hướng sa mạc có một hẻm núi nhỏ, dẫn binh vào sẽ tránh được gió cát, đi băng qua hẻm núi chính là chỗ ở của tướng sĩ ở đây." - Cô nhỏ giọng động chút linh lực vào hòn đá mà đêm qua cô gái kia đưa cho mà thì thầm. Hòn đá phát ra ánh sáng le lói rồi tắt hẳn.
Điều không ngờ là những gì cô biết được đều đi báo lại cho binh sĩ Yên Nam.