" Để ta xem, tiểu phượng hoàng cao cao tại thượng kiên cường bất khuất này sẽ ra sao sau khi bị hành hạ suốt một đêm đây." - Lộc Cô nửa đùa nửa thật tiến về phía bên cạnh Hạ Thất Phượng.
Nhan Linh Lung cũng cùng bà tiến lại, Tiểu Ái và các nam đệ tử cũng theo sau để phụ giúp bế cô về điện.
" Thần sắc sao mà kém quá vậy? Nhưng mà dáng vẻ này mới có chút đáng yêu. Tiểu Yêu ngươi nói y phục này moi đâu ra thế, chất liệu thật là tốt. Sau này may thêm cho con bé mười mấy cái nữa." - Lộc Cô đứng ở gần nhất, sờ sờ vạt áo nói.
" Lộc Cô người là quan tâm điện hạ hay là váy vóc vậy? Ấy ta nói trước, điện hạ say rồi đó, làm người ấy tỉnh lại thì người tự liệu đường mà chuồn đi." - Tiểu Yêu khó chịu ra mặt nói.
Nghe tới lúc này mọi hành động của Nhan Linh Lung, Lộc Cô cũng như Tiểu Ái đều đông cứng lại: " Say rồi, ngươi không giỡn chứ? Ai mà có đủ khả năng khiến con bé say được vậy?" - Lộc Cô kinh ngạc hỏi lại.
" Lộc Tửu Quân, người xem, đúng ra bọn ta đã về từ 3 canh trước rồi. Đột nhiên Tửu Quân xuất quan liền nhìn thấy người ấy, thế là lôi vào uống chung. Còn kết nghĩa anh em gì nữa ấy. A Phượng uống tận 20 vò rượu mới được tha cho, Tửu Quân cũng xỉn quắc cần câu luôn." - Tiểu Yêu cũng sởn da gà nói rồi lấy ra từ trong túi vải một chiếc sừng lớn.
" Bệnh không hết mà còn uống lắm vào, không sợ chết mà." - Lộc Cô có chút tức giận liền quen tay quay sang cốc đầu Hạ Thất Phượng một cái.
* Ưm ~ * Hạ Thất Phượng đang nằm dựa trên lưng của con hươu lớn phát ra chút tiếng động.
Vừa nghe tiếng động những người được coi là có chút am hiểu về tính tình thất thường của cô liền xanh mặt, mồ hôi chảy thành dòng mà bất động. Cô từ từ ngồi thẳng dậy, y phục chỉnh tề, tóc trắng cũng được buộc gọn từ trước, chỉ có gương mặt vô cùng mệt mỏi, môi nhợt nhạt, sắc mặt phải nói là tái nhợt, vô cùng kém. Vẫn may là nhan sắc vốn có đã đẹp, bằng không thì sẽ rất khó coi.
" Đứng gần lại. " - Cô lạnh lùng nói lên mấy tiếng.
Lời nói rất có tính đe dọa, Lộc Cô, người đã sống hơn 1000 năm cuộc đời cũng phải răm rắp nghe theo tiến gần tới sát bên.
* Bụp....a* 1000 năm cuộc đời Lộc Cô chưa từng quy phục trước ai lại phải chịu cảnh này. Tiểu phượng hoàng của bà ấy không hề nhân nhượng mà dùng hai ngón tay búng vào giữa trán bà một cái đó au.
" A Phượng ngươi ổn không? Ta đưa ngươi về điện." - Tiểu Ái tiến lại gần nói.
Hạ Thất Phượng không đáp, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt. Có lẽ là do nhức đầu nên cô cứ liên tục xoay cổ qua lại.
" Kẻ kia là ai?" - cô ánh mắt lờ đờ, không nhìn rõ vài người ở phía xa mệt mỏi nói, tay xoa xoa trán nói.
" Kẻ nào? À, có một tên đột nhập, bọn ta đang đuổi hắn xuống núi." - Tiểu Ái vội đáp rồi với tay muốn đỡ cô xuống.
Khung cảnh đằng xa chính là Liễu Hạo và Giang Thành đang tận tay dẫn nó đi. Đứa trẻ mặt đầy luyến tiếc nhìn lại, vừa tủi thân vừa buồn bã, lại còn có thất vọng sâu nặng.
" Dừng lại! " - Hạ Thất Phượng vừa kịp nhìn ra liền lớn tiếng hét.
Tiếng nói đó khiến ai cũng phải dừng lại. Cô vội nhảy xuống khỏi lưng hươu lớn kia, cũng là Tỵ Nương. Cô vừa xuống thì hươu trắng cũng hóa thành hình người, là một mỹ nhân nghiêm nghị chạc tuổi Lộc Cô. Bà ấy giữ lấy hai vai cô để giữ vững cho cô. Là chân cô hay là toàn thân bị thương, chân vừa chạm đất thì toàn thân đã không trụ vững, đau đớn muôn ngàn đến mức thể hiện rõ ràng cả lên mặt. Cô cũng phải chùng bước nhìn xuống phía chân một chút đầy khó chịu.
Tỵ Nương:
" Điện hạ cẩn thận. Người chưa thể đi lại được đâu." - Tỵ Nương vội khuyên ngăn.
Ai ai cũng muốn đỡ lấy cô, để có thể giữ lại mạng đã phải chịu đau đớn ngang hình rút xương thì không hề đơn giản. Đi đứng cũng là cả một vấn đề. Nhưng không biết vì thứ gì cô lại gắng chịu đau bước vài bước tiến đi, sự đau đớn đã là thấu xương, qua nét mặt cũng thấy rõ.
" Thất Nhi dừng lại." - Nhan Linh Lung bị hoảng loạn trước cảnh tưởng trước mắt quát lớn.
Cô không ngại bản thân khó khăn đau đớn, dùng rất nhiều lực nắm lấy tầng váy dài chạy băng qua hàng người, chạy về phía đứa trẻ kia.
" A Phượng." / " Trưởng môn " - Tiểu Ái và những người khác bị kinh ngạc nói.
Chân thật sự là không trụ nổi, vừa đến được trước mặt đứa trẻ kia thì liền ngã xuống. Miệng cũng nôn ra không ít máu. Liễu hạo và Giang Thành đứng gần đó nên vội đỡ cô. Nhưng cô lại không thể đứng dậy, hai chân bất lực, và cũng có lẽ là không muốn đứng. Cô gạt tay hai người ra, hai người cũng hiểu ý mà tránh xa ra khỏi chỗ đó một chút. Đôi mắt cô ươm ướt, khóe miệng lại cong cong, ý cười xuất hiện trên mặt. Cô chỉ gắng gượng ngồi, đưa một tay sờ sờ lên mặt đứa trẻ đứng trước mặt bị cô dọa cho có chút đứng hình.
" Đệ nói đi, tiểu tử. Là đệ đúng không?.... Ta, ta là Nhật Hạ. Đệ nói ta biết là đệ đúng không?" - Cô có chút nghẹn giọng, ánh mắt đầy hi vọng long lanh do nước mắt cố diễn đạt cho đứa trẻ hiểu. Cô vừa dùng thủ ngữ vừa nói ra thành tiếng, nhưng vẫn có vài từ bị giữ lại ở cuốn họng, không nói ra được.
Đứa trẻ vẻ ngoài chắc chỉ khoảng 7 8, đầy ngơ ngác. Đôi mắt nó cũng phát lên chút ánh sáng mừng rỡ nói.
Thật sự là có quen biết sao? Mặt ai cũng ngạc nhiên hết ra, trưởng môn cao cao tại thượng lúc trước lễ bái sư còn không thèm cúi người để làm lễ cho Giản Sơ Mạn mà lại dám từ bỏ tôn nghiêm, ngồi bệt dưới đất, tư thế lại không khác quỳ là bao, nước mắt còn lưng tròng.
Đứa trẻ đó không đáp, là do hi vọng của nó đã thành hiện thực rồi. Người nó trông đã được gặp rồi. Ban nãy nó còn tưởng người ấy đã nhẫn tâm bỏ rơi nó rồi. Cũng là do từ trước đến giờ nó chưa từng nhìn qua dáng vẻ tướng quân mà nó ngưỡng mộ như này bao giờ, quá khác so với lúc ở chiến trường, lại còn là mái tóc trắng. Tất cả với nó bây giờ như một giấc mơ vậy. Cậu bé vội đưa hai tay đỡ lấy Hạ Thất Phượng, đỡ cô đứng lên.
Đứa trẻ không đáp khiến cho cô không rõ thật hư, ánh mắt có chút thu lại, muốn khóc nhưng nước mắt không thể rơi được. Nét mặt đau thương từ từ cố gắng đứng dậy, cô thất thần nhìn đứa trẻ. Đó là cảm giác như cả thế giới quan của cô dần sụp đổ. Nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc như vậy.
" Đệ sẽ không chết đúng không? Dù sao thì ta cũng từng cho đệ phượng ấn. Đệ mau biến về dáng vẻ vốn có đi. Ta xin đệ, ta cầu đệ. Đừng đùa với ta như vậy. Nếu đệ là tiểu tử đó thì mau nói đi. Ngày đệ rơi xuống vực Tử Thần ta đã cho phượng hỏa dò thám, hoàn toàn không tìm thấy. Ta đã tìm đệ suốt 6 tháng rồi, đệ là giận ta không bảo vệ được đệ đúng không? Là ta vô dụng nên mới để đệ phải hi sinh vì ta... Đệ mau đáp lại đi, ta cầu xin đệ. Đừng giận nữa, mau trả lời tỷ tỷ. Mau biến về dáng vẻ vốn có của đệ đi. Tim ta sắp đau chết rồi. Xin đệ đó." - Hạ Thất Phượng hoảng loạn nắm lấy cổ áo đứa trẻ dằn vặt nhưng vẫn phải cố nén cảm xúc mà dịu giọng nói, nước mắt cũng vì thế mà không giữ nổi. Từng lời từng lời đối với cô như đau xé gan cũng phải tuôn ra bằng hết. Tuy rất đau xót nhưng lại không khóc thành tiếng, chỉ có ánh mắt là không khống chế được mà biểu lộ sự chua xót, giọng có chút run nhưng vẫn cố giữ vững, một sự ngược tâm tàn ác.
Sư phụ ta cũng có mặt này sao? Ta cứ tưởng cô ta chỉ biết bản thân. Cô lập mình. Người uống rượu mới là con người thật của họ. Người thật sự như vậy sao sư phụ?
" A Phượng, bình tĩnh lại. Ngươi không được gắng sức, vết thương sẽ bị hở đó." - Tiểu Ái và Tiểu Yêu vội chạy lại giữ lấy cô khuyên ngăn, còn cô thì chỉ biết chằm chằm nhìn đứa trẻ kia.
Đứa trẻ thì tươi cười dùng thủ ngữ nói lại với cô. Có lẽ là cô hiểu, một chút hi vọng lại len lói trong ánh mắt. Đầu khẽ lắc lắc, môi hơi mím lại, hai bên lông mày chau nhẹ...Đứa trẻ gương mặt vui vẻ, tiếp tục dùng thủ ngữ nói chuyện với cô, tay còn nắm lấy vạt áo cô để biểu lộ không sao mà cầu xin. Cô nửa tin nửa ngờ nhưng cũng chỉ biết liều một lần, tin vào lời nó. Cô nhẹ tay đẩy Tiểu Ái và Tiểu yêu sang một bên, bản thân tiến về phía trước một chút. Hai tay thi triển một loại chú thuật, xung quanh liền có mấy vòng lửa vây quanh, gió thổi tứ phương. Lúc này nét mặt của đứa trẻ kia lại vui mừng hết biết. Từng vòng lửa dần dần di chuyển lên tay cô rồi lại chuyển sang người đứa trẻ kia rồi cháy lớn. Khoảnh khắc này làm cho đệ tử ai nấy đều kinh sở, lửa phực càng ngày càng to càng mạnh.
" Tiểu tử đừng mà, ta không muốn như vậy. Dừng lại đi. " - Hạ Thất Phượng hoảng loạn gào lên, muốn tiến lại lao vào đống lửa.
" A Phượng dừng lại, còn cố dùng sức thì cô sẽ chết đó. Đừng uống rượu rồi làm càn chứ." - Tiểu Yêu khó khăn cùng Tiểu Ái giữ cô lại.
" Bỏ ta ra." - Cô đau khổ gào lên.
" Nhật Hạ tướng quân, ta không sao. Người đừng lo lắng nữa." - Giọng một thiếu niên từ trong đám lửa cất lên.
Ngọn lửa đó cũng hoàn toàn tắt hẳn, đứa trẻ dáng người thấp bé 7 8 tuổi ban nãy đã biến mất, chỉ còn lại xuất hiện ở đấy là một thiếu niên 16 17 tuổi, dáng người cao lớn, thậm chí là cao hơn Hạ Thất Phượng một cái đầu. Ánh mắt và cả gương mặt đều đang cười rất hạnh phúc.
Ai ai cũng phải kinh ngạc, rốc cuộc là chuyện gì xảy ra chứ. Hôm nay toàn phái đều bước khỏi của đúng chân thì phải, được xem từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nhan Linh Lung, Lộc Cô, Tỵ Nương là những người tiên nhân, căn bản là không được can thiệp quá nhiều vào việc người khác, mà họ cũng hoàn toàn tin vào việc Hạ Thất Phượng sẽ không làm ra chuyện gì tệ hại nên rất bình tĩnh ngồi xuống bàn uống nước. Những người khác thì không có quyền can thiệp do đây là việc riêng.
" Nhật Hạ người xem, nửa năm không gặp ta đã cao lên rất nhiều, còn cao hơn người nửa. Ta chưa từng thấy dáng vẻ này của người, lúc nãy người kia giả mạo người đuổi ta đi. Ta tưởng người không muốn giữ lại ta nữa chứ. Ta từ vực Tử Thần về đây rất khó khăn đó. Từ nay về sau ta lại có thể tiếp tục ở bên cạnh người. Ta bây giờ rất khỏe, nhất định sẽ bảo vệ được người.' - Thiếu niên đó vừa khó khăn nói cho chuẩn không bị khó nghe, tay thì vẫn dùng thủ ngữ để giao tiếp với Hạ Thất Phượng.
Hạ Thất Phượng vui đến bật khóc, nước mắt không kìm nổi cứ chảy ra, khéo miệng cười mãn nguyện, tuy không phát ra tiếng nhưng chỉ cần nhìn là đủ hiểu. Cô bước vội về phía hắn, kiểng chân lên ôm hắn vào lòng, xoa xoa đầu hắn.
" Tốt quá rồi! Đệ về rồi, thật sự tốt quá. Sau này không cho phép đệ tự ý quyết định. Ta không muốn những người mà ta yêu thương phải hi sinh vì ta. Đệ sau này không được như vậy nữa. Bây giờ ta cũng không tòng quân nữa, ta nhất định sẽ nuôi dạy đệ thật tốt, cho đệ được sống cuộc sống như đệ mong muốn. Sẽ không để đệ phải chịu thiệt thòi nữa... Hứa với ta, đừng tùy tiện bỏ lại ta nữa, được không? Hứa với ta." - Hạ Thất Phường vùi mặt vào bờ vai hắn vừa khóc vừa nói.
" Ta nhớ mà, người yên tâm. Ta sẽ không bao giờ rời khỏi người nữa. Mãi mãi là thị vệ trung thành của người. Để an nguy của người là trên hết. Đừng khóc nữa, ta mang trọng tội mất." - Thiếu niên đó cũng không biết phải phản ứng thế nào, lơ ngơ láo ngáo đáp rồi cũng ôm lại cô bằng một tay vỗ về, tay còn lại thì lặng lẽ di chuyển ra sau lưng cô điểm huyệt khiến cô bất tỉnh.
Cơ thể cô bất động, nằm gọn trong vòng tay hắn, từ từ hạ xuống đất. Nãy giờ không để ý, là do cô chỉ tập trung đến việc này nên không phát giác ra bản thân mình đã khóc đã gào đến mức làm cho cơ thể suy nhược, khiến các vết thượng lại bị động mạnh, tay và cổ máu đã thấm ra không ít. Hắn lại có vẻ rất có kinh nghiệm, những người khác chưa kịp đến nơi giúp đỡ đã lôi ra từ tay áo một lọ thuốc, lấy ra một viên dược phẩm bỏ vào miệng cô, thao tác nâng cằm hạ xuống vô cùng thuần thục giúp cho dược phẩm dễ dàng đi xuống.