Sáng sớm tinh mơ đã có rất nhiều tiếng lục đục chạy đi chạy lại khắp nơi. Cục bông trắng trắng mềm mềm tôi ôm tối qua cũng tự nhiên đi đâu mất.
* Cạch cạch cạch...ầm ầm ầm * Tiếng động ra vào phòng củi liên hồi.
" Làm gì mà ồn ào quá vậy?" - Giản Sơ Mạn chưa biết trời trăng mây nước gì hết, ngáp ngủ ngồi dậy hỏi.
" Tiểu Hạ cô nương, cô tỉnh rồi!... Thật sự làm phiền rồi nhưng mà chúng tôi có việc gấp phải làm. Cô có thể tự đánh răng rửa mặt được chứ? Y phục nô tì đã để sẵn ở phòng của cô rồi! Lát nữa Tiểu Ái sẽ đến tìm cô!" - A Sương thị nữ hầu ở Hàn Băng gấp rút nói rồi với lấy bó củi chạy đi.
Ở đây cũng có rất nhiều thị nữ cũng như đệ tử khác ra vào lấy đồ. Nói đây là phòng củi nhưng cũng giống như cái kho vậy. Để đủ thứ đồ.
" Tiểu nha đầu ngươi tỉnh rồi! Mau theo ta!" - Tiểu Ái vừa được nhắc đến liền xuất hiện kéo Giản Sơ Mạn đang mê ngủ đi.
" Làm gì vậy?" - Giản Sơ Mạn hoảng sợ hét lên.
Tốc độ lao đi rất kinh người, Giản Sơ Mạn phía sau cứ như đang bay vậy, khiến cô chóng mặt hết cả lên. Nhưng thông qua hình ảnh mờ ảo mà cô nhìn được thì cũng có rất nhiều người ở ngoài đang chuẩn bị tất bật trang trí khắp Phục Linh Sơn.
Tiểu Ái làm việc nhanh chóng, đánh răng rồi rửa mặt thay y phục cài trâm cho Giản Sơ Mạn hết sức lẹ làng và thành thục. Giản Sơ Mạn còn chưa kịp phản ứng gì thì mọi chuyện đã xong hết.
" Xong! Rất khả ái đó chứ! " - Tiểu Ái đầy tự hào nói
" Làm gì vậy?" - Giản Sơ Mạn ngơ ngác hỏi.
Nhìn sắc mặt Giản Sơ Mạn, Tiểu Ái liền thở dài một cái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
" Ngươi thật thiếu kiến thức về cuộc sống con người mà!" - Tiểu Ái thở dài đâm chiêu nói.
" Ta thì thiếu cái gì chứ?" - Giản Sơ Mạn hoài nghi hỏi lại.
Một người đến từ thế kỷ 21 hiện đại và văn minh như tôi thì thiếu gì về kiến thức cuộc sống được chứ. Có thiếu thì là mấy người thiếu ấy.
" Vậy ngươi biết hôm nay là ngày gì không?" - Tiểu Ái bày ra gương mặt giễu cợt, đắc ý hỏi.
" Hôm nay???" - Giản Sơ Mạn ngơ ngác lập lại.
Không có điện thoại, cách tính thời gian ở cổ đại thì mình lại không rõ. Mà từ lúc xuyên vào đây mình cũng đã không để tâm đến mấy.
" Biết ngay mà! Phu nhân nói ngươi trước giờ ru rú trong phòng. Từ lúc té thác mới chịu ra ngoài nói chuyện với mọi người. Ngươi không biết cũng phải.... Hôm nay đó, chính là Thất Tịch!" - Tiểu Ái đắc ý nói tiếp đầy hả hê.
" Thất Tịch! Vậy mọi người đang chuẩn bị đón thất tịch à!" - Cô nhận ra vui vẻ hỏi kĩ.
" Đương nhiên!"
Trời ạ, mình được đón thất tịch chuẩn phong cách cổ trang rồi. Ước mơ nho nhỏ từ bé của mình. Chè đậu đỏ, thả đèn trời, ăn xảo quả, ngắm mỹ nhân và nam nhân. oh my good\~ Ờ mây zing gút chóp. Thứ mình mong đợi từ lâu đã đến rồi.
" Còn ngồi ra đó làm gì? Mau đi làm việc, mấy sư tỷ của ngươi đều đã bắt tay vào việc rồi đấy." - Tiểu Ái thích thú nói rồi lại kéo Giản Sơ Mạn đang vui vẻ đến ngẩn ngơ đi.
Mọi người đều phân công việc rất rõ ràng. Nam chặt củi bưng vác, nữ nấu nướng và trang trí. Mấy tiểu đệ tử nhỏ tuổi thì ngồi xếp đèn, giấy đỏ v..v... Cũng có mấy nữ đệ tử tướng mạo xinh đẹp một chút thì bắt đầu tập múa. Thất Tịch cũng giống như lễ cầu duyên. Đạo này không cấm yêu đương, chỉ là phải chung thủy làm trọng, không được *** loạn. Khắp nơi ở Phục Linh Sơn, từ thượng sơn đến hạ sơn đều trang trí một màu đỏ rực đầy tinh tế. Rất thích mắt.
" Wow! Thật là đẹp!" - Giản Sơ Mạn thích thú nói.
" Ngươi còn ở đó tán thưởng. Mau sang đây làm bánh phụ bọn ta đi!" - Tiểu Ái nói rồi kéo Giản Sơ Mạn đến bên bếp với một đống bột cùng Nhan Linh Lung làm bánh.
Giản Sơ Mạn cũng rất giỏi làm bánh, vừa vào liền thoăn thoắt làm được ngay một mẻ lớn. Số lượng rất nhiều, phải làm đến chiều. Nguyệt Ly cũng đứng đó làm tỉ mỉ từng cái từng cái. Các phương chủ và phương diệc hay thượng phẩm cũng phải chia nhau mỗi người một việc mà làm, ai cũng rất vui vẻ.
" Tiểu Sơ Mạn! Năm nay chúng ta đón một Thất Tịch rất đẹp đó. Hôm nay là thứ 7 mùng 7 tháng 7. Quá đẹp!" - Tiểu Ái vui vẻ nặn bánh nói.
" Tiểu Sơ Mạn! Trưởng môn đâu rồi! Từ sáng đến giờ không thấy người ấy." - Liễu Hạo vác củi đi vào hỏi.
" Ta cũng không biết! Sáng giờ ta cũng không thấy." - Giản Sơ Mạn liền ngoan ngoãn đáp lại.
" Các ngươi quan sát kém thật. Nãy giờ con bé vào đây cũng trên dưới 30 lần rồi đó." - Nhan Linh Lung phì cười nói.
????? Nữ nhân đều đứng đây làm việc. Nãy giờ có thấy ai vào đâu.
" Khụ...khụ...khụ...( ho vì sặc khói)... Việc gì?" - người đang thổi lửa cho bếp quay lại hỏi.
" Trưởng môn!!!" - Ai cũng sững sốt hỏi lại.
Cũng phải, bởi vì cô ta bị khói lửa và củi làm cho mặt mày nhem nhuốc. Lại mặc y phục không khác mấy gia nô phòng bếp mấy. Tóc búi cao thành một cục giữa đầu, mặc áo vãi thô. Nếu không nhờ giọng nói thì cũng không ai nhận ra. Nãy giờ đúng thật là ra vào trên dưới 30 lần. Vác củi, chặt củi, thổi lửa, việc gì cũng làm đủ.
" Lam Lan nhờ ta hỏi người, Hàn Băng điện có cần trang trí lại một chút không?" - Liễu Hạo liền thi lễ nói.
" Treo ít đèn là được!" - Cô tùy tiện đáp rồi quay về thổi lửa, tiếp tục lại bị ho sặc sụa.
" Aiya A Phượng à! Nãy giờ thổi lửa hơn 20 lần rồi đó! Có biết tiếc thương cho cái lá phổi một chút không hả? Qua đây làm bánh với bọn ta đi!" - Tiểu Ái liền chạy đến kéo tay Hạ Thất Phượng đứng dậy nói.
Cô mặt mày nhem nhuốc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tiểu Ái. Nhưng bởi vì bị dính chút đen trên mặt nên đôi mắt bị giảm bớt sát thương.
" Ta quên mất! A Phượng đa tài nhà ta không biết nấu nướng thêu thùa hay nữ công gia chánh gì hết. Được rồi, ngươi ra ngoài chẽ củi bê vác phụ mấy nam nhân tiếp đi." - Tiểu Ái cười phá lên nói
" Ấy đau!" - Chỉ 1 giây sau cô liền bị người kia nhéo má một cái mà than thở.
Người vừa gây án xong thì liền chuồn khỏi hiện trường không để lại chút dấu vết. Tiểu Ái chỉ đành tức giận đạp đất.
" Được rồi!... Không phải ngày đầu ngươi biết con bé. Giận cái gì chứ! Cũng là ngươi chọc trước mà...lo làm việc đi!" - Nhan Linh Lung liền cười khẽ vừa ý nói.
" Con nói sai sao? Rõ ràng là người ấy thẹn quá hóa giận." - Tiểu Ái buồn bực đáp lại một cái rồi lại tiến đến làm việc