" Nói cả buổi trời mà chẳng được gì chán thiệt chứ?"
" Coi bà kìa. Hay là sớm dẹp quầy đi, đã hẹo hết rồi thì ai còn coi bói cẩn thận trước sau làm gì? Đằng nào chả là ở nơi đây tới lúc mãn kiếp thì thôi!"
" Xía, ta không thèm nói với bà. Không muốn xem thì thôi!"
Một góc phố nhỏ trở nên ồn ào hơn hẳn.
" Thôi nào thôi nào. Đừng náo loạn nữa. Ảnh hưởng đến khách ra vào quán ta mất."
" Xía, đồ ngươi nấu ai mà dám ăn!"
" Khuất mắt thì cái gì ăn mà không được. Chỉ khi nhìn mới thấy mắc ói thôi."
* Ọt...ọt...ọt...* tiếng bụng đói kêu lên.
Tiếng chửi rủa đột nhiên dừng lại. Bọn họ đôi mắt chăm chăm nhìn vào hai bóng người đang cố lướt qua.
" Tiên nhân ngại quá! Ta có hơi đói rồi!" - Sơ Mạn ngại ngùng nhỏ giọng nói.
Hạ Thất Phượng có hơi nhắm nghiền mắt lại. Đầu mày hơi cau. Có vẻ như sắp phải chịu đựng thứ gì đó không bao giờ muốn.
" Ấy khách quan. Đói rồi thì vào quán ta ăn đi. Quán ta bán đồ ngon lắm... Á à tiểu nhân nhiều tuổi mắt mờ. Bây giờ mới nhìn rõ, chúc mừng chúc mừng. Đương gia tiểu gia mời vào mời vào. Chuyện vui như vậy nhất định phải ăn mừng rồi." - Chủ quán xởi lởi mời chào.
" Tiên nhân làm sao bây giờ?" - Sơ Mạn nhỏ giọng hỏi.
" Không được nữa rồi. Họ chèo kéo rất giỏi, nếu không vào sẽ không xong đâu." - Y có hơi thở dài nói.
Như vậy mà lại lập tức lấy đâu ra cảm xúc mà nở một nụ cười tươi tắn sau đó kéo cô cùng quay đầu lại.
" Đa tạ chủ quán. Chỉ là thân thể ta... Đêm đến còn có việc. Ăn nhiều dễ ngủ mà. Như vậy lại không hay cho lắm!..." - Hạ Thất Phượng vui vẻ nhưng lại có chút ám chỉ nói.
Những người đó vậy mà như nghe hiểu ra. Nét mặt hơi khựng lại nhưng cũng dần giãn ra cười phớ lớ. Lại có chút như tán thưởng.
" Ấy da. Ta biết mà. Thiếu niên bây giờ cũng thật là... Vậy tốt thôi. Nhưng mà đương gia có thể không ăn, còn tiểu gia nếu như để đói vậy thì lại không được rồi. Nửa đêm hành sự không tiện cho lắm. Phải để người ấy bồi bổ đã chứ. Ta sẽ đặc biệt phục vụ một món đại bổ, xem như quà hỷ. Đương gia thấy như nào?" - Chủ quán sắc sảo nói.
" Chủ quán có lòng rồi. Nhưng mà bạn nhỏ này của ta tính tình e ngại, ta vẫn là chưa nghĩ đến. Bụng lại yếu cho nên..." - Hạ Thất Phượng cố gắng đối phó.
" Xem đương gia có bao nhiêu sủng ái tiểu gia kìa... Nhưng mà tiểu gia đói rồi. Người lẽ nào không thương xót được sao?" - Chủ quán lại tiếp tục kì kèo.
* Ọt...ọt...ọt...* lại là tiếng trống bụng.
Sơ Mạn mặt đỏ cả lên đưa tay che bụng. Dùng đôi mắt yếu ớt nhìn y. Đôi mắt long lanh cầu xin được lắp đầy cái dạ dày nhỏ.
" Đương gia à! Nếu muốn đi đến Hồng Lâu quán thì còn phải đi qua ba con hẻm, sáu cung đường nửa. Hơn nữa nhiều khi đến thì cũng đã hết bàn rồi. Đương gia, người đừng vì ghét bỏ tiểu quán của ta mà để tiểu gia chịu đói đó chứ!" - Chủ quán giả vờ khóc than, còn nhiệt tình vẫy chiếc khăn tay chặm nước mắt đầy vẻ đáng thương.
Thêm vào đó, Sơ Mạn bên này cũng yếu ớt lây lây tay y. Mùi thơm từ nồi nước hầm thật sự khiến cô chịu không nổi.
Y hình như cũng buông xuôi rồi. Khẽ thở dài sau đó trùng mắt xuống.
" Vậy cũng được thôi!"
" Đa tạ đương gia. Ta nhất định sẽ phục vụ tiểu gia chu đáo." - Chủ quán nhảy cẩn lên nói.
Sau đó hai người tiến vào chỗ ngồi. Y vừa đặt mông xuống thì nét mặt đã căng thẳng, lấy ngay một hớp trà trên bàn mà uống vào.
" Trà máu rết bọ cạp này là nổi tiếng nhất vùng đó. Chỉ độc nhất quán ta có thôi. Đương gia thấy sao?" - Chủ quán trong bếp xào nấu nói vọng ra.
Nét mặt y như cứng đờ lại. Đôi mắt như hóa đá mà cứng đờ. Vừa muốn nôn thứ kia ra nhưng cũng sợ sẽ gây chịu. Cuối cùng vẫn là chịu không nổi mà bất tỉnh nhân sự ngã xuống bàn.
" Tiên nhân...tiên nhân...tiên nhân... Sư phụ người không sao chứ?" - Sơ Mạn có chút cuốn quít vội vỗ má gọi y tỉnh lại.
" Tiểu gia đừng lo. Trong trà có pha chút rượu để khử tanh. Chắc là đương gia tửu lượng kém nên say đó mà. Trà này không phải ai cũng có thể thưởng thức mà không ngủ như vậy! Vừa hay nó có công dụng rất tốt, có thể giúp đương gia hành sự tuyệt hơn." - Chủ quán tự hào nói.
Ngủ sao? Ta không tin. Y chắc chắn không phải ngủ mà là ngất luôn đấy. Tửu lượng của y khủng bố đến cỡ nào mà lại vì một hớp rượu pha này mà gục được. Chỉ có nguyên liệu bên trong khiến y chịu không nổi mới như vậy thôi.
" Đây! Món của tiểu gia. Mời dùng!" - Chủ quán bê lên một tô thức ăn vui vẻ nói.
Đây nhìn trông qua, hình như là hủ tiếu bánh canh giò heo giống kiểu cô thích. Chỉ là nêm nếm khẩu vị quá nặng rồi. Toàn ớt là ớt, đỏ au, suýt không thấy sợi bánh lại tưởng là bún bò rồi đấy. Nhưng vẫn may, cô là người ăn được cay, hơn nữa còn là rất cay. Cứ vậy mà cô không ngần ngại gắp một đũa cho vào miệng. Mùi vị không tệ.
" Tiểu gia... Có thể cho ta nhiều chuyện chút không? Hai người, khi nào thì cưới!" - Chủ quán hóng hớt.
* Phụt...* cô sặc cả ra.
" Ấy... Xin lỗi, ta không cố ý... Chủ quán. Ta và người ấy không có quan hệ đó. Bọn ta chỉ là giữa người nhận ân và người ban ân. Ta vô tình rơi vào kênh nhà tiên nhân cho nên mới được người chữa trị rồi đi theo người ra ngoài thôi!"
" Vậy sao?... Ta còn tưởng...."
" Mà nè chủ quán... Vì sao ngươi lại gọi bọn ta là đương gia và tiểu gia?... Ban nãy đi đường cũng có rất nhiều người giống ngươi, đều chúc mừng rồi nhìn bọn ta cười. Bọn ta kì quái lắm sao? Ban nãy ở sạp đèn lồng, chủ quầy ở đó cũng gọi bọn ta như vậy. Ta thật sự không hiểu!"
" Là tiên nhân và phàm nhân lạc đến đây sao?... Là đương gia bảo người ăn mặc như vầy phải không?"
" Ồ! Đúng rồi. Có chuyện gì sao?" - Sơ Mạn ngơ ngác hỏi lại.
Chủ quán gật gù như hiểu ra.
" Được rồi được rồi. Đã hiểu... Tiểu gia không biết. Thật ra Đăng Hoa hội chính là...lễ cho đôi tình nhân. Quỷ vực bọn ta, sợ nhất là phượng hoàng, nhưng sùng bái nhất cũng là phượng hoàng. Bởi vì Phượng Yêu trước kia ngang tàng hung bạo nhưng đã giúp nơi đây hưng thịnh phát triển. Thiên đế giao chức vị cái gì mà đưa tiễn những người quyền cao thế trọng hay tội ác đày trời xuống địa ngục chính là để kìm hãm cũng như trừng phạt Phượng Yêu, bởi vì bản chất không cần chức đó thì người ấy vốn cũng xưng vương một chốn, thống lĩnh được Âm giới rồi... Nhưng mà khởi nguồn của việc đó chính là giai thoại của buổi lễ này...người biết về nó không?"
Sao lại có cảm giác quen quen đến lạ... Là kí ức của nhân vật sao?
" Ừm...ta ít hiểu biết. Xin được chỉ giáo!"
" Chính là như vầy. Giáng Liên thần nữ là con gái duy nhất của thiên đế thì ai cũng biết. Nhưng thần nữ có lòng trắc ẩn với chúng sinh, lại có một đoạn tình khó dứt với Phượng Yêu. Bọn họ ngày trước chính là từng sống ở đây một thời gian, cùng nhau cai trị xây dựng quỷ vực, bọn họ lúc đó là một đôi. Buổi lễ này là dành cho họ, cũng là để ghi nhận công ơn của họ... Chỉ đáng tiếc về sau hai bên chiến loạn, họ vẫn là tại đây đánh nhau một trận mới khiến âm khí từ nổi hận của Phượng Yêu bao lấy nơi đây. Cuối cùng đã lịch kiếp chuyển thế... Giáng Liên thần nữ đã nói rằng hai người sẽ quay lại. Mong bọn ta tiếp tục giữ gìn quỷ vực, cho nên bọn ta vẫn đang mong ngóng... Vì vậy mà ở chỗ bọn ta rất thoải mái, nếu có đôi uyên ương nữ nữ nào thì sẽ nhiệt liệt chúc mừng... Áo của hai vị đang mặc gọi là Phượng Liên bào, nói rõ hơn là áo báo hỷ, chỉ có cặp đôi chính thức mới mặc. Mặt nạ của hai người cũng là hai nửa ghép lại thành một, đây là kiểu tín vật định tình ở quỷ vực ta... Hơn nữa ban nãy hai người vừa thả đèn lòng Bỉ Ngạn đúng không?... Không phải ta có ý gì, nhưng thật sự quỷ như bọn ta có thể thấy được những thứ âm vật giống vậy... Nếu người không tin thì cứ tìm cơ hội xem trên người đương gia, đã xuất hiện một phiến lá xanh mơn mởn trên da, chính người cũng có một bông hoa bỉ ngạn nhưng là khắc ở trong tim. Cho nên ai ai nhìn thấy mới cũng đều chúc mừng, đến ta còn nghĩ nhầm...heehee! Nhìn bóng lưng của hai người lại càng giống bọn họ năm xưa, nên càng khiến người khác cảm thấy yêu thích muốn chúc mừng."
Sư phụ...người nói...một lần có thể là trùng hợp. Vậy lúc này ta nên tin là gì đây? Cũng chỉ là trùng hợp thôi sao?
" À, bát này ăn không còn ngon nữa. Tiểu gia chờ ta vào thay bát khác." - Chủ quán nói rồi bê bát thức ăn vào trong. Sau đó mau chóng mang ra một phần khác.
Vẫn nóng hôi hổi thơm ngon như ban nãy. Nhìn vẻ mặt mong chờ của chủ quán, Sơ Mạn vẫn là không thể không ăn lấy một miếng. Cô húp cạn nước dùng đầy khoái chí sau đó đặt bát xuống.
* Vèo * như có một thứ gì đó vụt qua.
Ánh sáng trắng, khối cầu phát quang đó...là Tiểu Quang...
Đột nhiên tầm mắt của cô trở nên trống rỗng. Cả người nóng ran khó chịu, tim đập nhanh liên hồi. Có thứ gì đó rạo rực khiến cô cảm thấy khó chịu.
Chủ quán thấy vậy liền cười thích chí. Lấy một ly nước khác đút vào miệng Hạ Thất Phượng, ép y nuốt xuống.
" Đương gia, tiểu nhân giúp người đến đây thôi nhé! Vẫn còn nửa nén hương nửa mới hoàn toàn phát tác. Mau đem tiểu nương tử về, tiền bạc tính sau!"
Nước vừa bị ép xuống khiến y lờ mờ tỉnh dậy, vẫn còn hơi choáng nhưng não vẫn là kịp phản ứng, chạy thông tin vô cùng nhanh chóng. Nghe được " nửa nén hương" liền hiểu chuyện gì xảy ra. Vội chụp lấy tay Sơ Mạn toan kéo đi.
* Cạch...leng...keng...* tiếng vật rơi xuống mặt bàn.
Ánh mắt những người kia trở nên kinh hãi không thôi. Như không thể tin được.
" Nguyệt Ly tỷ!" - Sơ Mạn động tình gọi.
Lần này không chỉ người khác biến sắc. Đến y cũng không thể không phản ứng. Bàn tay như suýt buông thõng ra, dáng vẻ như vô cùng thất vọng, không thể tin được.
" Mặt nạ định tình rơi rồi... Đây là điềm gỡ, rồi mối duyên phận này sẽ chẳng đi đến đâu đâu. Nhất định đứng gãy đôi đường, sinh tử biệt ly. Chính là nghiệt duyên mà... Nếu còn tiếp tục sẽ có người phải chết đó..." - Quỷ bói run run người sợ hãi nói, dáng vẻ như đang tẩu hỏa nhập ma, run bần bật lên đầy kinh dị.
" Tiểu gia, trong lòng còn có người khác sao? Mặt nạ định tình chính là cược mạng đó. Nếu từ đầu không có thì không thể cài lên, nhưng đã cài lên sẽ vô cùng chắc chắn, không thể tự nhiên rơi ra, chỉ có người đeo muốn thì mới khiến nó như vậy được. Một khi rớt xuống nghĩa là điềm xấu, người tặng chắc chắn sẽ chết. Tiểu gia không biết ý nghĩa của mặt nạ, không thể nói là muốn hại. Chỉ là nếu trong lòng người có người khác thì nó cũng sẽ rơi xuống. Tiểu gia...người thật tàn nhẫn..." - Quỷ lang thang run sợ nói.
" Xem kìa...xem kìa... Gương mặt của cô ta...là gương mặt của Phượng Yêu năm đó... Là Phượng Yêu báo thù..." - Quỷ bói toán sợ hãi chỉ điểm rồi quay sang nhìn Hạ Thất Phượng một cách thẩn trọng.
" Báo thù Giáng Liên!" - Bà ấy sợ hãi tột độ gào lên đến hình người cũng giữ không được biến thành một quỷ què xanh tím với hai mắt trỡn ngược.
" Thả đèn Đăng Hoa là cầu mong duyên của hai người họ bền chặt. Nhưng nếu Phượng Yêu vẫn còn thù hận muốn báo thù, thì quỷ vực đã đến bờ diệt vong rồi... Là tai ương..."
Họ bắt đầu gào loạn cả lên. Mỗi người gào một kiểu nói một kiểu, khóc không còn nghe được tiếng người. Chỉ còn một màn tiếng quỷ dị vang dội như từ chốn âm ti vọng lên.
Y không nghĩ nhiều liền kéo Sơ Mạn lại vác trên vai mà chạy đi.
Đã ai nghe qua cảnh tượng quỷ đeo chân chưa? Hình ảnh đáng sợ đó thật sự xuất hiện rồi. Một con phố, ai ai cũng đều vô cớ khóc than, hóa thành hình dạng lúc chết hoặc dạng quỷ suốt mấy trăm năm nay. Đồng loạt bò rạp dưới đất, kêu lên những tiếng ghê rợn mà đuổi theo y. Tay họ cào cáu, quơ lấy như muốn xé xác. Có điều gì đó khiến họ sợ hãi, kích động không thôi.
Chạy đến đâu cũng bị họ đuổi theo sát nút. Sơ Mạn ngày càng tăng nhiệt, ưỡn ẹo khó chịu trên người y. Y cũng không khá hơn, cũng bắt đầu có phản ứng. Chắc chắn thứ chủ quán đó đưa vào miệng họ đã hạ dược rồi. Đây là giây trước vừa tác hợp giây sau liền quay sang trách móc sao? Sao lại đày đọa nhau như vậy?
* Rầm *
Cuối cùng thì.. Cổng lớn của phủ cũng đã mở ra...