Thì ra con bạch cẩu hung dữ ban nãy lại có dáng vẻ đáng yêu đến vậy. Nhìn vẻ ngoài chắc chỉ tầm 9 10 tuổi, dáng người thấp bé, vẻ mặt non nớt, đôi mắt lanh lợi. Nói chung ai nhìn cũng muốn cưng nựng. Nhưng tính cách thì hơi chua ngoa nha.
" Linh khuyển, ngươi không an phận ở trong rừng, ra đây làm loạn cái gì chứ?" - Tên phế trưởng môn đau điếng gào lên.
" Là ngươi tự làm tự lãnh! Ngươi không phải nói là A Phượng có thể lấy được chức trưởng môn từ tay ngươi thì ngươi sẽ nói cho bọn họ biết ngươi giấu ở đâu để họ tìm giúp A Phượng sao?" - Tiểu Ái đứng chống nạnh đầy lý lẽ cãi lại.
Hai bên liên tục đấu khẩu khiến ai cũng tập trung theo dõi. Mấy người can ngăn cũng không được.
" Câm miệng, còn ra thể thống gì nữa? Hạ Thất Phượng, con còn muốn nắm cổ áo người ta đến lúc nào? Chả ra làm sao?" - Nhan Linh Lung tức giận quát lớn.
Hạ Thất Phượng mới chợt tỉnh táo buông cổ áo của Liễu Hạo ra, nhưng đôi mắt cô ta đã đầy sự tuyệt vọng.
" Mày cảm giác đau lòng gì chứ? Đôi mắt đó đẹp quá sao? Không! Mình là gái thẳng, là gái thẳng 4.0 đàng hoàng. Chỉ là đang thương hại người ta thôi. Hồi xem Đông cung cũng vậy, khóc đau lòng muốn tụt huyết áp! Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!"
" Phu nhân, con gọi người đến không phải để người la mắng A Phượng. Là bọn họ sai trước, A Phượng phản ứng như vậy thì có gì sai chứ! Ta còn trách luật tu tiên không cho linh thú giết người, không thì ta sẽ lột da rút gân hắn!" - Tiểu Ái tiến lại chỗ Hạ Thất Phượng, đanh đá nói.
" Tiểu Ái im miệng... Đệ tử Trương gia các ngươi mau nói cho ta biết, các ngươi đã làm gì với con bé." - Nhan Linh Lung nổi giận đùng đùng, khí thế bức người tiến đến trước mặt mấy đệ tử đang bị áp giải của Trương gia hỏi tội.
Khí thế của bà ấy làm ai cũng phải cúi đầu không dám nhìn thẳng. Quá đáng sợ rồi!
" Bọn ta... bọn ta... Bọn ta muốn ả ta hòa nhập với sư môn. Có ý đến thăm hỏi, vô tình làm vỡ của cô ta vài thứ ả liền chạy đến điện trưởng môn la oai oái. Mấy đệ tử ta thấy vậy mới buộc miệng nói ả nếu có giỏi thì làm trưởng môn đi. Ả ta không biết tốt xấu đại khai sát giới. Còn muốn diệt trừ thanh danh Trương gia ta." - Mấy người đó hoảng loạn đáp lại.
" Các ngươi nói láo. Là do ngày đầu lên đây cô ấy thể hiện tốt khiến Trương gia các người ngứa mắt, ngày ngày đến chọc phá. Có ngày nào các người không phá lều của bọn ta chứ, ngày thì tạt nước, ngày thì đốt lều. Hôm đó không phải các ngươi...ưm...ưm..." - Tiểu Ái đang nói giữa chừng thì bị Hạ Thất Phượng dùng một tay bịt miệng lại.
" Xem ra... cái mạng chó lành lặn để xuống núi các ngươi cũng không muốn giữ. Hừ... Nếu đã không chịu trả... vậy thì xuống địa ngục từ từ trả!" - Hạ Thất Phượng lạnh lùng hướng đôi mắt lạnh lẽo về phía mấy người Trương gia ma mị nói.
Sau câu nói, từ người mỗi người họ tỏa ra làng khói xám xịt. Còn có mùi khen khét như mùi thịt bị đốt cháy vậy.
* A * Tiếng la đau đớn vang rền trời. Ai ai ở đó cũng xám mặt đầy lo sợ và hốt hoảng.
" Hạ Thất Phượng! Ngươi dù là trưởng môn, nhưng nếu bọn ta chết ở đây. Hạ gia và cả cái Phục Linh Sơn phái này cũng chẳng ăn nói nổi với Trương gia đâu." - Mấy tên đó vẫn cứng đầu, cắn răng chịu đau nói.
Nghe câu đó, Hạ Thất Phượng có chút cười khinh bỉ tiếng về phía trước mấy bước. Sắc của Nhan Linh Lung bấy giờ cũng rất phức tạp nhưng có thể nhìn ra có mấy phần lo sợ.
" Ta đâu có giết, đâu phải sợ!" - Hạ Thất Phượng ánh mắt mang sự giễu cợt đầy khinh bỉ nhìn họ.
" Vậy cái ngươi làm là gì? Tiên đan của ta... sắp nổ rồi!" - Mấy người đó đau đớn nói.
Cơn đau cứ quặng tới từng cơn. Như có thứ gì đang bò trong cơ thể họ, nó làm cho lục phủ ngũ tạng bị thiêu rụi. Tiên đan dùng để đựng linh lực cũng nóng rực lên như muốn nổ tung.
" À hum... Giới luật điều thứ 27, phỉ báng, vu khống. Bôi xấu danh dự làm tổn hại đến trưởng môn, khiến trưởng môn không vui. Phạt hủy tiên đan, đầy xuống làm thứ nhân, mãi mãi không được tu tiên, không được người đời chấp nhận. Như vậy mới biết thế nào là tôn ti, mới khiến tu sĩ biết quy củ, biết nghe lời trưởng môn.... Phế trưởng môn, điều này chính là sau khi ngươi tại vị 2 tháng đã thêm đấy, trong giới luật còn ghi rất rõ!" - Lam Lan lập tức nhắc lại.