" Cuối cùng cũng có ngày này! Nếu cô ta thật sự lên làm trưởng môn ta sẽ hết lòng phò tá. Thanh Hương điện và trưởng môn hiện tại cùng một gia phái, hình như là Trương gia đó. Ngang ngược hống hách không coi những tu sĩ khác ra gì. Coi mình là nhất, mặc sức bốc lột. Không phải vì giới luật ta cá là sẽ có nhiều người sẽ hợp sức lại đánh chết họ đấy. Nhưng ai cũng là phương diệc rồi bái sư hết rồi, dính phải giới luật không được tạo phản. Gây mất trật tự Phục Linh phái. Haizzz... lần nay may là cô ta không bái sư, cũng không phải phương diệc. " - Minh Hạo và An Phong thay nhau nói.
" Cái giới luật đáng ghét đó, nhưng mà năm đó ai tôn hắn lên làm trưởng môn vậy?" - Liễu Hạo cay cú nói.
" Năm đó, hình như hắn thắng nhất trong trận tỷ thí đó, vượt qua tất cả đồ đệ các gia phái khác nên được làm trưởng môn. Hắn cũng ngồi ở vị trí đó 8 năm rồi, 35 tuổi rồi. " - Giang Kiệt dùng giọng thất vọng nói.
" Có lẽ là bây giờ chỉ cần đánh bại được trưởng môn thì sẽ được làm trưởng môn. Mưu trí tài lược thì về sau từ từ học." - Ngụy Lãng cũng thất vọng lắc đầu.
" Liễu huynh, ta biết huynh soái rồi. Đừng cho ta xem huynh miết được không? Cho ta xem họ đánh nhau đi!" - Giang Kiệt thờ dài nằm xuống tựa lưng nói.
" Sao cũng được! Mà nói nè, 1 lượng bạc đấy nhé." - Liễu Hạo tranh thủ nói.
" Được rồi được rồi! Cho huynh 2 lượng cũng được. Cho ta xem họ đi!" - Ngụy Lãng bất lực nói
" Được rồi! Đây!" - Liễu Hạo nói rồi thi triển pháp thuật.
" Cảnh sắc hoang tàn vậy sao! Phần đất của Thanh Hương điện được cô ta tiễn xuống địa ngục rồi!" - Ai cũng trố mắt giật mình.
" Phục Linh sơn là linh sơn, tự nó sẽ phục hồi lại thôi. Cái ta không ngờ là khả năng của cô ta. Lúc cô ta mới dọn đến có chút kì quái thật nhưng nhìn chung cũng rất hay giúp đỡ mấy đệ tử ở các điện khác, miễn cưỡng mà nói thì vẫn là một người an tĩnh hiền lành. Sao mà khi tức giận lên lại đáng sợ quá vậy!" - Liễu Hạo cũng có mấy phần sợ hãi nói.
" Hình như, sư phụ. Cô ta là người dị tộc!" - Một đệ tử đứng cạnh Liễu Hạo nói.
" Gì chứ sao ngươi nhìn được. Gió cát lớn quá, khói bụi mịt mù. Ta thật sự không nhìn nổi." - Liễu Hạo cũng có chút bất ngờ đáp.
" Người nhìn bên kia!" - Đệ tử đó nói tiếp.
" Tóc biến thành màu trắng rồi, quả nhiên là dị tộc. Hèn gì pháp lực lại thâm hậu đến vậy." - Liễu Hạo kinh ngạc nói.
Đâu phải dễ mà gặp một người của dị tộc trong hình dạng thật của họ. Bởi vì họ vừa ít vừa thích lẫn trốn. Gặp được một người chính là phước ba đời chín kiếp.
* Ầm * có thứ gì đó gần như nổ tung ra gây ra một lực phản phệ rất lớn. Linh trận thông linh của Ngụy Lãng và Liễu Hạo cũng không trụ nổi mà biến mất.
" Cái gì vậy? Đỉnh của Phục Linh Sơn nát rồi sao?" - Mấy đệ tử bên dưới nhìn thấy cảnh đó liền nói.
" Hồ đồ, Phục Linh Sơn là thánh địa đấy. Nói nát là nát được sao?" - Ngụy Lãng lắc đầu ngao ngán nói.
" Người đó cũng thật là, một mảnh ngọc thôi mà. Có cần phải sát phạt cả Phục Linh Sơn không?" - Vài đệ tử nói.
" Tức nước vỡ bờ, sức chịu đựng của mỗi người là có giới hạn hết mà.... Xem ra là trận mưa máu này đã dừng lại. Có lẽ họ sẽ phân lại cấp bậc của nhau đấy. Chúng ta cứ ở đây nghỉ ngơi đi." - Mấy thượng phẩm bình thản nói rồi nằm xuống nghỉ lưng.
" Một người mạnh như vậy rất đáng để đánh một trận." - Giang Thành có chút phấn khích nói.
" Ta khuyên đệ nên bỏ ý định đó đi. Người dị tộc thì tốt nhất không nên dây vào. Vả lại, cô ta xuất thân là tướng quân, đã ra tay thì sẽ không nương tay đâu. Nhớ lúc cô ta mới đến, tay không cũng đánh ngất Thanh Hương điện chủ được đấy. Mà Thanh Hương điện thì như thế nào đệ biết rồi đấy!" - Giang Kiệt lập tức dập tắt niềm vui nhỏ nhoi của Giang Thành.
" Phục Linh Sơn, Thanh Hương, Thành Cực, Thanh Đăng, Liễm Ý. Bọn họ tứ điện chính là đứng đầu tiên phái, vang danh thiên hạ. Người vào được phải rất ưu tú đó!" - Nguyệt Ly từ từ nhớ lại rồi nói.
" Không muốn tham gia chút nào. Đánh đánh đá đá. Phiền chết được. Chả bằng ở nhà ngắm cảnh!" - Nội tâm Giản Sơ Mạn thầm nghĩ.
" Thanh Hương điện chủ bị diệt rồi, có khi nào Thanh Hương điện cũng không còn không. Danh tiếng của Thanh Hương chính là đệ nhất kinh thành đó. Ta rất muốn vào đó." - Mấy đệ tử tiếc nuối nói.
" Các người chờ lâu không? Xin lỗi nhé, bên trên máu lửa quá, ta cũng rất khó khăn mới đem nghiệm thạch xuống được." - Một giọng nữ mệt mỏi từ phía đỉnh núi bước xuống nói.
" Lam Lan phương chủ... đợi cô đến rã rời luôn rồi !" - Mấy thượng phẩm than thở nói.
Bị đẩy xuống từ phương diệc thì sẽ là thượng phẩm. Mà thượng phẩm tu luyện lên phương diệc nếu theo văn thì không cần nhận đồ đệ đào tạo như bên võ. Không có điện lớn nên không gọi điện chủ. Chỉ có nhà nhỏ đủ sống nên gọi phương chủ là được. Lam Lan chính là một trong các văn phương diệc ưu tú, giữ chức vụ cao và chỉ chuyên giải quyết việc cho trưởng môn và sắp xếp nội bộ trong phái. Cô ấy rất hiểu chuyện và biết phân biệt đúng sai nên ai cũng quý mến.
" Xem ra là rất máu lửa. Nhìn cô thảm quá!" - Mấy thượng phẩm thương hoa tiếc ngọc nói.
" Không sao! Công việc vẫn là phải thực hiện, nghiêm thạch đây. Mọi người kiểm nghiệm đi. Bên trên bọn họ giải quyết ổn thỏa rồi, đang chọn điện lại. Sẽ ổn hết thôi, vẫn như cũ. Chữ vàng kim chói lóa chính là đệ tử của trưởng môn." - Lam Lan mệt mỏi lấy từng hơi một nói rồi đưa nghiệm thạch cho Ngụy Lãng.
" Được rồi, bọn ta vẫn nhớ mà!" - Ngụy Lãng vừa nhận lấy liền nói.
Từng người từng người cầm theo linh thạch đến chỗ nghiệm thạch đặt lên xem xét. Linh thạch phát sáng theo màu sẽ hiện lên tên điện của mình. Nhưng cũng có trường hợp linh thạch không sáng và người đó sẽ không được chọn.
" Nghiệm thạch lam sắc, Từ gia - Liễm Ý điện, Lam phương chủ. 4 người!" - Lam Lan đứng kế tuyên bố.
" Mong phương chủ chỉ giúp." - Mấy đệ tử Từ gia kính lễ với Lam Lan rồi về chỗ
" Không có gì, ta cũng sẽ cố gắng hết sức!" - Lam Lan cũng ngại ngùng đáp lại.
" Xem ra trưởng môn mới này rất được, phân đều giai cấp. Không trọng nam khinh nữ. Và không phân biệt văn võ." - Mấy thượng phẩm tán thành nói.
Từng hàng người từng bước tiến lên kiểm nghiệm: " Nghiệm thạch lục sắc, Bạch gia - Thanh Đăng điện, Minh Hạo thượng phẩm. 7 người!"
" Aiya, ta cũng được nữa sao? Xem ra là trọng năng lực chứ không phải chức vụ nhỉ?" - Minh Hạo vui vẻ nói.
" Được lắm, dù sao cũng cao hơn Liễm Ý. Minh Hạo thượng phẩm cũng là một phương diệc danh tiếng lẫy lừng mà." - Mấy đệ tử Bạch gia nói.
" Nghiệm thạch hoàng sắc, Lục gia - Thanh Hương điện, Ngụy Lãng thượng phẩm. 9 người!"
" Ta cũng được nữa à. Giang huynh, huynh cũng có thể đó!" - Ngụy Lãng vui mừng nói.
" Không dám không dám!" - Giang Kiệt lắc đầu từ chối nhận.
" Nghiệm thạch tử sắc, Sở gia - Tư Cát điện, Cẩm Yên phương chủ. 6 người"
" Nghiệm thạch phấn sắc, Triệu gia - Nhiễm Phương điện, An Phong thượng phẩm, 10 người."
" Nghiệm thạch hồng sắc, Giang gia - Thành Cực điện, Giang Kiệt thượng phẩm, 5 người."
" Tốt quá! Mọi sự như ý rồi!" - Mấy đệ tử Giang gia mừng rỡ reo hò.
" Ta từ chối!" - Giang Kiệt hùng hồn kiên quyết hét lớn vọng thấu lên cả đỉnh núi.
" Gì vậy đại ca!" - Mấy người xung quanh hắn quay sang hỏi.
" Tại hạ phạm cấm, tự thấy không xứng. Mong muốn được làm thượng phẩm, tu luyện trở lại." - Giang Kiệt quả quyết nói.
" Đại sư huynh!" - Giang gia đệ tử có chút bất bình.
" Nghiêm thạch hồng sắc, Giang gia - Thành Cực điện, Liễu Hạo phương diệc. 5 người" - Lam Lan liền lập tức báo lại theo kết quả mà nghiệm thạch vừa sửa lại.
" Liễu Hạo. Điện chủ không can chính. Chúng ta ở dưới trướng người đó làm gì có đất dụng võ." - Giang gia xào xáo.
" Nghiệm thạch hắc sắc còn lại chắc là đồ đệ của trưởng môn rồi. " - Mấy gia phái khác thì đinh ninh bàn tán.
" Không ngờ thúi quắc lâu năm nay có thể may mắn được một lần. Cầu mong là thật!" - Giản Sơ Mạn rất mong chờ, bước đến đặt nghiệm thạch lên thầm nuốt nước bọt cầu nguyện.
Trừ 500 lận đó, đừng mà. Sáng màu đi mà...
" Nghiệm thạch hắc sắc, không phản ứng!"
Sửng sốt - ing \~