Chương 83.
Dư âm của chương trình này quá lớn, thỉnh thoảng Tống Phất Chi vẫn cảm thấy không chân thật, như thể những ngày vừa qua chỉ là một giấc mơ kỳ ảo.
Không chỉ Tống Phất Chi cảm thấy như vậy, rõ ràng những người khác cũng chưa thoát khỏi ảnh hưởng của chương trình.
Ví dụ như nhóm chat của các coser vẫn luôn ồn ào, hay siêu thoại về CP "Chồng" trên Weibo vẫn rất náo nhiệt, còn có cả đoạn video sân khấu mà Bạch Tuộc chia sẻ lại.
Ban đầu Tống Phất Chi không định xem video đó, vì y cảm thấy ngượng không chịu nổi, nhưng khi thấy Bạch Tuộc chia sẻ, y vẫn mở ra xem.
Video còn tốt hơn y tưởng tượng, cảnh hai phàm nhân hôn nhau dưới cơn mưa hoa đỏ rực, mơ hồ và tráng lệ, thực sự giống như một buổi hôn lễ.
Khu bình luận rộn ràng tiếng la hét, khán giả gọi vở kịch sân khấu này là "Phong Thần", nhưng Tống Phất Chi cảm thấy bọn họ đánh giá quá cao. Thời gian chuẩn bị không đủ, nhiều chi tiết biểu diễn rất thô nhưng dường như khán giả không mấy bận tâm.
- Xem cặp đôi thật cos thành cặp đôi đúng là sướng con mắt! Muốn ôm là ôm thật, muốn hôn là hôn thật!
- Đúng đó, tôi xem đi xem lại ánh mắt hai người nhìn nhau, đúng là cảm xúc chân thật, coser mà diễn đạt được như vậy đã rất tuyệt rồi!
- Gửi 'huyết thư' yêu cầu Chương Fu diễn thêm nhiều vai tình nhân nữa!! Tôi muốn xem CP của tôi hôn nhau trong đời thực aaa!!
- Bạch Tuộc dường như biến thành một người khác khi ở bên cạnh Fufu, vì anh ấy thật sự yêu... Hai người nhất định phải hạnh phúc nha!!
Lúc Tống Phất Chi lướt Weibo, Thời Chương ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng sờ hõm vai y, dường như có điều muốn nói.
"Hửm?" Tống Phất Chi nhìn hắn.
Thời Chương hỏi với giọng nghiêm túc: "Em thấy việc chơi cosplay có ảnh hưởng đến cuộc sống của em không?"
Hắn lại bổ sung: "Tức là, vì lên chương trình, đột nhiên có rất nhiều người theo dõi, họ sẽ đánh giá em, sẽ có những kỳ vọng từ em..."
Bạch Tuộc đã quen với cuộc sống như vậy, mà hắn cân bằng rất tốt giữa cuộc sống trên mạng và thực tại, nhưng Tống Phất Chi mới tiếp xúc chưa lâu, hắn sợ y không quen.
"Đúng là nhiều người quá, hơi hoảng." Tống Phất Chi nhìn số lượng người theo dõi tài khoản video của mình tăng lên một con số đáng kinh ngạc, cười nói: "Nhưng cũng rất vui, quen được nhiều bạn mới."
"Hơn nữa nói thật, hóa trang, đóng vai thành nhân vật nào đó làm em cảm thấy thoải mái hơn." Tống Phất Chi dừng một chút: "Em không bận tâm đến đánh giá của khán giả, còn về kỳ vọng, họ sẽ kỳ vọng gì?"
Thời Chương chỉ vào phần bình luận kéo dài dằng dặc: "Ví dụ như mọi người muốn chúng ta cos thêm các vai cặp đôi, xuất hiện nhiều hơn, tương tác nhiều hơn, đủ thứ."
Tống Phất Chi hỏi ngược lại: "Thầy Bạch Tuộc trước đây luôn đáp ứng mọi yêu cầu của fan sao?"
Thời Chương chống trán cười một tiếng, nói đùa: "Anh chơi nhiều năm như vậy, họ không chê anh đã là kỳ tích rồi, còn có yêu cầu gì mới nữa."
"Nhưng em thì khác." Thời Chương nhìn y: "Thầy FuFu rất đẹp trai, rất được yêu thích."
Tống Phất Chi nhướng mày, sao giọng điệu này nghe có vẻ chua vậy.
"Vậy nên đừng quá bận tâm đến người khác, sẽ rất mệt."
À, hóa ra là muốn nói điều này.
Tống Phất Chi gật đầu: "Em biết, dù sao thì những việc em chọn làm, đều là những việc em muốn làm."
"Vậy thì tốt, anh chỉ hy vọng cosplay sẽ không trở thành gánh nặng cho em." Thời Chương ôm y một cái: "Nếu em mệt, chúng ta sẽ nghỉ ngơi."
Tống Phất Chi nheo mắt: "Sao chỉ hỏi em? Thầy Bạch Tuộc, bao nhiêu năm qua, anh chưa từng thấy mệt sao?"
Có thể giữ một sở thích suốt mười mấy, hai mươi năm và luôn duy trì thái độ nghiêm túc không phải là điều dễ dàng.
"Anh thật sự chưa từng thấy mệt." Thời Chương thoáng ngừng lại: "Ngược lại, anh không thể dừng lại."
Tống Phất Chi ngẩn người: "Vì sao?"
"Dừng cosplay, anh sẽ cảm thấy trống rỗng, dễ suy nghĩ lung tung, mơ hồ, ảo tưởng một số chuyện không thực tế..." Thời Chương không nhìn Tống Phất Chi, tìm kiếm từ ngữ : "Có thể nói Cosplay là trụ cột tinh thần của anh trước đây, nhưng hiện tại anh không cần lắm."
Tống Phất Chi thuận miệng hỏi: "Sao lại không cần nữa?"
Câu trả lời rõ ràng cháy rực trong lòng Thời Chương —— "Bởi vì ảo tưởng của anh đã thành hiện thực, anh đã có em", nhưng yết hầu hắn rung lên, đầu óc đột nhiên căng thẳng, dù thế nào cũng không nói lên lời.
Cảm giác căng thẳng quen thuộc lại trỗi dậy, trái tim bơm máu nóng ra khắp tứ chi, làm đầu ngón tay xuất hiện từng đợt tê dại.
Cho dù Tống Phất Chi đã là chồng hợp pháp của hắn từ lâu, là người đặc biệt duy nhất, nhưng với Thời Chương, Tống Phất Chi luôn đại diện cho một sự tồn tại đặc biệt hơn.
Tình cảm chôn vùi trong lòng đất quá lâu, càng lâu ngày càng khó nói ra, trải qua nhiều năm tháng nhìn lại gương mặt người xưa, trái tim vẫn sẽ rung động và mang theo cảm giác đau đớn.
Những ký ức về gương mặt trắng trẻo của cậu thanh niên năm nào tràn về trong đầu Thời Chương, nhớ lại những hành vi ti tiện của mình thời đó, cảm giác khó tả từ quá khứ ập đến trong chớp mắt, đó là phần không thể tách rời trong xương cốt của Thời Chương.
Thời Chương không trả lời, vì thế hai người bọn họ nhẹ nhàng nhìn nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên Thời Chương muốn nói lại thôi, thầy Tống có ngốc hơn nữa cũng nhận ra điều bất thường.
Có thể làm cho giáo sư Thời ấp úng nhất định không phải chuyện nhỏ, Tống Phất Chi muốn hỏi, lại sợ mình hỏi quá lỗ mãng, không tinh ý.
Tống Phất Chi suy nghĩ một lúc, cuối cùng thăm dò: "Giáo sư Thời, có phải trước khi chúng ta xem mắt, anh đã gặp em rồi không?"
Đồng tử Thời Chương co lại, một lúc sau mới nói: "...Không chỉ gặp rồi."
Ánh mắt Tống Phất Chi giật giật, không để lộ sự ngạc nhiên trên mặt, chỉ dùng ánh mắt khích lệ hắn nói tiếp.
"Thực ra trước đó em cũng gặp anh rồi, nhưng em không nhớ." Thời Chương nói.
Câu chuyện đột nhiên chuyển lên người mình, Tống Phất Chi ngẩn người: "Hả, chúng ta gặp nhau khi nào?"
Trong lòng Thời Chương giãy dụa một hồi, chậm rãi phun ra hai chữ: "Cấp ba."
... Thầy Tống hoàn toàn sửng sốt.
"Cấp ba bây giờ em đang dạy à?" Tống Phất Chi hỏi.
Thời Chương suýt bật cười, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút: "Không phải, là trường cấp ba của chúng ta."
"Khi chúng ta học cấp ba?" Tống Phất Chi thực sự ngạc nhiên: "Nhiều năm trước, chúng ta đã gặp nhau ở trường sao?"
"Quý nhân hay quên chuyện nhỏ." Thời Chương cười y, chọn những gì có thể nói: "Khi đó em làm sao đỏ lớp 10, anh học lớp 12, em đã bắt gặp anh hút thuốc ở đồi sau trường, nhưng không trừ điểm của anh, nhớ không?"
Miêu tả chi tiết như vậy, Tống Phất Chi lục lọi trong đầu rất lâu, những ký ức đó quá xa xưa, như thể thuộc về kiếp trước, hoàn toàn không nhớ nổi.
Y cười đầy áy náy: "À chuyện đó, có thể lúc đó em bắt nhiều người quá..."
Thời Chương nhẹ nhàng ngắt lời y: "Không sao, anh biết em không nhớ, điều đó rất bình thường."
Thời Chương từ nhỏ đến lớn đều thuộc hệ nhan sắc nhạt, thật lòng mà nói, không có điểm nhấn nào đặc biệt, chỉ có dáng người cao cao gầy gầy, có chút cơ bắp mỏng là đáng chú ý.
Hơn nữa lúc ấy hắn là kiểu thanh niên lưu manh, cùng một giuộc với đám ăn chơi lêu lỏng đầy rẫy trong khu của bọn họ, chính là hai đường thẳng song song với học sinh giỏi như Tống Phất Chi.
"Vậy chắc em cũng không nhớ, em đã theo anh về lớp, anh đưa em một hộp dầu bôi muỗi. Rồi trước khi đi, em còn nói với anh, nếu không thích hút thuốc thì đừng hút nữa."
Tống Phất Chi há miệng: "Em còn nói như vậy á."
Thời Chương: "Ừ."
Tống Phất Chi hơi khó tin: "Cho nên anh, sẽ không từ lúc đó..."
Thích em rồi chứ?
Y không hỏi hết, nhưng hai người đều hiểu.
Nếu đúng là như vậy, Tống Phất Chi thực sự bị sốc.
Từ thời trung học đến bây giờ... đây là khái niệm gì? Thật khó tin, nói ra chắc không ai tin nổi.
Ánh mắt không bình tĩnh của Thời Chương đã cho y câu trả lời.
Tống Phất Chi vẫn sững sờ. Khi tham gia chương trình, Thời Chương rất tự tin nói rằng tình cảm của anh ấy đến sớm hơn, Tống Phất Chi tưởng rằng dù sớm cũng chỉ là một hai năm trước, không ngờ lại sớm từ thời niên thiếu.
Có một đống chuyện muốn hỏi, y muốn hỏi: Làm sao sau nhiều năm như vậy, anh còn chưa quên em? Tại sao hồi trung học hoàn toàn không xuất hiện? Sao bây giờ anh mới nói cho em biết, chuyện này có cái gì không thể nói ra? Hồi đó em có gì tốt, khiến anh để ý đến em?
—— Hơn nữa, trong chương trình anh đã nhận ra ngay nét chữ 3D của em, điều đó có liên quan gì không?
Có lẽ vì Tống Phất Chi im lặng suy nghĩ quá lâu, tim Thời Chương đập càng lúc càng nặng nề.
"Em... để tâm sao?" Thời Chương tìm không ra từ thích hợp, chỉ có thể hỏi như vậy.
Tống Phất Chi hoàn hồn, lập tức lắc đầu: "Không, tại sao em phải để tâm. Em chỉ không ngờ lại kéo dài từ lâu như vậy."
Thời Chương nửa che giấu sự thật, nửa bộc lộ tâm tư, mỉm cười nói: "Anh giống như một kẻ cuồng si, cho rằng thầy Tống sẽ bận tâm."
Tống Phất Chi rõ ràng bị cách nhận thức bản thân của Thời Chương là "kẻ cuồng si" làm cho bật cười, tưởng rằng Thời Chương chỉ nói về việc hắn thích từ nhiều năm. Y nói: "Thầy Bạch Tuộc có phải quên rồi không, em chính là người đã thu thập tất cả album ảnh của anh đấy. Anh nói anh là kẻ cuồng si..."
Câu này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Thời Chương lập tức biến đổi rất tinh tế, ngọn lửa nhỏ mơ hồ trong mắt dường như đang bùng lên cao, thiêu đốt một mảng lớn.
Thời Chương vẫn đắm chìm trong tâm tình sâu thẳm của thời niên thiếu, nếu không nhờ câu nói này của Tống Phất Chi, hắn suýt nữa quên mất rằng Tống Phất Chi cũng từng vụng trộm mơ ước mình.
Lúc này, từng sợi thần kinh của Thời Chương đều bùng cháy dữ dội.
Tống Phất Chi cũng nhận ra mình đã nói sai, sao lại không suy nghĩ kỹ mà tự dẫn lửa lên người mình.
"Ừm." Tống Phất Chi cứng nhắc chuyển chủ đề: "Vậy tại sao hồi đó anh không nói với em..."
Thời Chương đột nhiên đưa tay che miệng Tống Phất Chi, dịu dàng dỗ dành: "Đừng hỏi nữa, đi ngủ thôi."
Tống Phất Chi bị hắn nhét vào trong chăn, khó hiểu: "Sao không thể hỏi."
"Nếu hỏi tiếp..." Giáo sư Thời nói một cách đầy hàm ý: "Tối nay chúng ta lại không ngủ được."
-
Sau khi một ít chuyện cũ năm xưa bị nhắc lại, không khí giữa hai người trở nên rất mập mờ.
Dựa theo tiến độ của nhiều câu chuyện cổ tích, kết hôn chính là kết thúc đẹp nhất cho hai nhân vật chính. Từ đó trở đi, công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, họ cũng sẽ luôn giữ được trạng thái vợ chồng.
Vì vậy, Tống Phất Chi không ngờ rằng sau khi kết hôn, không những không sống một cuộc sống bình lặng như nước, mà qua cuộc trò chuyện này, họ lại có cảm giác quay trở về thời thiếu niên tươi xanh.
Đã là cặp đôi già, làm sao còn có thể trải nghiệm cảm giác ngượng ngùng và đẩy đưa khi yêu thầm, Tống Phất Chi thật sự không ngờ tới.
Nhưng cuộc sống của người trưởng thành dĩ nhiên không giống với học sinh trung học. Đêm đó bọn họ không tiếp tục trò chuyện nữa, mà sáng hôm sau, giáo sư Thời dậy thật sớm, chạy tới phòng thí nghiệm.
Tham gia chương trình đã tiêu tốn không ít thời gian, Thời Chương bỏ lỡ một số tiến độ, bây giờ cần phải bắt kịp.
Ngày nghỉ của thầy Tống không còn lại bao nhiêu, y trải qua kỳ nghỉ này khá phong phú, sau lưng chơi còn càn rỡ hơn cả học sinh, thầy Tống cũng phải thu tâm lại.
Trong mấy ngày rảnh rỗi còn lại, Tống Phất Chi và Lạc Lưu Ly hẹn nhau một lần.
Vì có công việc nên Lạc Lưu Ly không thể đến xem trực tiếp màn trình diễn ân ái của Bạch Tuộc và FuFu.
Lúc này gặp mặt, cô điên cuồng lôi kéo Tống Phất Chi, ép y xem hết các video ngọt ngào và chi tiết cắt ghép về bọn họ trên mạng, vừa xem vừa cảm thán: "Hai người giỏi thật, đủ lãng mạn, đủ trẻ trung."
Tống Phất Chi đem mô hình Gundam và hàng loạt quà mang về từ chương trình dâng cho Lạc Lưu Ly, nói: "Cũng phải cảm tạ Lạc điện hạ, nếu không nhờ công tác gián điệp hai mang xuất sắc của ngài, tôi và Thời Chương cũng không đi đến được hôm nay."
Lạc Lưu Ly cười ha ha một hồi: "Vậy gần đây cậu và giáo sư Thời thế nào, có phải mỗi ngày đều quấn quýt như keo, ngọt ngào như mật, lửa cháy bùng bùng không?"
Những từ ngữ này là gì vậy? Tống Phất Chi xoa trán một hồi, nhận ra gần đây y và Thời Chương đúng là có chuyện mới, nhưng y cảm thấy không thích hợp chia sẻ với Lạc Lưu Ly, dù cô là bạn thân nhất của mình.
Bởi vì điều này liên quan đến cảm xúc rất riêng tư của Thời Chương, ngay cả Tống Phất Chi cũng chưa hiểu hết.
Tiếp tục nhớ về chuyện trước đó, Lạc Lưu Ly đã xem hết các tiết mục trong chương trình, bắt đầu từ trước chương trình...
Tống Phất Chi mất tự nhiên ho một tiếng, chỉ thẳng Lạc Lưu Ly: "Bồ hại tôi thảm rồi."
Lạc Lưu Ly nhướng mày: "Tôi lại làm gì cậu? Nói thử xem."
Tống Phất Chi bất lực, nhưng tự ngẫm lại cũng thấy buồn cười: "Lúc bọn tôi dọn nhà, Thời Chương phát hiện ra đống đồ chơi tôi giấu trong tủ quần áo... Con rồng ngài tặng, nó nằm ngay trên cùng."
Không ngoài dự đoán, Lạc Lưu Ly bật cười dữ dội.
"Á há há há, này rõ ràng là lỗi của cậu, ai bảo cậu không giấu kỹ?"
Tống Phất Chi không biết phải bào chữa thế nào: "Tôi đã giấu kỹ rồi, nhưng không để ý tới anh ấy giúp tôi dọn cả tủ quần áo."
Lạc Lưu Ly lại cười lớn, nước mắt cũng chảy ra, hả hê nói: "Thế, thế bây giờ, cậu ổn không?"
"Khá ổn."
Tống Phất Chi nhớ lại sau chương trình, Thời Chương nói muốn y "bổ sung quà", câu đó bị y ngắt lời, nhưng Tống Phất Chi biết Thời Chương chắc chắn muốn y biểu diễn một lần.
Tống Phất Chi thấy đau đầu: "Hy vọng gã họ Thời không bao giờ nhớ đến chuyện này nữa."
Cuộc sống sau khi kết hôn của hai người này quá đặc sắc, Lạc Lưu Ly cười mãi không thôi, dặn dò Tống Phất Chi về nhà ôn lại cách dùng, biết đâu có ngày nào đó sẽ bị kiểm tra đột xuất.
-
Một ngày rảnh rỗi cống hiến cho Lạc Lưu Ly, ngày khai giảng cũng gần đến hơn. Căn nhà cũ của Tống Phất Chi vẫn chưa dọn xong, cậu sinh viên đại học kia cũng sắp đến xem nhà rồi.
Cuối tuần, hai người trực tiếp đến nhà cũ của Tống Phất Chi.
Thực ra sau vài lần dọn nhà, trong nhà chỉ còn lại một số đồ lặt vặt.
Ví dụ như một hộp kim băng, giá ba chân đỡ máy ảnh, còn có một con dao cosplay, linh tinh vụn vặt.
Thời Chương và Tống Phất Chi phân công nhau làm tổng vệ sinh căn nhà trống, rất nhanh đã làm xong.
"Mấy thứ này để đâu bây giờ, nhà chúng ta hay nhà anh?" Tống Phất Chi lau mồ hôi hỏi.
"Đều được." Thời Chương đáp. "Hay là mang đến nhà anh, đồ liên quan đến cosplay và nhiếp ảnh đều để ở đó."
Tống Phất Chi nói "được": "Nhân tiện dọn dẹp luôn nhà anh."
Trên đường đến nhà Thời Chương, bọn họ đi ngang qua một cửa hàng hoa. Giáo sư Thời đi xuống mua hai chậu hoa, nói muốn đặt trên ban công.
Sau khi đàn chim cắt đỏ bay đi, ban công trở nên đặc biệt trống trải, hắn muốn đặt vài thứ để lấp đầy.
Tống Phất Chi: "Chúng ta không thường về nhà anh, không thể tưới cây mỗi ngày."
"Loại hoa anh mua không cần tưới thường xuyên." Thời Chương cười nói: "Và theo kinh nghiệm của anh, đôi khi không chăm sóc, cây cối lại phát triển tốt hơn."
Được rồi, trong lĩnh vực này giáo sư Thời là chuyên gia.
Hai người chuyển đồ trở lại nhà Thời Chương, Tống Phất Chi ôm đồ đạc của mình, Thời Chương ôm hai chậu hoa.
"Những thứ này để đâu thì được?" Tống Phất Chi nhìn phòng khách đã trở thành studio, hỏi Thời Chương.
Thời Chương cười chỉ vào phòng chứa đầy trang phục cosplay: "Kho súng ống đạn dược."
Tống Phất Chi vỗ trán: "Sớm biết thế em đã mang quần áo chúng ta mặc trong chương trình tới, bỏ vào trong đó luôn."
"Ừ nhỉ." Thời Chương cũng nhận ra: "Để lần sau vậy."
Nói xong, Thời Chương ôm hoa ra ban công: "Anh đi chăm hoa, chuẩn bị xong sẽ tới ngay."
Tống Phất Chi cầm dao cosplay và giá đỡ ba chân, đẩy cửa phòng ra, đáp một tiếng.
Y vẫn nhớ rõ cảm giác sốc tận óc khi lần đầu tiên đẩy cánh cửa này ra, ai ngờ bây giờ y đã quá quen thuộc với căn phòng này.
Khu vực để đồ cosplay nằm ở cuối phòng, những mẫu hoa khô vẫn treo trên tường, mỗi lần Tống Phất Chi đi qua đều không dám nhìn, rồi lại nhịn không được dừng chân ngắm.
Y đặt dao và chân máy vào chỗ, còn lại đều là đồ lặt vặt hơn như kẹp giấy, băng keo trong suốt,... có thể dùng để sửa áo quần khi cosplay nhưng không biết đặt vào đâu.
Rồi Tống Phất Chi thấy một cái tủ dựa vào tường, có mấy tầng ngăn kéo.
Y hô lên: "Thời Chương, đồ văn phòng để trong ngăn kéo được không?"
Không ai đáp lại, chỉ có tiếng nước tưới cây từ ngoài vọng vào.
Phỏng chừng giáo sư thực vật học đang say mê chăm sóc hoa cỏ, tạm thời không nghe thấy gì.
Vì thế Tống Phất Chi không gân giọng lên nữa, mở ngăn kéo ra, thấy bên trong là những hộp mica nhỏ chứa đầy phụ kiện được sắp xếp gọn gàng.
Lại mở một ngăn kéo khác, bên trong chứa những bộ tóc giả.
Ngăn nào cũng đầy nhóc.
Tống Phất Chi thầm nghĩ, dứt khoát mở ngăn kéo phía dưới cùng ra.
Đây là gì nhỉ —— Sách? Sổ tay? Sao lại đựng chúng trong túi kín trong suốt?
Y theo ý thức định đóng lại, tuy nhiên khi lơ đãng nhìn thoáng qua, ngay tại phía trên cùng thấy được tên của mình, là chữ viết tay.
Gì???
Tống Phất Chi lui về phía sau nửa bước, chớp mắt vài cái mới quay lại nhìn.
Những trang giấy đã ngã ố vàng, trên bìa viết ba chữ "Tống Phất Chi" trất gọn gàng, kiểu chữ thanh thoát nhưng cũng nhìn ra sự non nớt ——
Đây chính là chữ viết của y.
Hơn nữa là rất lâu trước đây, chữ của y.
Tống Phất Chi ngẩn người.
Y lấy cuốn sổ ra khỏi túi kín một cách máy móc, ngón tay đổ mồ hôi.
Trang giấy đã rất giòn, vừa giòn vừa cũ, y cẩn thận mở ra, nhìn thấy bên trong là chữ viết ngày càng cẩu thả, đủ loại phép tính xiên xẹo, lật tiếp thì thấy những chữ tiếng Anh vẽ kiểu ba chiều mà y vẽ lúc buồn chán trong giờ học.
Trong ngăn kéo này chứa một đống lớn sổ dày sổ mỏng không đồng đều, thế mà tất cả đều là vở nháp cấp ba của mình.
Ban đầu thầy Tống còn mơ hồ, sau một hồi lâu, lý trí trở về, gần như trong nháy mắt đã hiểu được rốt cuộc Thời Chương đang quanh co điều gì, vì sao hắn dường như lơ đãng nói mình là "kẻ cuồng si".
Một cảm giác run rẩy nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt bò dọc sống lưng, rồi đột nhiên tan biến, sau đó bị cảm xúc mạnh mẽ hơn, nóng bỏng hơn, như cơn sóng dữ đánh đổ, làm Tống Phất Chi cảm thấy tim mình run lên.
Thời Chương ơi là Thời Chương, anh giỏi thật!
"Phất Chi, vừa rồi em gọi anh có chuyện gì?"
Giọng nói ấm áp của Thời Chương vang lên từ ngoài cửa phòng, Tống Phất Chi đột nhiên căng thẳng, không suy nghĩ mà giấu cuốn sổ vào áo khoác của mình.
Tống Phất Chi đóng ngăn kéo, đứng dậy, đúng lúc Thời Chương bước vào phòng.
"À, không có gì."
Thầy Tống diễn xuất tự nhiên hơn cả trên sân khấu, bình tĩnh nói: "Chỉ là muốn hỏi anh, em dọn dẹp xong rồi, mấy đồ văn phòng này mang về nhà đi."
Thời Chương không nhận ra điều gì khác thường, nhận lấy vài món đồ văn phòng: "Em có muốn ra ban công ngắm hoa không? Siêu đẹp, thật đấy."
Tống Phất Chi cười, đi theo sau Thời Chương, đóng cửa phòng.
-
Đêm đó về đến nhà, Thời Chương phát hiện thầy Tống có hơi khác lạ so với thường ngày.
Ví dụ như cơm nước xong, Tống Phất Chi nhanh chóng đi vào phòng tắm nhưng lại không rủ Thời Chương, mà còn một mình khóa cửa phòng tắm lại.
Thời Chương hỏi em làm sao vậy, thầy Tống ở bên trong ung dung nói "Không có gì", nhưng âm thanh nhỏ vụn kia lại làm cho Thời Chương cảm thấy rõ ràng là "có gì".
Lúc thầy Tống quấn khăn tắm bước ra, toàn thân y mang theo một mùi hương mát lạnh, trên mặt không biểu cảm gì, toát lên cảm giác lạnh lùng cấm dục.
Thật sự làm người ta chết mê chết mệt.
Thời Chương đè nén nghi hoặc cùng ngọn lửa trong lòng, sau đó cũng tắm rửa.
Sau khi tắm xong, hắn cố gắng giữ chút phong thái ôn hòa lịch sự cuối cùng, kiềm chế hỏi Tống Phất Chi: "Thầy Tống, hôm nay là ngày gì... vì sắp khai giảng rồi sao?"
Vậy là sẽ có một cuộc vui cuối cùng, phải không?
Tống Phất Chi cũng không nhìn hắn, thản nhiên đáp "À" một tiếng.
Thời Chương hít sâu, giọng nói càng khàn hơn: "Hay là, thầy Fufu muốn bổ sung quà tặng?"
Nếu hắn chủ động nhắc tới, Tống Phất Chi liền mỉm cười: "Vậy anh đi lấy đi."
Thời Chương im lặng nhìn chằm chằm y vài giây, xoay người đi lục tủ quần áo, hắn đã đặt đám bảo bối của Tống Phất Chi ở đúng vị trí như căn nhà mới.
Lúc giáo sư Thời xoay người sang chỗ khác, tiếng tim hắn đập lớn đến mức ù tai, thầy Tống đêm nay không quan tâm đến sống chết của hắn mà.
Nhưng khi lấy túi đồ nặng chịch ra, ngọn lửa trong lòng Thời Chương bùng lên, lại đột ngột đổi ý.
"Hay là, thôi không dùng." Thời Chương vuốt nhẹ mái tóc Tống Phất Chi: "Không cần mấy thứ này."
Mặc dù sẽ thêm phần thú vị, nhưng dục vọng chiếm hữu của Thời Chương vẫn chiến thắng.
Dù biết đó là chuyện bình thường, hắn vẫn chỉ muốn thấy Tống Phất Chi động tình vì mình thôi.
Tống Phất Chi lại cười, nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Không được."
Thời Chương còn chưa nghĩ ra tại sao đêm nay thầy Tống lại khác thường lớn thế, đã bị Tống Phất Chi hai ba cái cố định ở đầu giường.
Tay không thể cử động.
Bắt đầu từ giờ phút này, sinh mệnh của giáo sư Thời đã không thuộc về chính mình nữa.
Thời Chương trơ mắt nhìn Tống Phất Chi ngay trước mắt hắn, tiện tay lấy một món từ trong túi ra, rồi quỳ ngồi giữa giường.
Cả người thầy Tống vẫn mang theo cảm giác lạnh lùng đó, Thời Chương lại thấy mình sắp sôi lên rồi.
Khoảnh khắc Tống Phất Chi ấn nút kia, Thời Chương hoàn toàn phát điên, hai cánh tay căng chặt sau lưng, cơ bắp căng phồng, như có hàng ngàn con kiến cắn xé trong lòng.
"Giáo sư, ngài nghĩ lại xem, còn có cái gì chưa nói." Tống Phất Chi quét mắt nhìn hắn.
"Nếu không nhớ ra, cứ bị trói như vậy đi."
Lúc này bên cổ Tống Phất Chi đã ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cuối cùng, y lại nhìn chằm chằm Thời Chương, oán hận bỏ thêm một câu: "Đàn anh, anh giỏi thật."