Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 73



Tống Phất Chi và Thời Chương trơ mắt nhìn cánh cửa từ từ đóng lại trước mặt mình, là bà giáo Vương đưa tay đóng cửa.

Trong nửa giây cuối cùng, Tống Phất Chi thấy vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt mẹ mình.

Bà Vương bình tĩnh, nhưng hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại sắp thở oxy.

Nhất là Thời Chương, hắn sững sờ đứng trước mặt hai bậc cha mẹ suốt mấy phút, đội tóc giả, đeo kính áp tròng, còn mặc bộ trang phục này.

Sau khi cửa khép lại, hai người im lặng trong vài giây.như chưa kịp hồi phục.

Sau đó cùng quay đầu, nhìn vẻ mặt trống rỗng của đối phương.

Tống Phất Chi kéo Thời Chương, xoay người vào trong nhà: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau thay đồ đi."

Cửa chính còn hé mở, bên trong nói gì bên ngoài đều nghe thấy.

Hai đứa nhỏ đang vội vàng hoảng hốt định cứu vãn tình thế thì nghe thấy tiếng bà Vương từ bên ngoài gọi vào: "Thay cái gì mà thay, có thấy phiền không? Đồ ăn hai đứa lạnh hết rồi đây."

Tiếng gọi này khiến hai người dừng lại.

Vừa nghe giọng điệu lạnh nhạt không khác gì ngày thường của quý bà Vương, không hiểu sao Tống Phất Chi đột nhiên cảm thấy yên tâm.

Y đứng bên cửa, cân nhắc một lúc, hỏi: "Mẹ có bị dọa không đó?"

Vương Huệ Linh nói: "Cũng được, dáng người Thời Chương rất khá."

"Phụt."

Tống Phất Chi không nhịn được cười, nhìn Thời Chương.

Trong mắt Thời Chương vẫn rất bối rối.

"Vậy thì không sao rồi." Tống Phất Chi vỗ nhẹ vào cánh tay hắn, ý trấn an.

"Vậy con mở cửa nhé." Tống Phất Chi nói vọng ra ngoài.

Thật không tôn trọng khi để ba mẹ đứng ngoài cửa.

Mặc kệ trong nhà là thiên đình hay rạp xiếc, mặc kệ hai người là thiên binh thiên tướng hay yêu ma quỷ quái, để ba mẹ đứng ở ngoài không phải là điều nên làm, phải mời họ vào nhà trước đã.

Nhưng trước khi mở cửa, Tống Phất Chi liếc thấy những vết hôn trên ngực Thời Chương, đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Đậu má, quên mất chuyện này.

Cầu trời ba mẹ không nhìn thấy.

Tống Phất Chi vội vàng lấy áo khoác từ trong phòng đưa cho Thời Chương mặc vào, hắn vẫn chưa hoàn hồn, động tác máy móc kéo áo lên người.

"Kéo khóa lại." Tống Phất Chi nhẹ giọng nói.

Thời Chương kéo lên, che khuất vết đỏ kia.

Tống Phất Chi mở cửa, mang theo dũng khí thấy chết không sờn.

Dù sao ngoài cửa là người nhà thân cận nhất, đã bị nhìn thấy trực tiếp rồi thì cũng không có gì phải giấu giếm, không cần thiết.

Cửa một lần nữa mở ra, sắc mặt bà Vương đã như thường, chỉ có ông Tống nhìn thấy bộ quần áo này của con trai vẫn bị sốc một chút.

Tống Phất Chi nhận lấy đồ ăn từ trong tay ba, thản nhiên cười làm lành: "Cám ơn ạ, ba vào..."

Bà Vương đã thay xong dép lê, ba Tống ở cửa do dự một chút, ngẩng đầu nhìn hai vị đại thần trong phòng, vịn cửa, giọng nói đặc biệt thành khẩn: "Người phàm có thể vào không?"

Trong lòng Thời Chương vẫn rất hoảng, nhưng câu nói của bác sĩ Tống khiến hắn bật cười, lòng cũng nhẹ nhõm đi một nửa.

Bà Vương không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, kéo ông Tống vào nhà: "Bớt lảm nhảm."

Phàm nhân vào nhà, hai vị "thần tiên" lại đứng thành thật bên cạnh, không dám động đậy.

Tống Phất Chi cung kính: "Ba mẹ, sao hai người lại đột nhiên tới đây."

Bà Vương lườm y một cái: "Không phải mẹ đã nói rõ với con rồi sao? Chúng ta làm lạp xưởng, mua cho con mấy bộ quần áo, tiện đường mang qua cho các con, đỡ phải chạy đi chạy lại sau này."

Tống Phất Chi đơ người ra, y nhớ lại lúc nhận điện thoại vẫn đang trong cơn sốc vì hoa tiêu bản nên nghe không lọt.

Được rồi, đây là cái nồi của chính y.

Bà Vương mở đồ ăn ra nhìn, nhíu mày: "Đồ nướng, cơm chiên, gà quay, các con ăn thế này à? Không có chút rau xanh nào."

Tống Phất Chi gãi gãi chóp mũi: "Ăn cho tiện mà."

"Tiện cái gì mà tiện..." Bà Vương hỏi: "Lát nữa hai đứa còn có việc?"

Ngừng một giây, bà tự trả lời: "À, chụp ảnh phải không?"

Tống Phất Chi hơi kinh ngạc, gật đầu.

Bác sĩ Tống ở bên cạnh bộ dáng muốn nói lại thôi, bà Vương giành ra mười giây quý giá để giải thích với ông già nhà mình: "Cosplay, hóa trang thành các nhân vật trong sách hoặc truyện tranh."

Phát âm tiếng Anh của bà Vương không chuẩn lắm, nhưng vẫn giống như giảng bài, rất có phong thái.

Nói xong, bà quay sang nhìn Thời Chương: "Mẹ nói đúng không?"

Thời Chương vội vàng gật đầu: "Đúng ạ."

Bác sĩ Tống bừng tỉnh "ồ" một tiếng: "Vậy thì ba cũng từng làm rồi, ba đóng vai Triệu Vân."

Tống Phất Chi và Thời Chương đều mù tịt, bà Vương cười nói: "Không phải cùng một thứ."

"Ba con nói là trong hội diễn văn nghệ trước kia của đơn vị họ, ông ấy từng hát một đoạn kinh kịch 'Vườn không nhà trống'."

Đúng thật không phải cùng một thứ nhưng có chút ý tứ giống nhau, tất cả mọi người cùng cười.

"Cho nên hai người các con thế này là..." Ánh mắt bà giáo Vương ở giữa hai người dạo một vòng, cuối cùng vẫn rơi xuống trên người Tống Phất Chi: "Gần đây phát triển sở thích mới?"

Đây hẳn là chỉ văn hóa 2D đã phát triển rộng rãi.

Tống Phất Chi nói "Không phải", do dự một chút rồi nhìn mẹ nói: "Thích cũng lâu rồi, nhưng gần đây mới bắt đầu chơi."

Vương Huệ Linh hơi ngạc nhiên: "Lâu là từ khi nào? Đại học?"

Tống Phất Chi cười: "Từ cấp ba. Mẹ có tin không? Con ban đầu thích là vì đọc truyện tranh mẹ tịch thu đấy. Kết quả gần đây con phát hiện, cuốn truyện đó là của Thời Chương."

Vương Huệ Linh: "..."

Bác sĩ Tống giờ cũng đã hiểu ra, cười hì hì: "Vậy chẳng phải mẹ con làm ông tơ bà nguyệt hai lần rồi sao."

Làm bà nguyệt cho con trai mình, lại còn hai lần, thật quá buồn cười.

Bà Vương lại để ý chuyện khác, khẽ cau mày: "Chúng ta chưa bao giờ biết."

Tống Phất Chi cười nhạt: "Con cũng chưa từng nói với ba mẹ."

Vương Huệ Linh khẽ thở dài, có chút bất lực: "Ba mẹ cứ tưởng thằng nhóc con chẳng có sở thích gì. Từ đại học đến đi làm, không ra ngoài chơi cũng không yêu đương, làm ba mẹ sốt ruột."

Xong rồi, cuộc đời nhàm chán của y lại bị mẹ ruột vạch trần, Tống Phất Chi nhìn Thời Chương, chỉ thấy hắn nhìn mình dịu dàng.

"Cũng tại ba mẹ không có thời gian ở bên con." Vương Huệ Linh nói với vẻ hối hận.

Bà chậm rãi nói: "Hồi trước, mẹ có một khóa học sinh, trong lớp có nhiều bạn rất thích đọc truyện tranh. Trước kỳ thi đại học, mẹ tặng mỗi bạn một món đồ nhỏ, đồ trang trí nhỏ ấy."

Bà giáo Vương dùng tay ra dấu, chỉ vài centimet, chắc là loại đồ gashapon nhỏ.

"Doraemon. Vì mẹ hy vọng bọn nhỏ có túi thần kỳ của Doraemon, cầu gì được nấy, mọi việc thuận lợi."

Bà giáo Vương nhìn Tống Phất Chi, trong mắt có áy náy, cũng có hối hận: "Mẹ tặng cho học trò nhiều thứ như vậy, hiểu sở thích của chúng, lại không biết con trai mình cũng thích."

Thời gian vàng để con cái trưởng thành, bà lại không tham gia nhiều, điều hối hận này không thể nào bù đắp được.

Tống Phất Chi yên lặng hai giây, gọi "Mẹ": "Cái này không trách mẹ..."

Y càng lớn tuổi, làm giáo viên càng lâu thì càng hiểu được ba mẹ mình.

Sự quan tâm đã thiếu sót trong quá khứ không thể bù đắp được, Tống Phất Chi không nói là đã tha thứ, y chỉ là hiểu được.

Vương Huệ Linh chỉ đơn giản xem tất cả học sinh như con của mình.

Tống Phất Chi nắm lấy tay Thời Chương, nói với Vương Huệ Linh: "Nếu không có cô giáo Vương lúc trước, con cũng không gặp được Thời Chương bây giờ."

Thời Chương cười nói phải, lúc trước nếu như không có cô giáo Vương, có lẽ bây giờ hắn vẫn còn lăn lộn ở thị trấn nhỏ đó.

Thời Chương gọi "Mẹ", dừng vài giây, lại gọi bà là "cô giáo Vương": "Cô đã để lại nhiều ký ức cho học sinh nhớ đến suốt đời, vì cô đã cho chúng con ngôi nhà thứ hai."

Vương Huệ Linh dựa vào ghế sofa, nụ cười mờ nhạt: "Thật là, đứa nào cũng biết ăn nói."

Tống Phất Chi ho nhẹ một tiếng, ngồi ngay ngắn, ánh mắt chuyển một vòng giữa mình và Thời Chương, rồi nhìn về phía Vương Huệ Linh: "Vậy nên mẹ, có thể chấp nhận chúng con..."

"Có cái gì không thể." Vương Huệ Linh cười cười, nhìn bác sĩ Tống: "Ba nó có thể chấp nhận không?"

Bác sĩ Tống nhìn hai đứa nhỏ đối diện, vải vóc trên người cũng không nhiều lắm.

Ông muốn nói lại thôi, lại muốn nói: "Ờm, mặc nhiều thêm một chút, bây giờ là mùa đông."

Tống Phất Chi chống cằm, cười buông lỏng tay: "Được rồi, biết rồi ba."

"Vậy hai đứa tiếp tục đi." Vương Huệ Linh đứng lên: "Quần áo và lạp xưởng mẹ để ở đây cho hai người, lát nữa nhớ mang về nhà."

Bà kéo ông Tống: "Về nhà thôi ông già."

"Chờ một chút." Ông Tống đứng lên, khoác vai Tống Phất Chi: "Con qua đây một chút."

Tống Phất Chi hơi mơ hồ, nhưng vẫn theo ông Tống ra khỏi phòng.

"Sao vậy ba."

Ông Tống làm mặt nghiêm túc, chỉ vào bên cổ mình, rồi chỉ xuống vài centimet: "Vết này của Thời Chương, là con làm?"

Tống Phất Chi đơ người ra, sửng sốt vài giây mới lắp bắp "Ừm" một tiếng.

"Cổ có nhiều mạch máu phức tạp, cố gắng đừng làm tổn thương các mao mạch ở đây. Trước đây ở nước ngoài đã từng xảy ra tai nạn, có bệnh nhân bị người yêu làm tắt nghẽn động mạch chủ. Mặc dù xác suất rất nhỏ vì bệnh nhân đó có tiền sử bệnh gia đình, nhưng các con cũng phải chú ý."

Ba nghiêm túc dặn dò về chuyện này, dù đã là người lớn nhưng Tống Phất Chi vẫn thấy toát mồ hôi trán.

Tống Phất Chi nhìn lảng đi, gật đầu nói con biết rồi, sẽ chú ý, muốn chạy trốn khỏi tình huống này.

"Biết các con tình cảm tốt, nhưng cũng..."

Ông Tống vốn tính tình e ngại, đến già vẫn như một thư sinh trắng trẻo, không giỏi nói chuyện về vấn đề này.

Nói đến nửa chừng ông tự thấy hơi ngượng, ho nhẹ một tiếng.

Ông cười nhìn Tống Phất Chi: "Ba mẹ trước đây thật sự không hiểu con."

Tống Phất Chi khó giải bày nỗi oan.

Ba à, nếu ba thấy con trai mình toàn thân đầy vết bầm vào mấy ngày trước, sẽ không chỉ xách một mình con ra nói chuyện thôi đâu.

Người cần giáo dục chính là đứa con trai được hời trong phòng kìa!

"Nhưng thật tốt."

Ông Tống cười ha hả đỡ bả vai Tống Phất Chi, ấn xuống một cái: "Thật sự rất tốt."

Vì con trai ông dường như đã tìm được người mà nó sẵn sàng trao đi tất cả.

Hai ông bà không nói chuyện lâu, chỉ dặn dò hai người ăn uống đầy đủ rồi ra về.

Bị cắt ngang như vậy, chuyện chưa làm xong trong phòng thay đồ coi như không thể tiếp tục.

Thế cũng tốt, vừa hay có thể tập trung chụp ảnh..

Kết quả ảnh chụp khá ổn, sau này có chuyên gia giúp chỉnh trang và làm đẹp, hậu cảnh cũng sẽ được thay đổi, kết quả cuối cùng chắc còn tốt hơn nhiều.

Hai người nhìn ảnh chụp, lại cân nhắc mấy tư thế có sức hút hơn.

Qua vài ngày, bọn họ mời Đồng Đồng, Lạc Lưu Ly và nhiếp ảnh gia bình thường thường hợp tác, chỉ có mấy người bạn thân cận như vậy đến giúp bọn họ chụp ảnh cưới.

Cảnh trong nhà là do họ tự dựng lên, tóc giả do họ tự sửa lại và quần áo cũng được chỉnh sửa để vừa vặn hơn.

Từ đầu đến cuối, buổi cosplay này đều chứa đựng rất nhiều tâm huyết của cả hai người. Đến ngày chụp, Tống Phất Chi vẫn hơi lo lắng.

"Căng thẳng cái gì?" Thời Chương hỏi.

Tống Phất Chi nhìn vài người đang bận rộn chuẩn bị: "Hơi nhiều người."

Trước đây khi cosplay, bên cạnh TốngPhất Chi chỉ có mỗi Lạc Lưu Ly.

"Đừng lo." Thời Chương nói: "Thầy Bạch Tuộc ở đây mà."

Thời Chương lấy hình xăm dán chuyên dụng ra đưa cho Tống Phất Chi, cười hỏi: "Chẳng phải em nói muốn dán giúp anh sao?"

Vậy là khi những người khác đang chuẩn bị bên ngoài, Tống Phất Chi kéo Thời Chương vào phòng tắm, trong không gian chỉ có hai người, cẩn thận dán hoa văn đỏ rực lên người hắn.

Người dán không có ý tốt, người được dán cũng dung túng cho, thế là hai người ở trong phòng tắm khá lâu.

Mãi cho đến khi Lạc Lưu Ly không kiên nhẫn gõ cửa phòng tắm, cố ý trêu ngượng bọn họ: "Hai người đang tạo em bé à?"

Một giây sau hai người đẩy cửa đi ra, ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt người này còn nghiêm túc hơn người kia.

Đồng Đồng nhìn hai người bọn họ, cười khà khà: "Thôi bớt giả bộ. Không cần son môi nữa đâu, tự soi gương đi, nhìn môi hai người đỏ cỡ nào."

"Hết biết xấu hổ rồi." Lạc Lưu Ly trêu: "Hai ông chú già vẫn còn sung sức."

Hai nhân vật này vốn dĩ đã có sức hút mạnh, một số tư thế không thể tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể, mà còn là tiếp xúc diện rộng.

Thực ra ban đầu Tống Phất Chi không được tự nhiên, vì bên cạnh có vài người đang vây quanh, giống như đang theo dõi y và Thời Chương làm gì đó.

Nhưng dần dần Thời Chương chậm rãi dẫn dắt y, khiến Tống Phất Chi cũng tự nhiên hơn rất nhiều.

Thật ra thì Cosplay từ một góc độ nào đó cũng khá giống diễn viên.

Để hóa thân thành nhân vật, bạn phải suy nghĩ về tính cách, biểu cảm, hành động, khí chất của nhân vật. Việc tái hiện ngoại hình đã khó, nhưng để thống nhất cả khí chất thì càng khó hơn.

Hợp tác cosplay cũng giống như diễn viên đóng phim, trạng thái của đối phương cũng có thể ảnh hưởng đến mình.

Cặp nhân vật này không phải kiểu tình cảm nhẹ nhàng, họ có sự đối đầu, xung đột, vì yêu mà đẫm máu, cho nên khắc cốt ghi tâm.

Có một cảnh hai người đối đầu nhau, ở trong mũi đao hướng về nhau ôm nhau rồi ly biệt, phải dùng tới máu giả.

Cảm xúc rất sâu sắc, để một coser bình thường thể hiện được không phải là chuyện dễ dàng.

Những lần cosplay trước, TốngPhất Chi không cần thể hiện mạnh mẽ và cảm xúc như vậy, thêm vào đó là có vài người xung quanh làm y hơi thiếu tự nhiên. Sau khi chụp một vài bức ảnh, cảm giác dàn dựng rất rõ, không nhập được vào nhân vật.

Tống Phất Chi không hài lòng lắm, nhíu mày nhìn máy ảnh.

Y cảm thấy mình không đạt được cảm xúc mong muốn, nhưng không biết phải làm sao.

"Thật ra tôi thấy đã rất tốt rồi." Lạc Lưu Ly động viên: "Đã rất tuyệt rồi."

Thời Chương nhìn một lúc rồi lôi kéo Tống Phất Chi trở lại trung tâm bối cảnh.

"Em quá để ý đến máy ảnh và các phân cảnh đã định trước." Thời Chương nói. "Đừng quan tâm những thứ đó, khóe mắt cũng đừng nhìn ống kính, coi như chúng không tồn tại."

Thời Chương đưa kiếm tới trong tay Tống Phất Chi, cầm cổ tay y đưa tới trước người mình, lực ngón tay rất lớn.

Thời Chương chăm chú nhìn TốngPhất Chi ở khoảng cách gần, trầm giọng ra lệnh: "Chỉ nhìn anh thôi."

Đồng tử Tống Phất Chi co rụt lại một chút, khuôn mặt sau khi trang điểm của Thời Chương gần trong gang tấc, cặp đồng tử màu đỏ kia giống như lửa thiêu đốt, mái tóc đen dài tán loạn rủ xuống.

Xung quanh đều là mùi hương của hắn.

Lúc này thế giới dường như chỉ còn lại người trước mặt, khoảng cách gần gũi như vậy, Tống Phất Chi nhìn thấy trong ánh mắt của Thời Chương sự điên cuồng và hung ác, cảm xúc lập tức bị kích thích.

Ngón tay hắn lướt qua khuyên tai của Tống Phất Chi, kim loại màu sáng phát ra một tiếng "keng" nhẹ nhàng, sau đó bàn tay lớn ấy đột ngột nắm chặt lấy đầu Tống Phất Chi từ phía sau, ngón tay cái ấn mạnh vào tai y.

Tống Phất Chi lập tức phản ứng, chĩa mũi kiếm vào đối phương, ánh mắt cũng thay đổi, là hung dữ cùng một chút liều lĩnh điên cuồng.

Nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp ảnh lách tách, Lạc Lưu Ly đứng xa lén lút quay lại cảnh hậu trường, giờ đây Tống Phất Chi không còn chú ý tới.

Thời Chương là một coser rất có sức lôi cuốn, cảm xúc của hắn đến đúng chỗ khiến Tống Phất Chi bị cuốn theo.

"Tấm này quá tuyệt." Nhiếp ảnh gia nhỏ giọng thốt lên.

Lúc này Tống Phất Chi mới như tỉnh mộng, y đang ép Thời Chương lên tường, hai người đối chọi gay gắt, ánh lửa ngút trời.

Chụp xong, đường nét sắc bén nơi khóe mắt Thời Chương mềm mại hơn rất nhiều

Cổ họng hắn bị Tống Phất Chi nắm trong lòng bàn tay, Thời Chương nhướng mày cười: "Em thể hiện vô cùng giỏi."

Tống Phất Chi "Ừm" một tiếng, chạy đi xem ảnh, thực sự khác hẳn so với những bức ảnh chụp lúc đầu.

Trước đây y chưa từng hợp tác cosplay với ai, nhưng cảm giác hợp tác với Thời Chương thật sự rất trơn tru.

Có chỗ nào hơi cứng ngắc, Thời Chương đều lặng lẽ hóa giải cho y. Cảm xúc chưa đủ thì hắn dẫn dắt thêm, cảm xúc quá đà thì hắn giúp thu lại.

Ở trước ống kính nên dùng góc độ nào, hai người tương tác như thế nào, Thời Chương đều hiểu rõ.

Có đôi khi Tống Phất Chi không hề nhận ra, chỉ cần Thời Chương điều chỉnh nhẹ là đã đạt đến sự hoàn hảo.

Động tác thân mật của cặp nhân vật này vốn không ít, nhiều cảnh tương tác thật sự không dễ quay.

Nếu là một cặp coser thuần túy hợp tác để cosplay cặp này, khi tiếp xúc cơ thể, họ phải giữ khoảng cách, thỉnh thoảng còn phải tạo khoảng cách giả.

Những tư thế thân mật cũng chỉ tạo dáng một chút, chụp xong sẽ lập tức buông ra và cười nói với đối phương "xin lỗi đã mạo phạm", vô cùng lễ độ.

Nhưng hai người trước mắt này thì khác, họ sờ, họ ôm, họ bóp, họ nắm tay hay đối mặt, tất cả động tác đều là thật.

Ôm chặt đến nỗi ngón tay dài ấn lõm vào da thịt đối phương, có thể thấy họ thật sự dùng sức thể hiện tình cảm thật chứ không hề diễn một chút nào.

Thậm chí chụp xong, hai người vẫn giữ nguyên tư thế, tay vẫn đặt trên eo đối phương và ánh mắt vẫn hướng về nhau, đó gọi là tự nhiên.

Từ lúc hai người bọn họ bắt đầu chụp ảnh, Lạc Lưu Ly bắt đầu ê răng. Đã ở tuổi này rồi mà vẫn có thể tình tứ như vậy, người già thật là mặt dày, không biết quan tâm đến sống chết của những người xung quanh.

Đồng Đồng nhỏ tuổi hơn một chút, ban đầu khi nhìn thấy hai người tương tác, cô không kiềm chế được mà hét lên, kéo tay Lạc Lưu Ly la hét bằng khẩu hình.

-- Cặp đôi thật cosplay cặp đôi thật, chỗ nào cũng là thật, không cần phí sức chút nào!

Nhưng về sau, Lạc Lưu Ly và Đồng Đồng cơ bản đã chết lặng, hiện ra vẻ mệt mỏi.

Thỉnh thoảng họ rút điện thoại ra quay lại một đoạn hậu trường, như đang đóng gói thức ăn cho chó, cũng không biết sau này ai may mắn được thưởng thức.





Atula×Đế Thích Thiên


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv