Cho dù ngoài phòng gió nổi mây vần như thế nào, không khí trong văn phòng giáo viên vẫn rất nghiêm túc.
Người đàn ông cau mày, cao giọng nói: "Thầy Tống nói thử xem, với thành tích hiện tại của con bé, chuyển sang nghệ thuật là hợp lý sao, hả?"
Lần này Diêu Hân Hân không cúi đầu ngượng ngùng mà dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ba mình.
Tống Phất Chi bảo ba Diêu hạ hỏa một chút, thái độ rất bình tĩnh.
Lúc tan học, Tống Phất Chi bị phụ huynh của Diêu Hân Hân nổi giận đùng đùng chặn lại trong văn phòng, đến bây giờ đã gần một tiếng đồng hồ.
Sự việc thực ra rất đơn giản. Diêu Hân Hân thích vẽ tranh và muốn trở thành sinh viên mỹ thuật, cô bé lén đăng ký một lò luyện vẽ, kết quả bị cha mẹ phát hiện và phản đối kịch liệt.
Thành tích của Diêu Hân Hân rất tốt, lần thi gần nhất đã lọt vào top 10 toàn khối, nếu như có thể giữ vững đến kỳ thi đại học, cố gắng hơn nữa, chắc chắn sẽ lọt vào top 2.
Với thành tích tốt như vậy, chắc chắn cha mẹ sẽ cảm thấy đi theo con đường nghệ thuật là quá lãng phí.
Huống chi ba Diêu Hân Hân nói ông đã sớm trải đường cho con gái, muốn Diêu Hân Hân học tài chính chính quy, sau đó làm việc cho cơ quan tài chính hàng đầu.
Học bá muốn học mỹ thuật, chuyện này khó có thể dùng "hợp lý" để phán xét.
Thầy Tống chỉ quan tâm một vấn đề, y hỏi Diêu Hân Hân: "Bây giờ học kì I lớp 11 sắp kết thúc, cấp ba đã được một nửa chặng đường. Chuyển sang ngành mỹ thuậy phải học cái gì, thi cái gì, muốn thi vào ngôi trường lý tưởng cần bao nhiêu nỗ lực, sau đó đầu ra của ngành này và làm thế nào để đạt được mục tiêu cuối cùng của mình, những thứ này em đều biết cả chưa?"
Diêu Hân Hân gật đầu: "Em biết rất nhiều, em đã hỏi rất nhiều giáo viên chuyên ngành mỹ thuật."
—— Bao gồm cả giáo viên hướng dẫn mà ban đầu thầy Tống tìm giúp cô bé để tham gia cuộc thi vẽ tranh, người đã cho Diêu Hân Hân rất nhiều thông tin.
Ba Diêu xua tay: "Chuyện này không cần thương lượng, không cần hỏi, căn bản không thể để con đi con đường không lối về này. Hiện nay trí tuệ nhân tạo có thể vẽ một bức tranh đẹp trong vòng vài giây, con không biết sau này công nghệ sẽ phát triển nhanh như thế nào đâu. Mẹ nó, còn chưa tốt nghiệp đã thất nghiệp rồi! Còn học nghệ thuật, học gió Tây Bắc đi con."
Diêu Hân Hân cứng cổ phản bác: "Tranh AI đều lấy yếu tố từ sáng tạo của con người, sáng tạo ra thứ mới vĩnh viễn phải dựa vào chính chúng ta. Dù sao con chỉ muốn vẽ, con không muốn làm những việc con ghét cả đời, đừng sắp xếp cho con."
"Con, con." Mẹ Diêu nổi đóa, chất vấn: "Con tìm người tư vấn thi đại học mỹ thuật từ khi nào? Hỏi đủ người bên ngoài, vậy đã thử hỏi ba mẹ một tiếng chưa mà quyết định chuyện lớn như vậy?"
Diêu Hân Hân cười một tiếng: "Con nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ đồng ý sao?"
Ba Diêu đột nhiên nổi giận, vỗ bàn nói: "Đáng lẽ ba nên lấy hết mấy cuốn truyện tranh đó ra khỏi tủ sách của con từ lâu mới phải! Bao lâu nay để con đọc mấy cuốn truyện giải trí đó, trực tiếp dẫn con vào con đường sai lầm, phải không?"
Rầm một tiếng, Tống Phất Chi đặt mạnh ly nước lên bàn, văn phòng phút chốc yên tĩnh.
Ánh mắt Tống Phất Chi nghiêm túc, lời nói rất thẳng thắn, có chút không vừa tai, nhưng cũng khách quan: "Diêu Hân Hân gạt ba mẹ không nói là sai. Nhưng vì sao đứa nhỏ lại làm như vậy, tôi nghĩ hai vị cũng hiểu."
Hai vị phụ huynh không nói lời nào.
"Diêu Hân Hân, em về lớp nghỉ ngơi một lát, thầy nói chuyện riêng với ba mẹ em." Tống Phất Chi đứng lên mở cửa văn phòng.
Lúc Diêu Hân Hân đi ra ngoài phòng làm việc, ngửa đầu nói với Tống Phất Chi: "Thầy Tống, em đưa ra quyết định này không đơn giản chỉ vì em thích đọc truyện tranh, em thật sự thích, cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt, không phải bốc đồng nhất thời."
Ánh mắt cô gái rất kiên định, lóe ra ánh sáng.
"Ừ, thầy biết." Tống Phất Chi nhẹ nhàng nói: "Đi đi."
Chờ Diêu Hân Hân đi xa, Tống Phất Chi nhẹ nhàng mở cửa văn phòng.
——
Cửa gỗ bị đẩy ra, tiếng chuông cửa leng keng vang lên, mùi cà phê phả vào mặt.
Lạc Lưu Ly tìm một vị trí ngồi xuống, đặt vali ở bên cạnh.
"Giáo sư Thời tìm tôi có chuyện gì muốn nói không?" Lạc Lưu Ly hỏi.
Thời Chương đẩy menu đồ uống tới trước mặt cô: "Cô La có muốn ăn chút gì không?"
Lạc Lưu Ly lắc đầu nói không cần: "Đoán chừng hôm nay Tống Phất Chi tan tầm rất muộn, tôi không tìm cậu ấy nữa, tự mình về ăn."
Nhìn thấy đêm nay không thể cosplay cùng Tống Phất Chi được, chồng đã tự mình tới đón, thầy Tống còn đi theo người khác được sao?
Thời Chương như không có việc gì, hỏi: "Thầy Tống nói với cô, tối nay cậu ấy tăng ca?"
Lạc Lưu Ly "Ừ" một tiếng: "Cậu ấy bảo muốn trò chuyện với phụ huynh học sinh, sẽ nói chuyện rất lâu."
Thời Chương yên lặng nhìn thoáng qua hoa hướng dương hắn đặt bên cạnh.
Lạc Lưu Ly lập tức hiểu ra, rất hiểu ý nói: "Có thể cậu ấy còn chưa kịp nói với anh."
Dường như đang xác minh lời Lạc Lưu Ly nói, điện thoại của Thời Chương rung lên.
Hắn nhận được tin nhắn của Tống Phất Chi, trên đó viết: Giáo sư Thời về trước đi, em muốn trò chuyện cùng học sinh và phụ huynh một lát, có lẽ sẽ rất muộn.
"Anh xem." Lạc Lưu Ly nhướng mày: "Tôi đã nói."
Ý định ban đầu của Lạc Lưu Ly là "Người đàn ông của anh còn nhớ đến anh, tốt thế còn gì", nhưng sắc mặt Thời Chương trông còn tệ hơn.
Thời Chương gọi món, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lạc Lưu Ly, lễ phép hỏi: "Cho nên cô vốn định tìm Phất Chi...?"
Lạc Lưu Ly lắc lắc vali, mở miệng nói: "Tôi vừa đi công tác về, định tiện đường mang quà lưu niệm cho cậu ấy."
"Ra vậy." Sắc mặt Thời Chương dịu hơn một chút.
Một người là bạn thân của Tống Phất Chi, một người là chồng của Tống Phất Chi, đề tài trò chuyện của hai người không thể nào không liên quan đến Tống Phất Chi.
Ban đầu Lạc Lưu Ly cho rằng Thời Chương là một ông già học thức bảo thủ, từ sau khi biết hắn chính là Bạch Tuộc, Lạc Lưu Ly rất khó dung hợp hai thân phận "Bạch Tuộc" và "Giáo sư" lại trên cùng một người.
Nhưng bây giờ sau khi trò chuyện một lúc, Lạc Lưu Ly cũng cảm giác được một luồng tạp nham trên người Thời Chương, trông có vẻ dịu dàng và tao nhã nhưng thật ra lại chôn giấu một thứ gì đó rất sâu, không phải là người nhu hòa đến tận xương tủy.
Nói ngắn gọn, có lẽ sẽ ăn Tống Phất Chi đến trọn xương.
Lạc Lưu Ly thầm thở dài, cuối cùng vẫn không đành lòng gả thằng con trai lớn ra ngoài.
"Cô La, nếu đã có duyên gặp mặt, đúng lúc tôi có chuyện muốn thỉnh giáo." Thời Chương cầm cốc cà phê, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc.
Lạc Lưu Ly không biết mình có gì để Thời Chương thỉnh giáo, chỉ nói một chữ: "Mời."
Thời Chương nhìn chằm chằm cốc cà phê một lúc, giống như đang sắp xếp từ ngữ.
Suy nghĩ hồi lâu, khi Lạc Lưu Ly cho rằng có phải giáo sư Thời đã chết máy hay không, Thời Chương thử hỏi: "Hai người bình thường sẽ cùng nhau xem anime sao?"
Chủ đề thay đổi đột ngột khiến Lạc Lưu Ly ngẩn người, theo bản năng "Ực" một tiếng: "Không có thời gian cùng xem, nhưng sẽ cùng nhau thảo luận."
Cô không biết tại sao Thời Chương đột nhiên hỏi điều này, trong lòng đề phòng.
Thời Chương đã chú ý được manh mối gì? Hàng Tống Phất Chi chụp có bị nhìn thấy hay không?
Thời Chương gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy cô La có biết Phất Chi thích nhân vật nào nhất không?"
Lạc Lưu Ly suy nghĩ một lúc: "Vậy thì khá nhiều đấy, ý anh là thích cái gì? Gần đây cậu ấy thích một con chó trong bộ phim mới, bởi vì cậu ấy cảm thấy nó rất đáng yêu."
Thời Chương: "... Trừ động vật ra? Nhân vật nam cậu ấy thích."
Lạc Lưu Ly nghe ra chút manh mối, dần dần nheo mắt lại.
Thời Chương lại hỏi: "Tôi cũng muốn hỏi một chút, thầy Tống sẽ chấp nhận mức độ cosplay đến mức nào?"
Miệng Lạc Lưu Ly dần dần há to.
Trước khi cô kịp trả lời, Thời Chương giải thích: "Trước đây tôi và cậu ấy có trò chyện, thầy Tống có vẻ thích anime từ lâu, thỉnh thoảng muốn nhìn thấy nhân vật anime bước vào đời thực, nhưng dường như cậu ấy không xem cosplay nhiều."
Lạc Lưu Ly hít sâu một hơi, cúi đầu để tóc mái che khuất khóe miệng đang nhếch lên.
Sau hai giây cúi đầu, cô ấy ngẩng lên trả lời: "À, đúng vậy. Trước kia cậu ấy đều lặng lẽ xem truyện tranh, nếu tận mắt nhìn thấy cosplay, chắc là cậu ấy sẽ thích thú đấy."
Cô nhìn thấy ánh mắt Thời Chương sáng lên, sau đó lại hỏi: "Vậy cô La cảm thấy, nếu tại sân cosplay, Phất Chi muốn nhìn thấy nhân vật nào nhất?"
Lạc Lưu Ly giả vờ bình tĩnh bấm lòng bàn tay mình: "Cho nên anh muốn......?"
"Thật ra lúc trước tôi có chơi cos một chút." Lúc Thời Chương nói lời này tầm mắt trôi dạt sang một bên, sau đó quay đầu lại, chủ động nói: "Không phải sắp đến sinh nhật thầy Tống sao, tôi muốn cos nhân vật cậu ấy thích nhất, coi như một món quà nhỏ."
"Ưmm...... À......"
Lạc Lưu Ly đột nhiên nghẹn lời, vẻ mặt ngơ ngác nhưng trong lòng lại phát điên.
Chuyện tốt, thế này, vì sao, không đến lượt tôi??
Thấy Lạc Lưu Ly hồi lâu không có phản ứng, Thời Chương nhỏ giọng nhắc nhở: "Cho nên cô La có đề xuất gì không?"
Lạc Lưu Ly tỉnh hồn, mỉm cười: "Đừng gọi tôi là cô La nữa, tên trong giới ban đầu của tôi là Lạc Lưu Ly, thầy Tống vẫn gọi tôi như vậy, anh cũng gọi như vậy đi."
Thời Chương hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói được.
"Để nói về nhân vật cosplay cậu ấy muốn thấy nhất——"
Vượt qua cú sốc ban đầu, Lạc Lưu Ly nhanh chóng chuyển sang chế độ tư vấn, hai ông chồng này biết chơi quá, làm cho hưng phấn của cô tăng lên ngay lập tức..
Lạc Lưu Ly nhanh chóng suy tư một vòng, thật ra rất muốn nói, cho dù Bạch Tuộc cos cái gì thì thầy Tống cũng rất thích.
Nhưng cô không nói như vậy được, chuyện 'ai thích ai đã lâu', vẫn phải để cho Tống Phất Chi tự mình nói.
Lạc Lưu Ly lấy điện thoại ra, mở nhật ký trò chuyện với Tống Phất Chi, nói với Thời Chương: "Tôi tìm xem, cậu ấy từng nói nhân vật nào đẹp trai, chúng ta tính toán nào, dùng số liệu nói chuyện."
Thời Chương hỏi: "Bình thường hai người sẽ thảo luận nhân vật anime nào đẹp trai hơn sao?"
"Ừ, có chứ."
Lạc Lưu Ly dõng dạc trả lời.
Thực tế phần lớn nội dung Tống Phất Chi gửi cho cô đều là: Mau nhìn xem mẫu nam Châu Âu này đẹp quá, coser người Ý này cơ bắp không tệ chút nào, ahhhh., tác phẩm mới của Bạch Tuộc đẹp trai quá!
Lạc Lưu Ly kéo một hồi, dễ dàng nhớ tới lần Tống Phất Chi bị bức ảnh mặc vest của Bạch Tuộc mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thậm chí đêm đó nhiệt tình đến mức thử Rồng Đen To Bự.
Tống Phất Chi thật sự rất thích tạo hình đó của Bạch Tuộc, nếu không y cũng sẽ không chọn vào danh sách cosplay của mình.
Mặc dù Tống Phất Chi đã cos nhân vật này, nhưng điều này không trở ngại chính chủ Bạch Tuộc đây cos trước mặt y một lần nữa.
Hơn nữa âu phục tương đối thường ngày, sẽ không quá trẻ trâu hay làm lố, Lạc Lưu Ly cho rằng ý tưởng này rất hay.
Cô nói với Thời Chương về nhân vật này, Thời Chương nhanh chóng đồng ý, vai này rất tiện.
"Đính kèm một gợi ý chi tiết." Lạc Lưu Ly cười nói: "Trong âu phục của anh tốt nhất nên đeo một đôi đai tay áo, cậu ấy thích."
Mấy năm trước khi nhìn thấy bộ ảnh cos này, Tống Phất Chi đã nói, không biết Bạch Tuộc cởi âu phục sẽ như thế nào, nếu như đeo đai tay áo, nhìn dây da màu đen siết chặt cơ bắp của hắn, y sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.
Thời Chương âm thầm ghi nhớ.
Lạc Lưu Ly nhớ rõ Tống Phất Chi từng nói với cô, sinh nhật hai người bọn họ chỉ kém nhau một ngày, sinh nhật giáo sư Thời trước, sau đó là Tống Phất Chi.
Nói như vậy, Thời Chương sẽ nhìn thấy nhiều nhân vật Tống Phất Chi cos cho hắn, sau đó mới đến sinh nhật Tống Phất Chi... Không biết khi giáo sư Thời nhìn thấy quà của Tống Phất Chi sẽ có phản ứng gì.
Lạc Lưu Ly hỏi: "Cho nên anh muốn cos cho Tống Phất Chi xem vào ngày sinh nhật?"
Thời Chương gật đầu, cười có chút ngượng ngùng: "Giả làm nhân vật đó ở bên cậu ấy một ngày đi."
Hình như giới trẻ ngày nay đều thích chơi kiểu này, ông chú già như hắn lại sắp xếp như thế, coi bộ rất khó nói nên lời.
Thời Chương ngồi thẳng dậy, chân thành nhìn Lạc Lưu Ly: "Cô Lạc, cảm ơn tin tức hôm nay cô nói cho tôi, còn phải phiền cô nhất định giữ bí mật cho tôi. Đến ngày đó nếu có sắp xếp gì, có thể còn phải phiền cô giúp một tay."
Lạc Lưu Ly: "Ví dụ như sắp xếp gì?"
Thời Chương nói: "Ví dụ như lúc tôi chuẩn bị ở nhà, có thể phiền cô mang cậu ấy đi."
Lạc Lưu Ly cười: "Vậy thì đơn giản."
Hai người trò chuyện, Lạc Lưu Ly mới phát hiện Tống Phất Chi gửi cho cô một tin nhắn ——
"Về nhà chưa? Tối thứ sáu giáo sư Thời thường tới trường đón tôi, lỡ có đụng phải anh ấy, co giò xách quần áo chạy trốn đi, ngàn vạn lần đừng hưng phấn trò chuyện với ảnh rồi bán tôi đấy, nín cái miệng lại! Cám ơn điện hạ nha."
Ở phía đối diện, giáo sư Thời khẽ chắp hai tay, nói với Lạc Lưu Ly: "Cảm ơn cô Lạc, công tác bảo mật rất vất vả, nhưng mà phiền cô nhé. Sau này nhất định mời cô một bữa cảm ơn."
Hai người này quá ăn ý, Lạc Lưu Ly cảm thấy sụp đổ.
Cô rất muốn hỏi một câu ——
Tôi cũng là một phần trong play của hai người sao?
Lạc Lưu Ly giống như bị hai người bọn họ một trái một phải kẹp ở giữa, đôi tình nhân thối tha muốn hôn môi còn nhất định muốn cô đứng ở giữa nhìn, nhìn thì thôi đi, còn không cho phép cô kích động kêu ra tiếng.
Chết tiệt, muốn cô yểu mệnh sao.
-
Khi Tống Phất Chi nói chuyện với cha mẹ Diêu Hân Hân xong thì đã gần mười giờ.
Diêu Hân Hân im lặng ngồi trong phòng học, bên cạnh còn có vài học sinh tự nguyện ở lại trường tự học.
Ánh đèn trong phòng học rất sáng, trắng loá làm cho người ta có chút hoảng hốt.
Diêu Hân Hân ngẩng đầu nhìn thấy Tống Phất Chi đứng ngoài cửa phòng học, không chút do dự đứng lên đi ra ngoài.
Ba mẹ cô bé đứng cách đó không xa, Diêu Hân Hân bĩu môi nhìn bọn họ một cái, thu hồi ánh mắt, hỏi Tống Phất Chi: "Họ đồng ý chưa ạ?"
Tống Phất Chi không nói thẳng có đồng ý hay không, chỉ nói: "Đây là quyết định quan trọng của cuộc đời, có thể bây giờ em cảm thấy mình đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng một năm sau em có thể hối hận."
Diêu Hân Hân vội vàng đáp: "Em sẽ không hối hận."
"Nếu có thể kiên trì đến cùng thì rất tốt." Tống Phất Chi nói, giọng nói nhẹ nhàng mang cho người ta một sức mạnh vững vàng. "Nhưng cho dù hối hận thì đó cũng là một phần cuộc sống."
Diêu Hân Hân mở to mắt nhìn, không nói gì.
Cô gái nhỏ có thể chưa hiểu lắm.
Tống Phất Chi nói: "Thầy đã phân tích với ba mẹ em rồi, thành tích học tập của em hoàn toàn không cần lo lắng, cũng có năng khiếu và đam mê với mỹ thuật, nếu chăm chỉ học tập thì khả năng thi đậu vào học viện mỹ thuật hàng đầu là rất lớn."
"Bây giờ ba mẹ có thể hiểu được lựa chọn của em, ít nhất không phản ứng mạnh như vậy nữa." Tống Phất Chi nói: "Nhưng vẫn cần em cẩn thận trao đổi với ba mẹ một chút."
Cô gái nhỏ khẽ nói: "Thựa ra em cho rằng thầy cũng sẽ không đồng ý."
Tống Phất Chi bật cười: "Vì sao?"
"Bởi vì nó có vẻ rất không thực tế." Giọng Diêu Hân Hân càng ngày càng nhỏ: "Hơn nữa nếu như mất đi một người thi đậu TOP 2, tiền thưởng của thầy không phải sẽ ít đi sao?"
Tống Phất Chi thật sự cười: "Em tự tin về mình quá nhỉ?"
Diêu Hân Hân cúi đầu không nói lời nào.
"Nhưng có lẽ thầy sẽ có thêm một thủ khoa Đại học mỹ thuật." Tống Phất Chi nói.
Diêu Hân Hân đột nhiên ngẩng đầu.
"Còn trẻ như vậy đã có thứ mình muốn gắn bó, cũng không phải dễ dàng." Tống Phất Chi cười: "Về sớm đi, thầy Tống ủng hộ em. Có chuyện gì thì tìm thầy."
Tống Phất Chi đưa mắt nhìn cả nhà họ rời đi, bảo bọn nhỏ còn lại trong lớp về nhà chú ý an toàn, xong xuôi mới có thời gian mở điện thoại di động ra.
Trong hộp thư đến có hai tin nhắn.
Lạc Lưu Ly: Tôi đã về rồi, chuyện thử quần áo nói sau, nhưng phải càng sớm càng tốt, nhỡ đâu không vừa còn kịp sửa lại."
Tống Phất Chi trả lời cô: Được, để tôi tranh thủ thời gian.
Tin nhắn thứ hai của Thời Chương.
Thời Chương: Không sao, hôm nay anh tan ca muộn, buổi tối tới trường đón em, khoảng mười giờ rưỡi.
Tống Phất Chi bước ra khỏi trường học, quả nhiên nhìn thấy Thời Chương đứng ở cổng chờ y, trong tay cầm một bó hoa hướng dương.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Thời Chương cầm hoa trong tay, trái tim Tống Phất Chi sẽ vô thức đập rất nhanh, giống như một điềm báo nào đó.
Đêm đó điềm báo ứng nghiệm.
Rèm cửa phòng ngủ không kéo, ánh trăng từ ngoài cửa sổ lồi chiếu vào như làn sóng gợn lăn tăn dập dờn trên người hai người.
Hoa hướng dương hướng về phía mặt trời vào ban ngày và mặt trăng vào ban đêm, rơi từ đầu giường xuống sàn nhà.
Tống Phất Chi ôm lấy gối, cau mày thở dốc: "Đóng rèm cửa sổ..."
"Không cần để ý đến nó." Thời Chương cúi người chặn y: "Bên cạnh không có nhà cao tầng, không ai nhìn thấy."
Tống Phất Chi nhìn ra ngoài cửa sổ rộng rãi, ánh đèn cao ốc lốm đốm phía xa, cảm giác lộ thiên này làm cho y co rúm lại, nhưng tim đập càng nóng hơn bình thường, cái khác cũng nóng hơn.
Những khác biệt tinh tế bị Thời Chương dùng lòng bàn tay nhạy bén bắt được.
"Hưng phấn như vậy." Hắn thấp giọng cười khẽ: "Thực ra thì thầy Tống rất thích mở rèm cửa sổ?"
Tống Phất Chi xấu hổ che mắt, nghĩ một đằng đáp một nẻo: "Không có."
"Nói dối." Giáo sư Thời không nể mặt mà vạch trần y, thì thầm bên tai Tống Phất Chi như lời khẩn cầu: "Thầy Tống thích cái gì đều phải nói với anh, phải nói cho anh biết nhiều hơn......"
Lúc này thần trí Tống Phất Chi đã không rõ ràng, không biết Thời Chương nói gì, đành phải mơ hồ đáp: "Ưm, vì sao."
Thời Chương lại nghiêm túc trả lời: "Bởi vì anh không muốn người khác hiểu về em nhiều hơn anh."
Trong con người màu mực thâm trầm của hắn có một tia cố chấp sắc bén, Tống Phất Chi ngửa cổ thở hổn hển, không rảnh phát hiện.
Người ướt đẫm mồ hôi, Tống Phất Chi nóng nảy, xin xỏ trong mơ hồ, ngón chân ngoắc ngoắc bắp chân Thời Chương.
Thời Chương được lệnh, đưa tay lấy hộp giấy nhỏ từ trong tủ đầu giường ra, chỉ rớt ra một cái cuối cùng.
Tống Phất Chi "Ưm" một tiếng: "Dùng hết rồi?"
Răng nanh cắn gói nhựa nhỏ xé ra, Thời Chương thuần thục đeo lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Tống Phất Chi.
Lòng bàn tay chế trụ vòng eo thon gầy của y, Thời Chương vừa hôn vừa nói: "... Lần sau lại mua.".
-
Gần đây giáo sư Thời hơi bận.
Buổi tối làm xong thí nghiệm cũng không rời đi, hắn ngồi trong phòng làm việc, mở một khung trò chuyện đã lâu không mở ra.
Từ khi lui giới, hắn hiếm khi tìm thợ trang điểm trước đây tán gẫu, người ta cũng có nhiều khách hàng khác và công việc của mình, cho nên khung chat vẫn rất yên tĩnh.
Bạch Tuộc: Chào bà cô Đồng Đồng.
Hộp thoại yên lặng thật lâu, sau một lúc lâu đối phương mới gửi tới ba dấu chấm hỏi lớn.
Đồng Đồng: Anh là ai?
Bạch Tuộc: Coser Bạch Tuộc đã lui giới, nhưng sau đó không lâu anh ta tha thiết khẩn cầu cô Đồng Đồng xuống núi giải cứu.
Đồng Đồng: Không thể nào, Cẩu Chương, anh muốn quay lại? Sao không nghe một chút động tĩnh nào hết vậy?
Bạch Tuộc: Không phải, tạm thời không có ý định này.
Bạch Tuộc: Là anh đơn phương cầu cứu.
Đồng Đồng: Anh nói đi, cụ thể muốn làm gì.
Bạch Tuộc: Mấy năm trước anh từng cos vai sát thủ mặc vest, anh muốn cos lại lần nữa, cần cô giáo Đồng giúp chải lông tạo dáng.
Bạch Tuộc: Anh đã xem mấy bộ vest rồi, còn có đai tay áo đồng bộ, tư vấn giúp anh được không.
Bạch Tuộc: Bối cảnh ban đầu là thành phố ảo, để quý ông côn đồ mời khách ăn cơm Tàu thì có lãng xẹt quá không? Quả nhiên vẫn phải học cơm Tây, món Michelin thoạt nhìn cũng không quá khó.
Bạch Tuộc: Kiểu côn đồ mặc vest vừa bại hoại vừa nhã nhặn sẽ tặng gì cho người yêu vậy? Tặng hoa có tục quá không, nếu bóp cò súng, hoa hồng từ họng súng bắn ra có phải càng tục hơn không, ahhhh.
Đồng Đồng:......
Đồng Đồng: Đệt mẹ, anh rốt cuộc là ai, bị hack tài khoản?
Bạch Tuộc:?
Đồng Đồng: Mười năm trước cộng lại anh cũng chưa từng nói nhiều thế này.
Đồng Đồng: Năm xưa trong trận chung kết cosplay, anh còn chưa nghiên cứu nhân vật thâm sâu đến thế.
Bạch Tuộc:.
Đồng Đồng: Đúng vậy, chỉ có dấu chấm mới là con Bạch Tuộc mà em quen thuộc.
Đồng Đồng: Vậy anh đang chuẩn bị cos cái gì, hài kịch?
Bạch Tuộc: Cứ coi như anh đang nhận một cosplay theo yêu cầu, để tổ chức sinh nhật cho đơn chủ.
Đồng Đồng gửi tới ba mươi dấu chấm hỏi.
Đồng Đồng: Thần thánh phương nào có thể mời được Bạch Tuộc phục vụ sinh nhật chứ? Chị Chung Tử? Nhưng các anh bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chơi trò này?
Đồng Đồng: Giao ước giữa anh và đơn chủ giới hạn đến đâu, cùng lắm là ăn với nhau bữa cơm? Anh đã kết hôn rồi, tiếp xúc tay chân chắc là không có đâu nhỉ.
Bạch Tuộc: Không có giới hạn, ăn từ bàn tới giường đều được.
Đồng Đồng bên kia hoàn toàn không nói nên lời.
Bạch Tuộc: Thật ra thì không ai yêu cầu anh hết, anh muốn yêu cầu cho chính mình, tổ chức sinh nhật cho tiên sinh nhà anh.
Đồng Đồng:.
Đồng Đồng: Con người anh tốt quá hà. Rõ ràng là trét cơm chó lên mặt tôi nhưng lại giao cho tôi một phần công việc.