Thời Chương im lặng nhìn theo bóng lưng thất thần của Kiều Húc Dương, cho đến khi cậu ta hoàn toàn rời đi mới quay tầm mắt lại.
Trên máy tính là tài liệu tiếng Anh về thực vật học, ngồi trong quán cà phê rất lâu nhưng hắn chỉ đọc được một đoạn ngắn.
Thời Chương chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ gặp Tống Phất Chi vào một buổi sáng bình thường như thế.
Đó là một người rất xa.
Hơn mười năm không gặp, Thời Chương tưởng rằng mình đã quên y từ lâu, không ngờ gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã dễ dàng nhận ra học đệ cấp ba mình.
Cùng với những tình cảm xa lạ đã biến mất rất nhiều năm, giống như rêu xanh ẩm ướt mọc lên sau cơn mưa dầm, nó lại trỗi dậy một cách dễ dàng.
Tống Phất Chi đã cao hơn rất nhiều, thân hình của một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành, nhưng khí chất trên người vẫn không thay đổi.
Tươi mát, nhưng lạnh, không dễ tới gần.
Thời Chương an tĩnh ngồi đối diện Tống Phất Chi, không nhìn cũng không nói chuyện, nhưng hắn có thể nhạy bén cảm nhận được sự tồn tại của y.
Cảm giác được y cong ngón tay lật sách, cảm giác được y cầm ly khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Trái tim vô duyên vô cớ đập mạnh và nhanh, từng chút từng chút nối lại thành một mảnh.
Khi chàng trai trẻ đẹp tặng hoa cho Tống Phất Chi, Thời Chương thậm chí còn cảm thấy có một sự thôi thúc đã mất từ lâu, ngay sau đó là cảm giác nghẹt thở vì máu chảy ngược và đầu óc nóng lên.
Hất quyển sổ xuống đất, cố tình làm chậm trễ thời gian của chàng trai trẻ, đây gần như là hành động theo bản năng của Thời Chương.
Hắn không muốn nhìn chàng trai trẻ ôm hoa hồng đuổi theo.
Đây là phản ứng sinh lý thuần túy, đã nhiều năm trôi qua lại vẫn cắm rễ trong cơ thể hắn ——
Hắn không muốn người khác tới gần Tống Phất Chi.
Thời Chương khẽ nhíu mày, ép buộc bản thân dừng cảm xúc này lại.
Uống cà phê xong, Thời Chương ngồi một mình ngắm cảnh thật lâu mới đứng dậy lái xe đến trường học.
Trong giảng đường lớn đã không còn chỗ ngồi, Thời Chương bước vào, tiếng sinh viên nói chuyện dần nhỏ đi, ánh mắt cả sảnh đường đều nhìn về phía hắn.
Thời Chương khẽ mỉm cười: "Hoan nghênh các bạn đến nghe giảng, tôi đã nghĩ tỷ lệ đến lớp hôm nay sẽ không cao lắm."
Các sinh viên bật tiếng cười nhỏ, sinh viên ngồi ở hàng thứ nhất mạnh dạn nói: "Có thể bỏ qua đêm tình nhân nhưng giờ học của giáo sư không thể bỏ qua."
Thời Chương dạy môn Thực vật học ở trường Đại học, lớp tự chọn của hắn chắc chắn sẽ sớm hết chỗ.
Giờ học tự chọn của hắn thoải mái, thú vị, không điểm danh, chỉ cần nghiêm túc học là đạt được thành tích tốt, các sinh viên đánh giá giáo sư Thời rất tốt.
Học kỳ này hắn giảng về "Thực vật học trong cuộc sống". Thời Chương cầm phấn lên, viết từng nét tên mình lên bảng đen, thể Khải.
Nét chữ giống như khí chất của hắn, không phô trương, không càn rỡ, nhu hòa khiêm tốn.
Thời Chương giải thích ngắn gọn giáo trình của khóa học này và hỏi mọi người có thắc mắc gì không.
Có sinh viên giơ tay, hỏi rất chân thành: "Thưa giáo sư, em trồng hoa luôn chết héo, có thể dạy em cách trồng không ạ?"
Đây là một hiểu lầm của rất nhiều người, Thời Chương nói: "Nhà thực vật học không nhất thiết phải biết chăm sóc thực vật, cũng giống như lập trình viên không nhất thiết phải sửa máy tính, nhà giáo dục không nhất thiết phải nuôi con".
Hắn cười xin lỗi: "Cái chậu tôi chăm lâu nhất là xương rồng, hưởng thọ một tuổi rưỡi, mùa đông để bên ngoài lạnh quá đành chết cóng."
Các sinh viên lại cười, trong tiếng cười có người hỏi: "Vậy giáo sư có nuôi con không?"
"Loại tôi chăm là Echinopsis. Hoa rất đẹp, cánh hoa xòe ra như tòa sen. Trông cũng giống như những cây xương rồng mà các bạn thường nhìn thấy, nhưng thực ra chúng có thể là các loài khác nhau, tập tính khác nhau, hoa cũng khác."
Thời Chương giới thiệu chủ đề đa dạng chủng loài, dừng một chút, trả lời câu hỏi đùa của sinh viên: "Tôi không có con."
Sau khi tan học các học sinh lục tục rời đi, Thời Chương đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh giảng đường, trong tay ôm một thứ gì đó.
"Trong lớp có gì không hiểu sao?" Thời Chương hỏi.
Cô gái thắt tóc bím, trên khuôn mặt thanh tú thoáng ửng hồng, bình tĩnh đưa đồ trong tay về phía trước: "Giáo sư Thời, học kỳ trước em cũng nghe bài giảng của thầy, học được cách làm tiêu bản thực vật, đây là sách tiêu bản em tự làm, em muốn... tặng thầy."
Thời Chương nghiêm túc lật xem, khen ngợi: "Làm rất khá."
Ánh mắt cô gái lập tức sáng lên, bên trong có ánh nắng chiếu rọi.
"Nhưng tôi không thể nhận, tôi cũng sẽ không nhận." Thời Chương nhẹ nhàng đẩy sách tiêu bản lại trước mặt cô gái, giọng nói ôn hòa nhưng rất kiên quyết, thậm chí có chút vô tình.
"Tiêu bản tự tay làm khéo léo như vậy, em giữ lại nó cho riêng mình có ý nghĩa hơn nhiều so với tặng cho tôi."
Thật ra nét đẹp trai của Thời Chương không tính là tiêu chuẩn, đường nét trên khuôn mặt mộc mạc đơn giản, nhưng khí chất cùng cách ăn nói của hắn quá xuất chúng, thân cao chân dài, giơ tay nhấc chân đầy sức hút.
Có lẽ bởi vì thân phận nhà thực vật học nên trên người Thời Chương có loại hơi thở hiền lành như cỏ cây, bác học, khiêm tốn, phong độ nhẹ nhàng.
Lão bạn già của hắn - Âu Dương Hi từng ở trên bàn cơm nói đùa, nói giáo sư Thời chính là mầm tai họa lớn.
Đàn ông trưởng thành dịu dàng lại hiểu biết dễ dàng thu hút sự ái mộ của giới trẻ nhất, các sinh viên có thể không dám nói ra miệng, nhưng chắc chắn có người lén lút muốn có tình thầy trò với giáo sư Thời.
Thời Chương lúc ấy buông ly rượu, sắc mặt không vui nhìn Âu Dương Hi, nghiêm túc nói chuyện này không thể nói đùa.
Âu Dương Hi bật cười, giang tay ra nói, này, cậu xem, cậu gieo họa chính là họa ở chỗ này! Nhà thực vật học của chúng ta cả người mị lực, nhưng lại không chịu cho ai theo đuổi, vì thế mới trở thành ánh trăng sáng có thể nhìn không thể chạm trong lòng học sinh, trở thành vết sẹo trong thanh xuân của vô số thiếu nam thiếu nữ.
Âu Dương Hi lại hỏi, nếu những người trẻ tuổi kia nhìn thấy bộ dạng dã tính của cậu khi chơi cosplay, có thể càng điên cuồng hơn không? Chậc chậc.
Thời Chương không vui nhíu mày, Âu Dương Hi mới miễn cưỡng ngậm miệng.
Thật ra Âu Dương Hi rất rõ ràng, giáo sư Thời của bọn họ đâu phải chỉ từ chối học sinh theo đuổi, hắn từ chối hết thảy những ai theo đuổi, 34 năm qua chưa từng có ngoại lệ.
Khi một người sống đến hơn 30 năm mà vẫn độc thân từ trong trứng, bạn sẽ cảm thấy điều đó không thể nào. Khi người này là một anh chàng đẹp trai, bạn sẽ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nếu anh chàng đẹp trai này là một người yêu thích 2D, bạn sẽ nghĩ, ừm... Độc thân hơn 30 năm cũng không có gì lạ.
Đương nhiên, yêu thích 2D không phải là nguyên nhân duy nhất.
Buổi tối Thời Chương có cuộc hẹn từ chị Chung, ba người bạn cũ đã lâu không tụ tập, hẹn gặp tại một nhà hàng riêng tư.
Chung Tử Nhan bắt chéo chân ngồi trên sofa, đôi chân thon dài và mạnh mẽ, ngọc trai được tô điểm trên chiếc váy nhung đen tuyền, dáng vẻ rất thanh lịch và phong cách.
Vừa thấy Thời Chương, chị Chung liền mở miệng nói: "Giáo sư Bạch Tuộc, nghỉ hè phải đến triển lãm Manga gánh sân cho chị, nha."
Thời Chương vui vẻ: "Còn chưa gọi món đã ra yêu cầu rồi?"
Âu Dương Hi thuần thục rót rượu vang đỏ vào bình thở rượu, cười khúc khích: "Chung Tử, chị cũng lười diễn."
"Cậu nói có đến hay không đi." Chung Tử Nhan nói.
Thời Chương cố ý nói: "Nghỉ hè phải lên núi lấy mẫu vật, bận."
"Yo, bận quá, để cho giáo sư của chúng ta đắc ý lên rồi." Âu Dương Hi cười mắng.
Trong những năm qua ba người họ đều bận rộn chuyện riêng nên không gặp nhau thường xuyên.
Có mấy tháng không gặp, vừa nhìn thấy đã trò chuyện thật lâu, hàn huyên trời nam biển bắc, nói đến vui vẻ.
Dưới tay Chung Tử Nhan có cả một tập đoàn, rất có khí chất tổng tài, Âu Dương Hi làm chuyên gia phân tích tài chính gần mười năm, danh tiếng trong giới không nhỏ.
Khi hai con người hào nhoáng này tụ cùng một chỗ, họ sẽ tán gẫu rất nhiều thứ Thời Chương không hiểu. Thời Chương mặc áo sơ mi màu xanh đậm đơn giản ngồi ở giữa bọn họ lắng nghe, giống như một gốc cây yên tĩnh, nghe rất say sưa.
Ba người bọn họ chính là như vậy, khi còn bé ở trong khu trò chơi là những thiếu niên bốc đồng, sau đó rẽ vào những ngành nghề khác nhau, nhưng mỗi lần gặp lại vẫn nói đủ thứ chuyện.
Chung Tử Nhan dập nhẹ bao thuốc, kẹp điếu thuốc thon dài ra, môi đỏ mọng che miệng hút, liếc mắt nhìn Thời Chương: "Có phiền không?"
"Tùy ý." Thời Chương nói.
"Muốn không?" Âu Dương Hi cầm hộp Davidoff ra hiệu cho Thời Chương, lông mày hơi nhướng lên.
Thời Chương nhìn y: "Cậu cố ý đi."
Chung Tử Nhan khẽ cười lên, nói nhớ lại năm đó, Tiểu Chương của chúng ta là thiếu niên trẻ trâu nổi loạn nhất trong mười dặm tám thôn, là hắn lôi kéo hai chúng ta hút thuốc.
"Kết quả thì sao, kết quả hắn vừa tốt nghiệp trung học thì không hút nữa!" Âu Dương Hi trừng mắt nhìn Thời Chương: "Phản đồ, phản đồ."
Làm sao mà cậu nhóc nghịch ngợm thuở nhỏ lại trở thành một giáo sư trầm lặng ôn hòa như vậy, khiến cho người khác không dám hút thuốc trước mặt hắn, sợ làm hắn không sạch sẽ.
Người lớn tuổi rất hay nhớ lại, Chung Tử Nhan phun ra một ngụm khói, khép hờ đôi mắt nhìn về phía Thời Chương: "Thời Chương thay đổi nhiều lắm, làm sao nhìn ra được bộ dáng năm đó."
"Chậc."
Âu Dương Hi cách không khí chỉ Chung Tử Nhan một cái, chậm rãi nói: "Ba chúng ta, người thay đổi ít nhất chính là lão Thời."
Chung Tử Nhan cười híp mắt, nói "Ừ".
"Thôi đi." Thời Chương xua tay, phất đi làn khói trước mặt.
Thức ăn cũng sắp ăn xong, Chung Tử Nhan nâng ly rượu đã cạn đáy chạm vào ly thủy tinh của Thời Chương, tiếng leng keng vang lên, thúc giục hắn: "Triển lãm Manga, trả lời đi? Bớt lèo nhèo."
Thời Chương chậm rãi dùng khăn lông lau sạch ngón tay, trả lời một câu không liên quan: "Gần đây có một khu trò chơi."
Âu Dương Hi "Ơ" một tiếng, Chung Tử Nhan nhíu mày, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch.
"Đấu cái gì?"
"Có cái gì mà đấu."
Khu trò chơi chật kín người, trẻ em vây quanh máy gắp thú bông, những người trẻ tuổi thích chơi súng VR và máy nhảy Pump It Up.
"Khu trò chơi cũng thay đổi nhiều quá, bây giờ sang trọng quá." Âu Dương Hi có chút cảm khái.
Thời Chương cúi đầu cười một tiếng: "Là chỗ trước kia của chúng ta quá tồi tàn."
"Xem tôi tìm được cái gì đây!"
Chung Tử Nhan giẫm lên giày cao gót, lôi kéo hai người đi thẳng đến bên cạnh một cái máy, một câu quyết định: "Đấu cái này đi."
Đó là một máy game thùng cồng kềnh, hai người đàn ông cơ bắp có điểm ảnh pixel giằng co một trái một phải trên màn hình.
Có thể nói là thanh xuân của bọn họ, loại máy cổ điển này bây giờ không phổ biến, giới trẻ cũng không thích chơi nó cho lắm.
Giáo sư và tổng giám đốc mỗi người ngồi một cái ghế nhỏ, khí chất và ăn mặc của hai người bọn họ đều không hợp với nơi này.
Nhưng thời điểm trò chơi bắt đầu, thao tác của cần điều khiển và các nút gần như đã được khắc vào xương, hai người lớn dường như quay trở lại thời niên thiếu, điều khiển những nhân vật nhỏ xíu có độ phân giải thấp đánh nhau quyết liệt, tiếng ấn nút vang lên rầm rầm, rung chuyển toàn bộ máy.
Vốn định ba ván thắng hai, Chung Tử Nhan thắng liền ba ván, tiền trên tay Thời Chương đều thua sạch.
"Ha ha ha, giáo sư không được nha!" Chung Tử Nhan hả hê đắc ý: "Tiểu Chương, cậu trước đây cũng chưa từng thắng chị."
Thời Chương giơ lên hai ngón tay, ý là đầu hàng: "Triển lãm Manga, tôi đi."
Thật ra dù Thời Chương có thua hay không, hắn cũng sẽ đi triển lãm Manga này, ngay từ đầu hắn đã không từ chối, Chung Tử Nhan cũng biết hắn nhất định sẽ đi, họ chỉ muốn tìm cơ hội chơi trò chơi mà thôi. Đã quá lâu rồi.
Họ là bạn bè đã quá lâu rồi.
Lúc đó Thời Chương và Âu Dương Hi đang học trung học phổ thông, trốn học, Chung Tử Nhan học đại học chuyên ngành, cũng trốn học. Cô nhuộm tóc màu hồng rẻ tiền, nhai kẹo cao su, ngồi bên cạnh Thời Chương cho đến khi hắn chịu thách đấu Quyền Vương với mình mới thôi, từ đó quen nhau.
Gần 20 năm trước, ba người họ cùng nhau làm những bộ cosplay đơn sơ, tự trang điểm và đôi khi còn tự may quần áo. Như đám thần kinh đến tiệm net đầy khói thuốc mù mịt xem anime. Sống mái đấu Quyền Vương 97 với nhau trong những sảnh trò chơi tồi tàn.
Khi đó máy chơi game vẫn là màn hình CRT, nút bấm dơ hầy, trên khung máy là những quảng cáo nhỏ và hình vẽ nguệch ngoạc, những tên côn đồ tóc vàng tay đút túi đứng dựa vào bên cạnh hút thuốc, muốn cướp tiền trò chơi của bọn họ, Thời Chương liền đánh nhau, đánh chảy máu mũi nhưng Thời Gia hắn chưa từng thua.
*CRT là màn hình lâu đời nhất, sau này ra đời LED và LCD.
Khi đó văn hóa 2D mới thịnh hành ở Trung Quốc, Chung Tử Nhan có tầm nhìn xa, cảm thấy tương lai ngành này sẽ không đơn giản, cô không còn thỏa mãn khi làm một người yêu thích thuần túy.
Cô bỏ học đại học, tự mình thành lập một công ty hoạt hình, rồi tình cờ biết được chính sách hỗ trợ truyện tranh gốc của nhà nước. Sau đó internet phát triển rất nhanh, từ trang web video đến phương tiện truyền thông rồi đến nền tảng livestream, cô nắm bắt được mọi điểm nóng, bản đồ sản nghiệp dưới tay nhanh chóng mở rộng, hiện nay giá trị con người của Chung tổng rất lớn.
Mở triển lãm Manga là hoạt động thông thường nhất, căn bản không cần Chung Tử Nhan quan tâm, nói gì tự mình đi mời một coser trình diện.
Chủ yếu là bản thân Thời Chương rất yêu thích những hoạt động này, có quá ít quá ít cosplayer già như hắn sau mười hai mươi năm vẫn hoạt động ở tuyến đầu của cosplay, căn bản không cần mời, mỗi lần bà chủ Chung mở triển lãm, Thời Chương nhất định sẽ đến.
Âu Dương Hi không phục, đuổi Thời Chương xuống, đổi lại là mình đánh với Chung Tử Nhan.
Ba người chơi quá lâu, cười đến khàn giọng, chơi hết 100 xu trò chơi, cuối cùng tận hứng.
"Vui thật đấy, tôi đã lâu không vui vẻ như vậy."
Chung Tử Nhan ôm chặt Thời Chương, ôm rất thô bạo, thở ra một hơi thật dài.
Thời Chương im lặng vỗ bả vai cô, hắn khó tưởng tượng thành tựu hiện tại của Chung Tử Nhan là đánh đổi bao nhiêu cố gắng, cô là một người rất xuất sắc.
Âu Dương Hi bất mãn ôm hai người vào lòng, lực cánh tay rất lớn: "Ý gì, không có tôi, tách nhóm nhỏ hả."
Sức lực Thời Chương còn lớn hơn, giang hai tay, thoải mái tách hai người ra, để bọn họ ngồi yên: "Đến giờ rồi, về nhà ngủ."
Chung tổng luôn có xe sang và tài xế đón.
Trước khi chia tay cô lưu luyến không rời, lên xe liền trở thành một nữ cường nhân mạnh mẽ, lúc chống trán nghỉ ngơi cũng không lộ ra vẻ mệt mỏi.
Âu Dương Hi được vợ lái xe đến đón, trước khi lên xe Âu Dương Hi vỗ trán, kéo Thời Chương: "Tôi thiếu chút nữa quên mất một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Lớp trưởng cấp ba nói chủ nhiệm lớp chúng ta, cô Vương, năm nay cô ấy phải về hưu rồi, lớp trưởng hỏi lớp mình có muốn cùng về thăm cô ấy không, thuận tiện tụ tập một chút."
Thời Chương sửng sốt một lúc, máy móc lặp lại: "Chủ nhiệm lớp cấp ba của chúng ta, cô Vương?"
"Đúng vậy, cô Vương, Vương Huệ Linh..." Âu Dương Hi thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Tôi nhớ rõ trước kia cô Vương rất nghiêm khắc với cậu, nhưng cô thực sự là một giáo viên tốt."
"Cậu có muốn đến không?"
"Đến." Thời Chương nhanh chóng trả lời, bổ sung một câu: "Cô rất tốt với tôi."
Âu Dương Hi "Ừ" một tiếng. "Tôi cũng vậy, trưởng thành mới biết cô Vương tốt bao nhiêu."
"Lớp trưởng tạo nhóm, đợi lát nữa kéo cậu vào, lớp trưởng muốn tìm từng người kéo vào thật không dễ dàng." Âu Dương Hi lui về phía sau hai bước. "Vậy tôi đi đây."
"Chờ chút." Thời Chương lên tiếng, gọi Âu Dương Hi lại.
"Sao?"
Thời Chương chậm rãi hỏi: "Cậu có nhớ cô Vương có một đứa con trai, họ Tống không?"
"Hả?" Âu Dương Hi không biết tại sao đột nhiên nhắc tới con trai của cô giáo, cố gắng nhớ lại một chút. "Hình như có, không nhớ rõ, hỏi cái này làm gì."
"Không có gì." Thời Chương phất tay bảo y về nhà: "Vợ cậu ở trên xe chắc sốt ruột rồi."
Âu Dương Hi khinh rẻ kẻ bần hàn: "Có vợ thương tốt biết bao, có người lái xe tới đón, không giống lão ế vợ như cậu, trễ thế này chỉ có thể đợi người lái hộ đến."
Thời Chương không để ý đến y, sải bước đi.