Sau khi nghe Tùy An Nhiên phân phó, cô nhân viên tiếp tân lập tức đi thực hiện. Đây là nơi cô ấy thường xuyên ngồi làm việc, nên dù không có đèn chiếu sáng, cô vẫn có thể đoán được những vật được đặt ở trên bàn.
Tùy An Nhiên nhìn cô nhân viên cầm điện thoại lên, âm thanh "tút...tút..." từ điện thoại vừa vang lên liền bị tiếng gió ngoài kia che lấp.
Phía đối diện khách sạn có một con sông nhỏ, những cửa tiệm trải dài ở hai bên bờ đã đóng cửa từ rất sớm. Vì thế nên cô cũng không thể xác định được là do đường dây điện bên ngoài hay chỉ có mỗi nơi này là bị như vậy.
Ôn Cảnh Phàm vẫn ngồi ở vị trí cũ, anh cầm đèn pin trên tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve nút bấm trên đó. Vỏ của cây đèn pin được làm từ kim loại, nên lúc mới chạm tay vào liền có cảm giác lành lạnh, nhưng sau một thời gian được anh cầm trên tay thì đã có chút ấm lên.
Cả khách sạn chìm trong bóng tối, chỉ có ngọn đèn tín hiệu cách đó không xa đang phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục, soi sáng khoảng trống ở phía trước.
Anh nhìn thoáng qua Tùy An Nhiên, phát hiện cô vẫn đang cúi đầu gọi điện thoại cho nhân viên kỹ thuật.
Dường như anh chợt nhớ ra điều gì đó, liền bật cười. Anh cười rất nhẹ, nhưng nó lại khiến cho gương mặt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Chỉ là khắp nơi đều tối đen như mực nên không ai phát hiện ra điều đó.
Anh thấy cô chuẩn bị gác máy thì liền đứng dậy, một tay cầm lấy đèn pin, tay còn lại đút vào túi quần, đưa mắt nhìn cơn mưa bên ngoài.
Sau khi Tùy An Nhiên bỏ điện thoại xuống, vẫn cảm thấy không yên tâm. Ngay lúc cô chuẩn bị chạy đi tìm người, Ôn Cảnh Phàm liền gọi cô lại: "Em cứ ở lại đây. Lỡ như nhân viên đến không thấy em thì làm sao đây?"
Dứt lời, anh liền đưa tay chỉ về một hướng cách đó không xa: "Bộ phận kỹ thuật nằm ở tầng trên đúng không?"
"Đúng vậy, nhân viên kỹ thuật đang kiểm tra đường dây điện, anh đi tới đó sẽ thấy họ." Cô trả lời xong, siết chặt điện thoại trong tay, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Ôn tiên sinh, đêm nay làm phiền ngài rồi."
Ôn Cảnh Phàm vừa nhấc chân lên đi được vài bước, nghe cách xưng hô của cô với mình, liền quay đầu lại nhìn cô. Nhưng vì đang cúp điện, nên anh cũng không quan sát được nét mặt của cô, chỉ là đôi mắt của cô dường như sáng hơn mọi khi.
Anh hơi mím chặt môi, gật đầu "ừ" một tiếng. Đi được thêm hai bước, anh mới nói: "Không phiền."
Mưa bên ngoài ngày càng lớn, chắc hẳn là do cơn bão sắp đổ bộ gây ra rồi. Từng giọt mưa rơi xuống đất như tiếng rít gào của những con Linh thú, khiến người nghe rùng mình.
Cô nhân viên tiếp tân bị tiếng gió làm cho giật mình, không cẩn thận bật nhầm nút. Từ loa ngoài của điện thoại, có thể nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của người khách vang lên.
Tùy An Nhiên bình tĩnh nghe vị khách đó nói xong, liền cúi thấp người xuống trả lời: "Vâng ạ, cảm ơn ý kiến đóng góp của quý khách, mong ngài hãy yên tâm, nhân viên kỹ thuật đang tiến hành kiểm tra và sửa chữa, khoảng mười phút nữa là có thể giải quyết ạ. Chúng tôi rất xin lỗi vì sự bất tiện này, cũng mong là ngài có thể thông cảm."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mới "cạch" một tiếng cúp điện thoại.
Tùy An Nhiên gác máy, kéo chiếc ghế đến ngồi xuống. Đợi đến khi cả người thả lỏng, cô mới phát hiện ngón tay của mình đang run lên. Cô đưa tay lên xoa nhẹ giữa hai đầu lông mày, rồi để hai bàn tay đang nắm chặt lên đầu gối.
Tùy An Nhiên cứ ngồi như vậy không biết qua bao lâu thì đèn trong khách sạn đột nhiên sáng lên. Cô theo bản năng đưa tay lên che mắt, đợi đến khi đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng, mới từ từ mở mắt ra, theo kẽ hở giữa các ngón tay nhìn ra ngoài.
Ôn Cảnh Phàm đã quay trở lại và đang đứng trước bàn tiếp tân. Anh xoay người lại nhìn cô, khi ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, cô liền nghĩ phải chăng khi nãy anh đã phát hiện ra ánh mắt của cô đang nhìn anh.
Tùy An Nhiên thấy vậy lập tức để tay xuống, nhìn anh cười. Cô như có điều muốn nói với anh nhưng nghĩ mãi cũng chẳng biết nên mở lời thế nào, khiến cho cả người cảm thấy không được tự nhiên.
Ôn Cảnh Phàm vẫn chưa phát giác ra điều bất thường đó, anh tiếp tục đề tài đang nói với cô khi nãy: "Ngày mốt em đi chuyến bay lúc mấy giờ?"
"Em đáp chuyến bay trưa ngày mốt."
"Ngày mai em có thời gian rảnh không?"
Tùy An Nhiên suy nghĩ một chút, cô vốn đã hoàn tất hết công việc rồi, chỉ là tối nay đổi ca trực với chị Vương nên mới phải trực đêm, dĩ nhiên ngày mai cả ngày đều sẽ rảnh rỗi: "Có ạ."
Ôn Cảnh Phàm nghe vậy liền trực tiếp hỏi cô: "Tôi có thể hẹn em không?"
Tùy An Nhiên sửng sốt, cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp: "...Được ạ."
"Vậy trưa mai hai giờ..." giọng nói của anh nhỏ dần, dường như đang kiềm nén điều gì đó, anh dừng lại ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: "Số điện thoại của em?"
Tùy An Nhiên theo bản năng lấy danh thiếp ra đưa anh, tay cô vừa đưa ra liền nhìn thấy ánh mắt anh thấp thoáng ý cười, lúc này cô mới kịp phản ứng. Nhưng cô chưa kịp thu tay lại thì Ôn Cảnh Phàm đã đưa tay ra nhận lấy tấm danh thiếp của cô, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi cho vào trong túi quần.
Tùy An Nhiên hối hận đến mức muốn cắn lưỡi, tại sao cô lại phải đưa danh thiếp! Khiến cho cả hai cứ như người xa lạ vậy.
Vừa nghĩ như vậy, cô lập tức mở miệng nói: "Trên danh thiếp ngoài số điện thoại của em ra còn có địa chỉ hộp thư điện tử, sau này nếu như anh..."
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng khiến cô càng cảm thấy hối hận hơn.
Ôn Cảnh Phàm là em trai của ông chủ, cho dù là liên hệ công việc hay liên hệ cá nhân... thì cũng chẳng đến lượt cô.
"Được." Anh đáp lại một tiếng, rồi nhìn lướt qua đồng hồ phía sau lưng cô, giọng nói mang theo chút mệt mỏi: "Tôi ở phòng 511, tối nay nếu có gì cần tôi giúp đỡ cô có thể trực tiếp lên đó tìm tôi."
Dứt lời, anh liền cứ như vậy nhìn cô, đưa tay lên vuốt cằm rồi xoay người rời khỏi.
Lễ phép và xa cách. Đây chính là suy nghĩ có thể hiện lên trong đầu cô ngay lúc này. Anh vẫn luôn như vậy, vẫn là một Ôn Cảnh Phàm như trong trí nhớ của cô. Một người luôn mang dáng vẻ ôn hòa, nhưng kiêu ngạo đến mức khó mà đến gần mới chính là bản chất thật của anh.
********
Siêu bão đã đổ bộ xuống bờ biển gần thành phố S. Bên ngoài vẫn còn mưa to gió lớn, khi đến gần cửa chính khách sạn, liền có thể cảm nhận được hơi nước và từng trận gió mạnh mẽ thổi qua khe cửa, chúng mang theo cả cái lạnh của mùa thu, lạnh đến tận xương tủy.
Tùy An Nhiên lại tiếp tục kiểm tra một vòng khách sạn, khi đi đến hành lang phía ngoài phòng 511, cô đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.
Ánh đèn bên ngoài hành lang không quá sáng, nhưng vẫn đủ để cô có thể quan sát bố cục nơi này. Từng con số trên cánh cửa đều được ngọn đèn phía đối diện chiếu sáng.
Tùy An Nhiên đứng yên đó, cô nghĩ đến cách bày trí của từng gian phòng ở tầng này. Phía sau bức tường này chính là hai chiếc ghế sofa đơn, ở giữa là một cái bàn nhỏ với thủ công tinh xảo. Bên trái sofa hẳn là đặt một cái bàn làm việc cỡ trung, phía sau bàn làm việc sẽ là một chiếc giường lớn, đối diện nó là chiếc ti vi tinh thể lỏng. Bố cục căn phòng không lớn, nơi cô đang đứng đến chiếc giường bên trong cũng chỉ cách khoảng mười bước chân mà thôi.
Cô dời tầm mắt, nhấc chân đi về trước mười bước, rồi quay đầu lại liếc nhìn vị trí cô đứng khi nãy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng cũng chỉ có những lúc thế này, cô mới cảm giác bản thân đang cách anh rất gần.
Sau khi kiểm tra xong, cô còn định đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm nhìn một chút. Nhưng khi đi đến thang máy, cô chợt nhớ đến lời dặn của Ôn Cảnh Phàm, bèn quay lại gọi nhân viên bảo an đi cùng.
Nước đọng ở dưới khu vực tầng hầm đã được rút sạch, nhưng trên mặt đất vẫn còn một lớp cát vàng sót lại.
Cô kiểm tra một lượt xung quanh những nơi có đèn, rồi lại đến phòng trực của nhân viên bảo an nhìn qua, xong hết mọi thứ cô mới trở về phòng làm việc của mình.
Tùy An Nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng có tâm sự nên chẳng thể nào ngủ được.
Cô bèn lấy điện thoại ra, mở ứng dụng nghe nhạc lên, tìm được vài đoạn ghi âm trong danh sách phát, cô liền điểu chỉnh âm lượng, đem điện thoại đặt trước sấp văn kiện rồi bấm nút phát.
Từ mấy năm trước, sau khi cô tốt nghiệp liền có thói quen nghe đài radio. Sau này khi cô có ý định đổi điện thoại thì điều cô quan tâm nhất chính là chất lượng âm thanh. Đoạn ghi âm cô đang phát, không có bất kỳ tạp âm nào. Khúc nhạc dạo đầu lại càng êm ái, thư thả, khiến người nghe cảm thấy cả người thư giãn.
Cô cầm cây bút lên, kẹp chặt nó ở ngón trỏ và ngón giữa rồi nhẹ nhàng xoay.
"Chúc mọi người buổi tối vui vẻ, đây là chuyên mục "Thời Ngộ" của đài radio, tôi là MC Thời Ngộ..."
Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, từng câu chữ đều được anh phát âm rõ ràng, rành mạch. Khi nói đến hai chữ "Thời Ngộ" thì đặc biệt nhấn giọng để khán giả có thể phân biệt rõ.
"Thời Ngộ." Tùy An Nhiên nhẹ nhàng phát âm hai chữ này, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Thời Ngộ luôn làm MC cho các chuyên mục phát thanh về đêm, và đây cũng chính là thời điểm mọi người cảm thấy mỏi mệt nhất. Giọng nói của anh luôn mang theo sự ấm áp, khiến người người nghe cảm thấy lôi cuốn. Từng câu nói lọt vào tai đều có thể khơi dậy mong muốn sâu thẳm nhất bên trong con người.
Tùy An Nhiên đã từng nghiên cứu qua giọng nói và cả cách phát âm của anh. Thật ra chúng cũng không có chỗ nào đặc biệt cả, nhưng từng câu nói từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc đều mang theo một loại sức mạnh có thể an ủi tâm hồn của con người.
Giọng nói của anh như viên đá nhỏ ném vào giữa mặt hồ tĩnh lặng, dưới ánh trăng tỏa ra từng con sóng nhỏ, một vòng rồi lại một vòng, êm ái đến mức say lòng người.
Bên ngoài cửa sổ, từng cơn gió thổi qua mang theo những hạt mưa vỗ vào ô cửa kính. Cũng chỉ có những lúc như vậy, thành phố S mới không còn mang dáng vẻ dịu dàng, thơ mộng của một vùng sông nước. Cả thành phố chìm trong cơn mưa rào, bóng đêm bên ngoài càng khiến lòng người trở nên nặng nề.
Cô đứng dậy rót cho mình ly nước ấm, ngồi trước ô cửa kính, nhớ lại quãng thời gian rất nhiều năm về trước khi cô đến ở Phạm Âm Tự.
Đêm hôm đó thời tiết cũng khắc nghiệt như bây giờ, nhưng đó cũng là quãng thời gian ấm áp nhất của cô.
Khi hồi tưởng của cô và giọng nói đang phát ra từ chiếc điện thoại dần dần hòa vào nhau thì cô đột nhiên giật mình, rồi lại bật cười.
Thời Ngộ, người mà cô đã gặp gỡ năm ấy đã làm thay đổi cả cuộc đời cô.
Thời Ngộ cũng chính là anh, Ôn Cảnh Phàm.