Ai Nói Tôi Không Yêu Em

Chương 18



Nội dung tin nhắn của Ôn Cảnh Phạm rất đơn giản: "Tôi đoán ra rồi."

Tùy An Nhiên nhìn nội dung tin nhắn, nở nụ cười. Đột nhiên cô nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên của hai người.

Cuộc gặp gỡ đó là như thế này.

******

Phạm Âm Tự.

Phạm Âm Tự nằm trên một ngọn núi, con đường nhỏ lên núi có chút dốc, đá xanh trải dài, cả đoạn đường quanh co uốn lượn. Ngôi chùa nghiêm trang thấp thoáng giữa hàng cây xanh.

Tường vàng, ngói đỏ, Phạm Âm Tự đứng sừng sững giữa làn sương khói, tựa như tiên cảnh không nhiễm chút bụi trần.

Tiếng chuông chùa từ tòa tháp cổ kính khoan thai truyền đến, Tùy An Nhiên tỉnh giấc, vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xa xa chân trời đã hừng sáng.

Phạm Âm Tự lưu truyền đến nay đã được trăm năm, hương khói nghi ngút, chưa từng suy yếu, là một nơi tốt để lễ Phật tịnh tâm.

Tùy An Nhiên đã đến đây được vài hôm, sáng sớm cô dùng cơm chay rồi cùng các sư thầy đi lễ Phật niệm kinh, xế chiều thì ở trong phòng chép kinh Phật, bình yên tự tại.

Mấy hôm trước, khi chưa đến Phạm Âm Tự, khắp người cô đau đớn, hệt như một con nhím xù lông về phía gia đình mình. Nhưng sau khi đến đây, những chuyện không vui này đã dần mờ nhạt đi.

Lúc mới bắt đầu chép kinh Phật, Tùy An Nhiên cả đêm đều mơ thấy ác mộng. Trong giấc mơ, tất cả mọi giác quan đều rõ rệt như thực, giống như cô đang tự mình trải qua vậy, nhưng trong nháy mắt giật mình thức tỉnh, cô lại không thể nhớ nổi bất kỳ điều gì.

Cô vốn rất nhát gan, bị dọa liên tiếp hai ngày như thế, liền quyết định đổi phòng.

Ngày ấy, Tùy An Nhiên cùng đại sư tĩnh tọa nửa giờ đồng hồ, nghe thầy tụng kinh niệm Phật, sau đó cô liền đem chuyện khiến cô hoang mang mấy ngày nay nói cho thầy biết.

"Sợ là điều tất nhiên, thí chủ không cần cảm thấy khó mở lời. Cũng không phải là không thể chép kinh Phật nữa, mơ thấy ác mộng chẳng qua chỉ là cách để thí chủ hóa giải tội ác. Kỳ hạn ba ngày, đến hôm nay, cũng là lúc "sau cơn mưa trời lại sáng" rồi."

Sau cơn mưa trời lại sáng?

Khi ấy, Tùy An Nhiên không thể hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó, cô vẫn đang trong cơn ác mộng của cuộc đời, làm sao có thể thoát ra được đây.

Buổi chiều, cô thu dọn bàn ghế tiếp tục chép kinh Phật. Trước khi đến Phạm Âm Tự, cô không có tín ngưỡng nào cả, ngay cả việc chép kinh Phật cũng chỉ vì muốn tịnh tâm, nhưng giờ đây nhìn thấy những chữ kì lạ này, lại nảy sinh cảm giác bình thản mà từ trước đến nay chưa từng có.

Bởi vì trong phòng khá là oi bức, nên cô quyết định dọn ra bàn đá phía ngoài sân để tiếp tục ghi chép. Ngoài sân cây xanh rợp bóng, bàn đá được đặt dưới gốc cây mang theo cảm giác man mát.

Cô cầm lấy bút máy, nghiêm túc viết từng chữ một.

Xa xa vang lên tiếng bước chân, nhưng cô không hề bị ảnh hưởng mà vẫn tiếp tục yên lặng ngồi đó ghi ghi chép chép.

Là một vị khách hành hương đang cùng đại sư bước từng bậc thang đi lên. Đợi họ đến gần, Tùy An Nhiên mới nghe được giọng nói của anh ta, là một chất giọng dịu dàng ấm áp, mang theo chút gợi cảm.

Tùy An Nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt của người đó. Một đôi mắt đen như mực, tựa như một dòng suối lạnh lẽo, trong veo và lành lạnh.

"Bầu trời có chút âm u, hẳn là sắp có một trận mưa dông rồi, thí chủ vẫn là nên sớm vào phòng thì tốt hơn." Đại sư mỉm cười với cô, sau đó đưa tay lên mời người thiếu niên đi vào cửa nhỏ bên cạnh: "Thí chủ, xin mời đi bên này."

Ôn Cảnh Phạm khẽ gật đầu, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người cô.

Đôi mắt đen láy của cô nhìn anh không chớp, ngũ quan tinh xảo, gương mặt trong trẻo lạnh lùng. Bàn tay đang cầm bút máy của cô nhỏ nhắn, trắng nõn; tay còn lại thì đang đè chặt tờ giấy trắng chứa đầy những hàng chữ nắn nót.

Ánh mắt hai người chỉ giao nhau trong phút chốc, sau đó cô yên lặng cúi đầu, tiếp tục chuyên tâm chép kinh Phật.

Không lâu sau, trên trời mây đen đua nhau kéo đến, gió mạnh mẽ thổi qua, phía chân trời bỗng có một tia chớp lóe lên. Tùy An Nhiên nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về phòng, vừa đi đến trước cửa phòng, cánh cửa đối điện liền vang lên tiếng kẽo kẹt, cô ngẩng đầu nhìn sang, chính là người thiếu niên khi nãy.

Dường như anh ta đang chuẩn bị ra ngoài, trông thấy cô đang đứng ở đối diện, liền khách khí gật đầu, lướt nhanh qua cô.

Có lẽ phần lớn những cuộc gặp gỡ đầu tiên đều như vậy, chẳng qua chỉ là trong cùng một thời gian, một địa điểm gặp được một người cũng vừa vặn ở đấy. Không có quá nhiều bất ngờ, cũng không có quá nhiều nhớ thương.

Chỉ là đúng lúc, tôi ở nơi này, và anh cũng ở đây. Anh mở cửa ra, vừa khéo lại nhìn thấy tôi.

Nhưng Tùy An Nhiên chưa từng nghĩ rằng, đây chẳng qua chỉ mới là sự bắt đầu của hai người mà thôi...

******

Tùy An Nhiên làm ổ trên sofa, trên người đắp tấm chăn mỏng, tay cầm điện thoại đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau thức dậy, nhất thời có chút mờ mịt.

Đến khi cô phát hiện ra mình ngủ quên trên sofa, hoảng sợ đến ngã lăn xuống đất. Trong khoảnh khắc rơi xuống, Tùy An Nhiên cảm giác dường như cả cơ thể không còn là của mình nữa.

Bởi vì đã lâu không vận động lại thêm việc đi leo núi, Tùy An Nhiên cảm thấy các khớp xương của mình như bị ai đó tháo gỡ ra vậy, chỉ cần hơi động đậy là ê ẩm không chịu nổi.

Đáng tiếc là... công việc thì vẫn phải hoàn thành, không phải muốn xin phép là có thể xin được.

Hôm nay là ngày Chu Tiểu Yến quay trở lại làm việc, thấy sắc mặt Tùy An Nhiên rất khó coi, cô ta cũng thức thời không đến quấy rầy cô, mặc cho Tùy An Nhiên làm người gỗ một ngày.

Tùy An Nhiên vác theo cơ thể ê ẩm, lại thêm bệnh cảm do ngủ trên sofa cả đêm đến khách sạn làm việc.

Bệnh cảm cứ thế mà đến, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Sau khi tan việc, Tùy An Nhiên lập tức về nhà. Nấu một bát mì để giải quyết cơn đói, uống thuốc cảm xong, liền làm tổ trên sofa xem tivi.

Xem được một lúc liền có cảm giác buồn ngủ, cô tắt tivi đi tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Đợi cô làm xong những việc này.... cơn buồn ngủ cũng mất tăm.

Sau khi ở trên giường lăn qua lộn lại, Tùy An Nhiên vẫn không tài nào ngủ được, cô đành phải ngồi dậy lướt weibo.

Đêm đó khi Thời Ngộ nói anh sẽ thường xuyên lên weibo thì tần suất đăng tin của anh đã hơn lúc trước rất nhiều.

Weibo của anh vẫn kiệm lời như cũ, được nhắc đến nhiều nhất chính là con mèo mà anh nuôi---- Phạm Hi.

Hoặc đơn giản chỉ là một tệp âm thanh, bên trong cũng chỉ là những câu chào hỏi như "Chào buổi sáng, Chúc ngủ ngon", nhưng dù chỉ là một đoạn âm thanh đơn giản thì số lượt chia sẻ cũng cực kỳ nhiều.

Tùy An Nhiên chỉ im lặng mà nghe đi nghe lại giọng nói của anh, rồi lại bị giọng nói ấy làm cho mất máu....

Nghe được một hồi, không biết là đã qua cơn buồn ngủ, hay do giọng nói của anh chỉ có tác dụng nâng cao tinh thần nhưng lại không có tác dụng ru ngủ, nên Tùy An Nhiên bỗng trở nên tràn đầy tinh lực ôm lấy cốc nước không ngừng uống.

Kết quả chính là cô phải liên tiếp ra vào nhà vệ sinh. Đợi Tùy An Nhiên cất những bước chân khó nhọc quay trở lại chiếc giường ấm áp, cô liền mở weibo ra, nhanh chóng đăng một dòng trạng thái.

Tùy ngộ an nhiên: "Trước sự cám dỗ của sắc đẹp, cuối tuần trước tôi đã cùng nam thần đi leo núi... Đẹp thì có đẹp, nhưng hậu quả là có chút ăn không tiêu. Sau khi vận động, toàn thân đều đau nhức, lại vừa bị cảm, bây giờ đến cả hít thở cũng không dám. Quả nhiên, cuộc hẹn của nam thần không phải muốn đi là đi, mỹ nhân chi phúc... Cũng không phải muốn hưởng thụ là có thể hưởng thụ. "

Dòng trạng thái được đăng không bao lâu, đã nghe thấy tiếng "Đinh" vang lên.

Tùy An Nhiên vội vàng mở ra xem... chỉ là thông báo từ weibo gửi đến mà thôi. Cô lặng lẽ xóa bỏ, vừa làm xong, âm thanh thông báo lại vang lên.

Tùy An Nhiên nhìn xuống, nhất thời hóa đá.

Thời Ngộ: "Nếu như không phải bị thương đến cơ bắp, có lẽ là do vận động mạnh gây sản sinh ra axit lactic*. Em có thể ngâm nước nóng để làm giảm đau nhức, sau đó tập vài động tác giãn cơ tĩnh* kết hợp thêm chạy chậm trong hai mươi phút."

*Axit lactic(C3H6O3): Là một hợp chất hóa học đóng vai trò quan trọng trong nhiều quá trình sinh hóa. Khi vận động mạnh thì cơ thể không cung cấp đủ oxy cho cơ bắp nên nó sẽ mượn glucose từ các tế bào để tạo thành axit lactic – một chất làm cho cơ bắp mau mỏi.

*Giãn cơ tĩnh (Static Stretching): gồm những bài tập đơn giãn và dễ thực hiện, giúp tăng quá trình lưu thông máu tới các cơ sau khi vận động, từ đó giúp người tập cảm thấy thoải mái hơn, tăng sự linh hoạt của các cơ và khớp.

Tùy An Nhiên vẫn chưa kịp tiêu hóa tin nhắn cá nhân anh gửi đến thì đã nghe thêm một tiếng "Đinh"-----

Thời Ngộ bổ sung thêm một câu: "Nếu như không thích vận động... thì còn có một phương pháp mát xa có thể giúp giảm đau nhức."

Tùy An Nhiên ôm lấy điện thoại, ngẩn ngơ hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần thì niềm vui sướng lan tràn khắp cơ thể, cô cơ hồ quên mất bây giờ chính mình đang hoạt động khó khăn, vô cùng bất tiện mà làm một động tác có độ khó cao.

Tùy An Nhiên từ trên giường tung người ngồi dậy, tiếng reo hò chưa kịp thốt lên đã biến thành âm thanh rên rỉ đau đớn.

Cả cơ thể cô dường như đang kêu rào lên kháng nghị, Tùy An Nhiên chỉ cảm thấy niềm vui sướng khi nãy bỗng chốc bị cơn đau nhức thấu xương làm cho tan biến hơn phân nửa.

Ôi, đau thật đấy.

Nhưng cảm giác vui mừng này vừa kéo dài được vài phút đã bị chính cô dập tắt ------- Lẽ nào Ôn Cảnh Phạm đã thần thông quảng đại đến mức ngay cả tài khoản weibo của cô cũng bị anh nắm rõ trong lòng bàn tay?

Vừa nghĩ vậy, Tùy An Nhiên lập tức bình tĩnh lại, trả lời anh: "Vừa nhận được tin nhắn riêng từ nam thần, còn nghĩ rằng mình bị hoa mắt... Bận rộn nhảy nhót reo hò, đến cả cơ thể đang đau nhức cũng quên mất. Sau khi bất ngờ ngồi dậy, em phải mất một lúc mới khiến cơn đau dịu lại, nên lúc này mới gửi tin nhắn trả lời cho anh được. Em đã nhận được tin nhắn của anh, thật không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung cảm xúc hiện giờ của mình."

Một lúc sau, lại là tiếng "Đinh" vang lên.

Thời Ngộ: "Ừm."

Tùy An Nhiên nhìn tin nhắn của anh, yên lặng rối rắm.

Chỉ một chữ "Ừm" lạnh lùng như vậy.... Là muốn cô trả lời một cách bình tĩnh, hay là nhiệt tình chút đây?

Hồi lâu, Tùy An Nhiên mới nhấn bàn phím đáp lại: "Anh đã theo dõi weibo em rồi à?" Nếu không thì tại sao cô vừa đăng weibo không bao lâu, anh đã gửi tin nhắn đến rồi.

Nhưng nếu như anh đã theo dõi tài khoản "Tùy ngộ an nhiên" của cô, vậy thì không có lý do gì cô lại không biết!

Lần này anh nhắn lại rất nhanh, Thời Ngộ: "Không biết từ lúc nào em đã nằm trong danh sách âm thầm theo dõi* của anh mất rồi."

*Đây là một chức năng mới của weibo. Khi bạn muốn theo dõi một ai đó mà không muốn họ phát hiện thì có thể sử dụng chức năng này.

Tùy An Nhiên đưa tay ôm ngực, cảm thấy hai bên má của mình nóng lên, dường như tất cả máu huyết đều dồn về nơi đó.

...Cô... cư nhiên... nằm trong danh sách.... âm thầm theo dõi của anh.

Cảm giác hạnh phúc mãnh liệt này... thật không nỡ phá hỏng mà.

Vậy nên Ôn Cảnh Phạm vẫn chưa biết weibo này là của cô? Nhưng mà cô lại có thể chạy vào danh sách âm thầm theo dõi của anh... Quả đúng là vi diệu.

Trong lúc Tùy An Nhiên còn bàng hoàng, anh đã gửi thêm một tin nhắn đến: "Vừa khéo tôi cũng có một người bạn cùng đi leo núi, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ gặp phải tình trạng như vậy, đúng lúc em họ tôi lại là bác sĩ, nên đã hỏi cậu ấy một số phương pháp..."

Tùy An Nhiên nghĩ người bạn mà anh nói hẳn là cô rồi.

Lo sợ chính mình để lộ sơ hở, phá hỏng một lần gần gũi có một không hai này, Tùy An Nhiên không dám nói thêm bất kỳ điều gì, chỉ đơn giản nhắn lại: "Vô cùng cảm ơn anh!"

Tùy An Nhiên nhét điện thoại dưới gối, kéo chăn lên che mặt, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn phát ra tiếng cười.

Làm sao đây.... hạnh phúc quá đi mất.

Thật! Là! Hạnh! Phúc! Quá! Đi!

Bên này Tùy An Nhiên đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc thì điện thoại đặt dưới gối bất ngờ rung lên, cô đưa tay lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Ôn Cảnh Phạm.

Không ngoài dự đoán, nội dung tin nhắn giống hệt như trong weibo, nhưng lần này anh giải thích chi tiết hơn về trình tự các bước.

Tùy An Nhiên nhìn điện thoại một lúc lâu, đưa tay lên sờ mũi, cô chỉ cảm thấy.... Tối nay có quá nhiều điều bất ngờ và vui mừng, khiến bàn tay đang cầm điện thoại của cô không tự chủ mà phát run.

Hình như cô có chút hiểu được tâm trạng của người trúng số rồi -------

Tùy An Nhiên hít sâu vài cái, ép buộc bản thân bình tĩnh lại. Đợi cho lý trí quay trở về, chuẩn bị nhắn tin trả lời anh thì đột nhiên cô ý thức được một vấn đề... Kỹ năng phân liệt nhân cách này đối với cô mà nói vẫn là có chút khó khăn.

*Lời bạn Ling: Tự nhiên đang ngồi dịch chương này lại nghĩ đến bài hát "Vừa đúng lúc" của A Lin. Gửi mọi người bài này ở dưới, bạn nào thích thì nghe cùng nhé! 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv