Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 23: Cô Ấy Là Vợ Tôi



Hôm nay lão Phương đến đón Hàn tổng sơm hơn hai, ba tiếng đồng hồ so với bình thường. Trong công ty mọi người có chút giật mình, hỏi hắn. Hắn cầm hai túi đồ khua khua trước mặt mọi người hai lần, ra vẻ thần bí nói: “Khó có lúc Hàn tổng muốn hưởng thụ cuộc sống đi!”

Các nhân viên nhìn ra rằng trong túi là thức ăn trong siêu thị. Nhưng những đồ này cùng với hưởng thụ cuộc sống có quan hệ gì với nhau? Không giải thích được, không giải thích được!

Lúc Hàn Duệ rời khỏi công ty, anh đặc biệt ân cần chào tạm biệt nhân viên. Mọi người mượn cơ hội này nói lời khách sáo: “Hàn tổng, về nhà àh?”, “Hàn tổng, đêm nay ước hẹn cùng người đẹp sao?” “Hàn tổng...”

Nhãn lực của lão Phương vô cùng tốt, hắn xem xét chuẩn thời cơ, ngăn trước mặt đám người hay nhiều chuyện này. Hình tượng của hắn bỗng hóa thân chánh nghĩa: “Mọi người bỏ qua cho Hàn tổng đi. Phu nhân còn ở nhà chờ Hàn tổng về a.” Nói xong lấy khí thế không kịp bưng tai nhanh chóng mang Hàn tổng lên xe.

Sau khi xe lái đi được một lát, trên mặt Hàn Duệ ẩn ẩn ý cười: “Giải Kim Mã lần tiếp theo nhất định anh sẽ đạt ngôi vị Ảnh đế.”

Lão Phương xấu hổ: “Ảnh đế thì không cần, giải nam phụ tốt nhất là được rồi!”

Hai người đàn ông cùng cười lên.

Lão Phương do dự một chút: “Hàn tổng, tại sao anh lại muốn để lộ ra chuyện kết hôn? Vạn nhất Lâm tiểu thư bên kia nghe nói rồi...”

Lúc này là giờ tan tầm, giờ cao điểm bận rộn, tốc độ xe của Hàn Duệ có thể lấy tốc độ của bò sát để so sánh. Hàn Duệ giờ phút này nghĩ đến Tả Tư Ninh, khi nào thì cô kết thúc công việc. Sáng nay quan hệ của bọn họ không hòa hợp nên anh nghĩ tốt nhất là nên dùng phương thức nhắn tin để hỏi thăm. Viết xong lại xóa đi, lặp đi lặp lại bốn năm lần mới gửi đi được sáu chữ.

Gửi xong thì Hàn Duệ mới nghe được vấn đề của lão Phương. Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, không để ý lắm, nói: “Bọn họ biết là vừa đúng lúc. Nó hoàn toàn xua tan ý tưởng hợp tác tôi và Lâm Thiến. Đó cũng là mục đích mà tôi muốn anh diễn vở tuồng này tại công ty.”

Lão Phương không hiểu, nhị tiểu thư của nhà họ Lâm muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn khí chất có khí chất, lại thêm nữa gia thế số một, số hai. Quả thực là người phụ nữ vạn người đàn ông mơ ước. Hắn thực sự không rõ vì cái gì mà Hàn tổng không tuyển chọn cô mà ngược lại lại chọn người phụ nữ phong trần như Tả Tư Ninh a?

Hàn Duệ nhận được tin nhắn: “Bận rộn, ở lại công ty.” Không biết sao, trong óc Hàn Duệ tự động hiện lên bộ dáng phát hỏa ban sáng của Tả Tư Ninh, cùng với tin nhắn này, anh cảm thấy ngạc nhiên thú vị. Anh gọi điện lại nhưng đối phương đã tắt điện thoại.

Hàn Duệ bất đắc dĩ: “Lão Phương, lúc vợ của anh tức giận, anh làm thế nào an ủi cô ấy?”

Lão Phương nở nụ cười xấu xa: “Vợ chồng cãi nhau, đầu giường ầm ĩ cuối giường hợp. Hàn tổng, anh biết mà.”

Mặt Hàn Duệ hồng như uống rượu say.

Lúc về đến nhà, anh cho lão Phương đến công ty của Tả Tư Ninh, hạ chỉ nhất định phải mang Hàn phu nhân trở về nhà. Còn chính anh thì đi vào phòng bếp, trong tay mang theo đồ ăn mà lão Phương mua.

Muốn bắt lấy lòng một người đàn ông, đầu tiên phải bắt được dạ dày của anh ta. Kỳ thật phụ nữ cũng vậy, Hàn Duệ suy nghĩ. Buổi sáng làm Tả Tư Ninh tức giận, buổi tối nói thế nào thì cũng phải làm ra chút bồi thường, may mà tài nấu nướng của mình không tệ, vậy thì làm bữa cơm cho cô ăn đi.

“A! Nấu cơm a! Biết anh trai đến đây cố tình chiêu đãi anh? Coi như tiểu tử ngươi có lòng.” Hàn Trữ mặc một cái quần soóc ngắn, nửa thân trên trần trụi, tựa vào cửa phòng bếp.

Cái xẻng trong tay Hàn Duệ rớt xuống, anh nhanh tay chụp lại, hữu kinh vô hiểm. Hàn Duệ nhịn tức, đến lúc làm xong món ăn mới quay người lại, nhíu mày: “Lại bị Lâm Tĩnh giận hả?”

Hàn Trữ lấy một chiếc khăn lông khoác lên người, nằm lên sofa, cầm quả táo lên gặm. Bởi vì miệng đang nhai đồ ăn nên lúc nói chuyện mơ hồ không rõ: “Không có, cô ta lúc này không làm gì anh. Xem như em nói đúng, người họ Lâm đều muốn mặt mũi, em nói rằng cô ta không phải người vợ tốt, cô ta không phục nên lúc này liều mạng làm ra bộ dạng người vợ tốt...”

Hàn Duệ dọn đồ ăn ra bàn, dọn xong vị trí, mở chai rượu vang ngon. Anh thậm chí còn suy nghĩ, chút nữa sẽ thắp lên hai ngọn nến làm ra bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Cái mũi của Hàn Trữ bén nhạy như của sói con, hắn bước lại, khoác tay lên bả vai của Hàn Duệ, đùa giỡn: “Em trai, em muốn hò hẹn với Tả tiểu thư! Anh tới đây hẳn là quấy rầy các người?” Chỉ tiếc là bả vai của Hàn Duệ nhỏ bé, Hàn Trữ thiếu điểm dựa nên thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.

Hàn Duệ liếc anh trai một cái, bình tĩnh mở miệng: “Tả Tư Ninh không phải bạn gái của em.”

Hàn Trữ nhất thời tức giận: “Em đùa giỡn tình cảm con gái người ta rồi vứt bỏ hả? Quả thực là súc sinh mà!”

Hàn Duệ nghiêm mặt: “Cô ấy là vợ của em.”

Phịch một tiếng, lần này Hàn Trữ đã ngã xuống đất thật rồi. Hắn quì rạp trên mặt đất không dậy nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào em trai, ngón tay chỉ vào đầu em trai nói không ra lời. Nghẹn ngào một hồi lâu mới nói được: “Tiểu tử ngươi làm thật a? Anh nghĩ em lôi kéo nha đầu kia làm bộ làm dáng cho người nhà họ Lâm xem, làm sao lại trở thành vợ rồi? Đi công chứng lúc nào? Sao tiểu tử ngươi lại kích động như vậy...”

Hàn Trữ thao thao bất tuyệt cằn nhằn, Hàn Duệ nhặt quả táo rơi trên mặt đất nhét vào miệng anh trai, mặt vẫn lạnh như cũ: “Ăn táo của anh đi.”

Hàn Trữ khóc không ra nước mắt: “Xú tiểu tử, sàn nhà của ngươi sạch sẽ không vậy? Táo đã rơi xuống mặt đất rồi không rửa sao ăn được?”

Đáng tiếc là hắn vẫn chưa hồi thần thì bị mấy bộ y phục đập lên người, kèm theo đó là âm thanh không hề thân mật của Hàn Duệ: “Đêm nay xem như là tân hôn của em. Mặc kệ anh đi đâu: quán ăn đêm, đi bar hay tình một đêm... đừng ở lại đây quấy rối.”

Hàn Trữ từ trên mặt đất bò dậy, cầm lấy quần áo sạch trên lưng mình để thay. Bỗng nhiên bật cười: “Phiền phức thật đó, hôm nay anh trai em thật sự tới quấy rối em rồi. Cửa hàng rượu của nhà họ Lâm hôm nay mở yến hội, bạn gái... không, vợ em, hẳn cô ấy sẽ tới tham dự. Đừng trách anh không nhắc nhở em, yến hội lần này là ý tứ của Lâm Tĩnh.” Nói xong thì hắn trực tiếp tóm lấy một miếng bít tết đưa lên cắn, biểu tình hưởng thụ: “Tay nghề của em thực không sai, nhưng chỉ sợ là tối nay không có cơ hội rồi.”

Sau khi Hàn Trữ đi rồi, Hàn Duệ trở về chỗ cũ xem xét thiếp mời Hàn Trữ đưa đến. Để xác nhận, anh gọi điện cho lão Phương. Lão Phương chứng nhận rằng Tả Tư Ninh được công ty an bài đến yến tiệc của nhà họ Lâm.

Hàn Duệ cố liên lạc với Tả Tư Ninh, chỉ tiếc rằng điện thoại của cô vẫn chưa mở. Xem ra đúng là cô đã đi bữa tiệc kia rồi.Từ xưa đến nay những hoạt động giao lưu của nhà họ Lâm đều do Lâm Tĩnh ra mặt. Cô mời không ít thiên kim tiểu thư danh tiếng và thiếu gia thế gia, cũng có cả minh tinh biểu diễn giúp vui nhưng với tính cách của Lâm Tĩnh thì phải là minh tinh cỡ quốc gia. Bởi vì theo cô thì phải cỡ đó mới đủ cấp bậc, cho nên dụng ý của lần mời Tả Tư Ninh này tất nhiên là không đơn giản mà loại tình huống này Hàn Duệ đã sớm dự liệu.

Tiệc rượu chính thức bắt đầu lúc tám giờ, tuy nhiên chỉ tầm sáu, bảy giờ Lâm Tĩnh đã có mặt tại hội trường để giám sát. Không khí tại hội trường lúc này “náo nhiệt” lên rất nhiều bởi vì Lâm Tĩnh vốn đòi hỏi chất lượng cao, người tổ chức hoạt động của cửa hàng rượu chuyên nghiệp hơn người bình thường rất nhiều.

Lâm Tĩnh đột nhiên nhướng lông mày, ngón tay với móng tay được sơn màu đỏ tươi chỉ vào một dự án biểu diễn: “Ai đã viết kế hoạch này? Bữa tiệc nào cũng bắt đầu bằng một đám người nhảy múa sao? Sao không nghĩ ra điểm mới mẻ độc đáo nào?”

Tổng Khống biết rõ đại tiểu thư không dễ chọc nên cẩn thận đáp lời: “Hoạt động của chúng ta trước nay vẫn làm như vậy. Kỳ thật khiêu vũ chỉ là để khởi động bầu không khí, kinh nghiệm cũng cho thấy sức ảnh hưởng của khiêu vũ khá tốt, vì vậy...”

Lâm Tĩnh cười lạnh: “Cho nên các người liền bảo thủ, không muốn phát triển hả? Tôi mời các người đến để tạo ra bữa tiệc chất lượng cao, nếu chỉ là rập khuôn các mô hình trước đó vậy thì tôi tiêu tiền mời các người đến làm gì?”

Bản kế hoạch trên tay cô bay ra, trực tiếp đập vào mặt Tổng Khống không chút lưu tình.

Khóe miệng Tổng Khống run rẩy, khó khăn lắm mới giương lên được khuôn mặt tươi cười: “Lâm tiểu thư nói đúng lắm, chúng tôi mang về sửa chữa.”

Hai mắt Lâm Tĩnh quét lên trên người Tổng Khống, mặt lộ vẻ khinh thường: “Bỏ màn khiêu vũ đi, đổi thành ca hát trực tiếp, đồng thời không gian trung tâm chia làm hai lớp trong ngoài. Bên trong là ca sĩ và khách quý, bên ngoài là sàn nhảy chung, hiểu chưa?”

Tổng Khống tính toán, thay đổi an bài, sân bãi... thì còn có thể giải quyết được, chỉ là ca sĩ biểu diễn trực tiếp thì hơi khó, nhất thời làm sao liên hệ được ca sĩ thích hợp? Tổng Khống bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phải nói rõ khó xử với đại tiểu thư.

Lâm Tĩnh nhếch môi, đầu ngón tay chỉ vào danh sách khách mời: “Tìm cái gì, không phải có sẵn một ca sĩ đây sao? Bẩy giờ ba mười phút liền mời khách quí vào trước. Tôi muốn tất cả đều phải bố trí thật tốt, không được có bất luận sai lầm nào!” Nói xong quay người bỏ đi.

Tổng Khống nhìn vào danh sách: Tả Tư Ninh. Gần đây những lời đồn đãi ở khắp nơi, khó trách Lâm đại tiểu thư lại an bài như vậy.

Bảy giờ, khách quí có thiếp mời bắt đầu tiến vào hội trường. Tại hội trường, mùi sâm banh đan xen mùi hương hoa hồng làm say lòng người, ánh sáng rực rỡ, y phục sang trọng lộng lẫy.

Lúc người hầu nói Hàn Duệ - Hàn tổng đã đến, đại tiểu thư họ Lâm cười liên tục. Cô quay đầu lải nhải với người phụ nữ bên cạnh: “Thiến Thiến, người đàn ông của em đã đến rồi. Lần này em sẽ nể mặt khiêu vũ chứ?”

Mấy người trợ lý đều đưa ánh mắt đến trên người Lâm nhị tiểu thư, Lâm Thiến. Bọn họ đều nghe qua rằng nhị tiểu thư am hiểu khiêu vũ, trong nhà còn có một cái phòng chuyên để cô khiêu vũ. Cô còn dành được cúp khiêu vũ. Tuy nhiên nhị tiểu thư ít tham dự hoạt động xã giao, cho dù là có xuất hiện cũng ít khi khiêu vũ cho nên rất nhiều người không biết rõ chuyện này. Hôm nay, bởi vì Hàn tổng mà sẽ khiêu vũ sao?

Nhà tạo hình của Lâm Thiến còn đang phối hợp vật phẩm trang sức với y phục. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục dạ hội mà hồng nhạt, một chiếc thắt lưng quấn ở hông, buộc vòng quanh chiếc eo mảnh khảnh của cô. Nhà tạo hình suy tư một hồi rồi cầm một cái kim cài áo bươm bướm màu hồng nhạt nhưng chưa kịp đeo đã bị tay của Lâm Thiến nhẹ nhàng đẩy ra, ánh mắt đảo qua một chiếc dây chuyền hình hoa sẫm màu trong hộp nữ trang, mỉm cười: “Dùng cái này đi!”

Nhà tạo hình xem qua, nếu phối hợp như vậy, bộ lễ phục sẽ bị lu mờ đi, vì vậy đề nghị dùng cái kim cài áo.

Lâm Tĩnh liếc mắt quét nhà tạo hình một cái, trừng mắt: “Cô mới tới sao? Sao lại chọn y phục như vậy? Dây chuyền này là do em rể đưa, nhị tiểu thư của nhà chúng ta đổi bộ y phục để phối hợp với cái này. Cô cái này cũng không biết sao?”

Nhà tạo hình cúi đầu, liên tục giải thích.

Lâm Thiến kéo tay Lâm Tĩnh, hời dỗi: “Chị, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta ra ngoài đi. Để cho khách quí chờ thì không tốt.” Sau khi cô lôi kéo Lâm Tĩnh đi còn quay đầu hướng nhà tạo hình mỉm cười, cười đến lòng nhà tạo hình thấy ấm áp, hận không thể giáp mặt khích lệ tính tình tốt đẹp của Lâm Tĩnh.

Chỉ là nhà tạo hình không biết rằng mình đã mất chén cơm rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv