Phòng nghỉ phía sau hội trường của cuộc thi hùng biện cấp thành phố, khu nghỉ ngơi của thí sinh dự thi.
Đây là lần thứ hai Lâm Tẫn nhìn thấy anh chàng này.
Nghe nói đó là anh chàng tài sắc vẹn toàn ở trung học số 1, còn là một Enigma hiếm thấy.
Chàng trai ấy ngồi ở khu vực của trung học số 1, các bạn học đều cẩn thận vây quanh hắn, nhẹ giọng hỏi ý kiến của hắn, cứ như sợ sẽ làm cho tâm trạng của hắn không vui.
Dưới cảnh tượng như thế, khí chất lạnh lùng của chàng trai ấy càng khó che giấu hơn, nét mặt lạnh như băng khiến hắn càng thêm quyến rũ nhưng cũng càng khiến hắn trở nên xa xôi khó với tới.
Chàng trai đó mang một cặp kính gọng đen đổi màu, phần trên màu đen, gọng dưới lại là trong suốt, phần gọng tứ giác quanh kính được bo tròn chẳng theo quy tắc nào cả, những khớp nối lại là trong suốt trái ngược với màu đen.
Phụ kiện của mấy anh trai bên khoa học kỹ thuật đó mà.
Lâm Tẫn ngắm rất lâu, quan sát cũng quá kỹ, vậy nên cả những chi tiết của tất cả những thứ xung quanh chàng trai đó cậu đều nhớ rõ.
Đứng lâu quá nên cũng thấy mệt, chân tê rần hết rồi.
Thường Ý đi đến bên cạnh cậu rồi nhìn theo, sau đó rất ngạc nhiên, anh chàng tài sắc vẹn toàn của trung học số 1?! Sao hắn cũng đến tham gia vậy?
Chỉ thấy cậu trai bên cạnh giật giật môi nói gì đó, mà những người xung quanh cũng chẳng dám thở mạnh tiếng nào, vội vàng lấy vở ghi nhớ ra.
Thường Ý chọc vào cánh tay Lâm Tẫn một cái, tặc lưỡi ngạc nhiên: “Đúng là cung phụng như vua.”
“Nhưng mà mặt nghiêm quá, đẹp trai thật sự.” Thường Ý thừa nhận từ sâu trong đáy lòng rằng mình rất ngưỡng mộ đãi ngộ của chàng trai đó.
Lâm Tẫn hoàn hồn, ánh mắt cậu hơi mê mang, chắc là cậu cậu bị ngốc mất rồi, chứ sao lại ngắm đến mê mẩn như thế?
“Ấy, cậu ta đeo kính không độ.” Thường Ý ngạc nhiên phát hiện ra tròng kính trong mắt kính của chàng trai kia phẳng lì.
Lâm Tẫn biết mắt kính này không phải của chàng trai đó, là của bạn hắn đưa cho, bảo rằng có thể che bớt khí chất áp bách người ta của hắn, nhưng có vẻ như cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
Lòng Lâm Tẫn tự khinh thường hành vi đáng xấu hổ của mình, nên chẳng có tâm trạng để trả lời, thế là tức tối xoay người bỏ đi luôn. Đến khi quay lại khu vực nghỉ ngơi, Lâm Tẫn vẫn cứ ngây ngốc nhìn bản thảo trong tay mình, không thể nào bình tĩnh được.
Trong đầu cậu toàn là hình ảnh chàng trai được một đám người vây quanh khi nãy, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, làn da rất trắng, đôi môi mỏng trên gương mặt đẹp trai tuấn tú đó mím chặt lại.
Thời gian chuẩn bị không nhiều, chỉ nửa tiếng sau là hai bên phải lên sân khấu rồi.
Hai trường được tuyển thẳng vào vòng chung kết.
Trường trung học Nam Thành số 1 VS Trường trung học Nam Thành số 2.
Một màn thi đáng xem nhất từ đầu cuộc thi đến giờ, bởi từ vòng loại cho đến trận chung kết, hai trường chưa chạm mặt nhau lần nào.
Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu các thí sinh dự thi của hai đội.
“Vâng, và sau đây tôi xin giới thiệu sơ qua các thí sinh dự thi của hai đội. Ngồi bên tay phải của tôi chính là đội đến từ trường trung học Nam Thành số 2, lần lượt là….”
“Thí sinh đầu tiên, Thường Ý, khối 12.”
Thường Ý gật đầu.
Lâm Tẫn thầm cảm thán, chỉ có những trường hợp nghiêm túc như vầy thì Thường Ý mới đứng đắn thôi.
“Thí sinh thứ 2, Lâm Tẫn, khối 12.”
Lâm Tẫn cũng gật đầu chào.
…….
“Và đội ngồi bên tay trái của tôi chính là đối thủ của bọn họ, đội đến từ trường trung học Nam Thành số 1. Bốn thành viên của bọn họ lần lượt là….”
“Thí sinh đầu tiên, Phó Sâm, khối 12.”
Lâm Tẫn hơi chú ý đến chàng trai đang gật đầu.
Tên là Phó Sâm, nhưng không biết là chữ Sâm nào.
“Thí sinh thứ hai, Hồ Liên, khối 10.”
…..
“Đề thi của phần thi hùng biện hôm nay chính là: Ý thức của con người có tồn tại vĩnh cửu hay không?”
Nửa tiếng trước, khi mới cầm đề thi trong tay, hai mắt của Thường Ý phải cố giữ lấy hai tròng mắt sắp lọt cả ra ngoài.
Triết học!!!
Mẹ nó, ai mà biết?!!
Please, cậu ta là học sinh khối tự nhiên, học không vô mấy thứ huyền diệu vậy của khối xã hội đâu.
Tinh thần của Thường Ý rơi vào trạng thái khủng hoảng, cậu ta cảm thấy mình có thể trợn mắt té xỉu bất cứ lúc nào.
Lý do khiến Lâm Tẫn phải tham gia là vì đồng đội của Thường Ý không tham gia được, thời điểm mấu chốt lại gặp phải sự cố, nhiễm thủy đậu rồi.
Còn vì sao lại là Lâm Tẫn lên, có lẽ là vì Lâm Tẫn là tay hùng biện xưng bá ở cấp 2, tiếng lành đồn xa, nhưng lên cấp 3 thì không muốn tham gia nữa.
Tuy đề hùng biện của trận chung kết khó, nhưng may là vấn đề tích cực, nên bọn họ không thiếu dẫn chứng để chứng minh cho luận điểm của mình.
Nhưng khi bọn họ đã tràn ngập tự tin, sẵn sàng hùng biện trên sân đấu thì tình thế lại đảo ngược.
Sau khi Thường Ý đưa ra một luận cứ vững chắc, thì đội đối thủ lại bắt đầu phản bác, chỉ một câu đã đánh bốn vị bên đội của trung học số 2 bẹp dí.
“Tư tưởng của con người sẽ thay đổi, tín ngưỡng cũng sẽ thay đổi. Không biết theo thời gian trôi qua, ý thức cuối cùng của con người có còn là ý thức vốn có hay không?” Chàng trai chỉ cần dùng một câu đã đè bẹp được khí thế kiêu ngạo của Thường Ý.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Bọn họ vốn đang xoay quanh đề tài ý thức của con người được truyền lại thông qua hành vi và kiến thức, được thế hệ sau bắt chước và sử dụng nên trở thành vĩnh cửu, mà đội đối thủ vẫn luôn chứng minh nó không phải là vĩnh cửu, có bắt chước cũng chỉ theo kiểu xác không hồn, kết quả là Phó Sâm lại cứng rắn mở rộng phạm vi chỉnh thể.
Im lặng một lát, Lâm Tẫn bèn đứng dậy phản bác, sau khi chần chừ một lúc mới đứng dậy bác bỏ nên dẫn chứng có vẻ rất bất lực, yếu ớt.
Năng lực ứng biến của đối phương khiến người ta không khỏi ngạc nhiên trầm trồ, có thể thấy được logic của chàng trai đó hết sức chặt chẽ, gần như không có lỗ hổng.
Đội còn lại liên tục rút lui, cuối cùng bại hoàn toàn.
Đối thủ quá mạnh, ngay cả người đã đoạt giải nhất trong hai lần thi hùng biện như Thường Ý cũng không thể không phục.
Mà Lâm Tẫn phải thừa nhận một chuyện.
Cậu bị hấp dẫn mất rồi.
Sau khi kết thúc trao giải, các thành viên của đội đến từ trường trung học số 2 dọn dẹp tài liệu rồi đi về khu vực nghỉ ngơi, mà tài liệu của Lâm Tẫn nhiều nhất, vậy nên cậu là người cuối cùng đi vào hậu trường.
Khúc ngoặc ngay hành lang chỗ khu vực nghỉ ngơi của thí sinh dự thi, Lâm Tẫn bị một người va thẳng vào, tài liệu trong tay rơi xuống đất.
May là chúng được gói trong một cái túi đựng tài liệu, nếu không thì sẽ bay rải rác đầy đất mất.
Người kia lập tức ngồi xổm xuống nhặt rồi đứng lên đưa cho cậu.
Cả quá trình không vượt quá 5 giây.
Chàng trai mím môi, giọng nói bình bình: “Xin lỗi.”
Lâm Tẫn bình tĩnh lắc đầu: “Không sao.”
Sau đó không nói thêm với nhau câu nào nữa, chàng trai ấy bỏ đi rất nhanh.
Lâm Tẫn hốt hoảng nhớ lại sự việc diễn ra trong vài giây lúc nãy, khi đó người ta ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, cậu mới chú ý đến hàng lông mi vừa dày vừa đen nhánh của hắn, chẳng lẽ là do khi nãy người ta đeo kính sao?
Rất có thể là cậu sẽ phát triển theo một xu hướng mà trước nay chưa từng có.
Lâm Tẫn ơi, mày tiêu rồi.
Cậu cứ cầm túi tài liệu trong tay, đờ đẫn đứng tại chỗ, mạch não cậu đã chạy đi đâu mất rồi, không tìm ra tung tích nữa.
Lâm Tẫn không quên được khung cảnh vào lần đầu tiên cậu gặp Phó Sâm, cậu biết đó là kiểu chân mày dài hơn mắt, mà mắt và mày cũng rất gần nhau, cảm giác như lông mày đang chèn ép cả đôi mắt.
Lần đầu tiên Lâm Tẫn nhìn thấy Phó Sâm là tuần thứ nhất sau khai giảng, ở một hoạt động quay video tuyên truyền lao động tình nguyện của chính quyền.
Đã mấy tháng trôi qua, rõ ràng là lâu lắm rồi, nhưng ký ức ấy đã khắc sâu đến mức như chỉ mới xảy ra vào hôm qua, vừa chìm vào đoạn hồi ức đó, thì từng chi tiết lập tức được hiện rõ trong trí nhớ cậu.
9 giờ 50 phút sáng.
Bởi vì thành phố bắt buộc phải tuyên truyền, nên chính quyền phải kết hợp hai trường trung học lâu đời nhất ở Nam Thành lại, chính là trung học Nam Thành số 1 và số 2, quay một video tuyên truyền lao động tình nguyện.
Mỗi trường sẽ chọn ra 15 học sinh có mặt mũi sáng sủa và ý thức tốt để tham gia quay video.
Lâm Tẫn không hổ danh là hotboy trường trung học số 2, cậu đã bỏ xa người có số phiếu đứng thứ 2 gấp mấy lần, vinh dự được chọn vào.
10 giờ sẽ bắt đầu, mà đa số mọi người đều đến trước nửa tiếng, nhưng Lâm Tẫn lại ghét tiếp xúc với quá nhiều người, vậy nên tới tận 9 giờ 45 cậu mới đến.
“Lâm Tẫn ơi, mau nhìn kìa.” Thường Ý hào hứng kéo tay Lâm Tẫn rồi chỉ vào một chàng trai đứng cách đó không xa: “Thấy anh đẹp trai bên kia không? Tuấn tú lắm đúng không?”
Bên kia có một chàng trai cao gầy đang đứng một mình, khí chất của hắn vừa sắc bén vừa lạnh lùng, cả người như đang nói ‘Cách xa tôi một chút’. Chàng trai đó đang đứng nghiêng người sang, nhìn theo hướng hắn nhìn, chắc là hắn đang đọc thủ tục nhậm chức của nhân viên chính phủ. Đứng từ chỗ cậu, chỉ nhìn được mỗi góc nghiêng của người ta, mái tóc màu đen xòa xuống gương mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, cằm vừa mượt mà lại vừa mạnh mẽ, gương mặt nét nào ra nét nấy, chỉ cần nhìn vào góc nghiêng thôi là đã chắc chắn rằng người này rất đẹp.
Thường Ý nhìn suốt một hồi lâu, quan sát rất cẩn thận, còn Lâm Tẫn chỉ lơ đễnh liếc một cái, nói cho có lệ: “Ừm, tuấn tú thật.”
Nhưng mà cậu không có tí hứng thú nào đâu.
Thường Ý cười rồi cãi lại ngay: “Wow! Lâm Tẫn à, cậu là đồ giả dối!”
“Tôi vừa nghe người ta nói anh đẹp trai đó là Enigma.” Thường Ý bỗng trợn tròn mắt. “Từ từ, đó chẳng phải là anh chàng tài sắc vẹn toàn bên trung học số 1 à?”
Vừa nhận ra, Thường Ý đã nhớ đến góc nghiêng của chàng trai kia: “Đù, khỏi nói nữa, chỉ cần nhìn góc nghiêng đã đẹp trai khủng khiếp vậy rồi, chính diện thì sẽ thế nào đây?”
Cậu ta vừa nói câu này xong, Lâm Tẫn lập tức có ấn tượng. Vào tuần khai giảng, mọi người truyền miệng rần rần chuyện anh chàng tài sắc vẹn toàn của trung học số 1 từ Beta biến thân một cách ngoạn mục thành Enigma.
Khi bắt đầu quay phim, cũng là lúc đám người tham gia lao động tình nguyện phải lao động.
Một đám người ồ ạt kéo đi quét đường lớn.
Đám lá cây bạch quả thưa thớt trên mặt đất còn đang đợi họ đến tra tấn.
Nhưng đường phố cũng không ngắn, không bằng chết quách cho xong.
Anh trai quay phim cứ chăm chăm quay Lâm Tẫn, mà cậu vẫn không than thở câu nào, chỉ chăm chỉ quét rác, chắc chắn cậu sẽ nằm trong những người được đề cử vào danh sách chiến sĩ thi đua tốt nhất hôm nay.
Vất vả lắm anh quay phim mới chịu đi chỗ khác, lúc này Lâm Tẫn mới có thể đứng thẳng lưng, vịn cán chổi nghỉ ngơi một lát.
Cái chổi này vừa dài vừa nặng, lúc quét rác đã không thoải mái lại còn mệt nữa chứ.
Lấy lại được tí sức rồi lại quét lá tiếp, chăm chỉ cần cù cẩn thận.
Quét xong chỗ này lại đổi chỗ khác, nhưng cậu vừa quay người lại thì đã đâm sầm vào ngực người ta, cậu vội vàng lùi ra, nhưng có vẻ như người ta còn cao hơn cậu cả nửa cái đầu, thế là cậu chỉ có thể ngước mặt lên nhìn.
Một gương mặt chấn động lòng người đập vào mắt cậu, mấy sợi tóc đen lòa xòa trên trán, mày kiếm áp sát xuống đôi mắt đen nhánh, nhưng cũng không áp được vẻ bạc tình lạnh nhạt trong ánh mắt hắn, ngũ quan góc cạnh sắc bén, trên mặt hắn không có cảm xúc gì, tựa như một tác phẩm điêu khắc của người Hy Lạp, chỉ có thể đứng ngắm từ xa mà thôi.
Chàng trai nhìn cậu với ánh mắt chẳng có tí cảm xúc gì, trong khoảnh khắc đó, lòng cậu bỗng rung lên, như là không khống chế được cơ thể mình nữa, pheromone trong mạch máu đang chạy tung tăng khắp cơ thể.
Có lẽ là pheromone của hai người họ có độ xứng đôi rất cao, Lâm Tẫn nghĩ thầm.
“Xin lỗi cậu.” Lâm Tẫn chân thành cúi đầu xin lỗi hắn.
Chàng trai đó không nói gì, hoặc cũng có thể là không thèm nhìn cậu, rồi đổi sang một nơi khác.
Cậu chậm chạp ngước lên nhìn, nhưng trước mặt đã không còn ai nữa, chắc là đi sang nơi khác thật rồi.
Mãi cho đến khi hoạt động kết thúc, Lâm Tẫn vẫn chưa được nói chuyện với chàng trai đó lần nào.
Đó chính là lần đầu tiên cậu gặp Phó Sâm.
Đến khi cuộc thi kết thúc, các đội ở đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ra về. Tuy trường trung học Nam Thành số 2 đã thua, nhưng các thành viên lại không hề nản chí, dù sao thì họ cũng đã làm tướng quân thắng trận rất lâu rồi.
Lâm Tẫn và Thường Ý không mang gì nên ra trước, hai người còn lại mang đồ nhiều quá nên vẫn đang dọn.
Thế là cậu cứ đứng ở cửa sân thi đấu nhìn người qua kẻ lại suốt nửa ngày, chán muốn xỉu, bỗng nhiên một bóng dáng cao gầy lướt qua trước mặt cậu.
Ánh mắt Lâm Tẫn hơi rung động, nhìn theo hắn.
Thậm chí chàng trai đó chưa hề chú ý đến cậu đang đứng ở cửa, nhưng Lâm Tẫn không hề để bụng tí nào. Bọn họ đâu có thân, chẳng lẽ lại đứng đó trông người ta chủ động đến chào hỏi à?
Người ngốc nói mê.
Thường Ý cũng thấy, lập túc bùng nổ cảm xúc: “Hai năm trước thi hùng biện chưa thấy cậu ta bao giờ, ai mà ngờ mới đó đã tước mất vị trí hùng biện tốt nhất từ tay tôi. Đẹp thì cũng thôi đi, lại còn giỏi nữa, đó là thứ làm tôi ngứa ngáy nhất.”
Đến khi chàng trai kia bước khỏi cầu thang thật dài, Lâm Tẫn vừa im lặng một lúc lâu mới lên tiếng. “Thường Ý nè, tôi muốn theo đuổi cậu ấy.”
Thường Ý hơi lảo đảo, suýt chút nữa té xuống cầu thang, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ: “Cậu nói giỡn hả?”
Lâm Tẫn mím môi: “Không đâu, nói thật đó….”
“Tôi muốn theo đuổi cậu ấy.”
Thường Ý nuốt nước miếng cái ực, vô cùng khâm phục dũng khí của cậu: “Chúc cậu may mắn.”
Dựa vào những hiểu biết hôm nay về chàng trai kia, thì hắn là kiểu người có thái độ cứng rắn, nói gì cũng chẳng thèm nghe, từ chối tất cả mọi sinh vật đến gần, nằm mơ mới theo đuổi được hắn.
Điều viễn vông thôi.
Lâm Tẫn nhìn thẳng về phía trước, tập trung vào một nơi.
Bóng dáng của chàng trai đó càng lúc càng xa, dần biến thành một chấm nhỏ, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cậu.
Trước mắt thì cậu đã biết người ta tên Phó Sâm, anh chàng tài sắc vẹn toàn của trung học số 1, khối 12, và là một Enigma hiếm gặp.
Mà không biết Enigma người ta có thích Omega không nữa.
Nhưng Lâm Tẫn đã hạ quyết tâm rồi, trong lòng cậu đã có quyết định cuối cùng.
Ngày mai đến trung học số 1 hành động liền thôi.