Nhóm chat chui của lớp 12-1:
Nguyễn Khả San: @Phó Sâm cậu khá hơn chút nào chưa? Mai cậu tới được không?
Diệp Khai: Phó Sâm ơi, nếu mai cậu không tới được, thì bọn tôi sẽ cho Hạ Phi Tinh tỏa sáng.
Hạ Phi Tinh: ?
Hạ Phi Tinh: Ủa alo, tôi đồng ý hồi nào vậy?
Ninh Viện: Cóc cần cậu đồng ý, cả lớp mình đã lén bàn bạc rồi, nhất trí chọn cậu thay cho Phó Sâm.
Viên Viên: Ôi, tội nghiệp bé Hạ quá đi!
Tin nhắn cứ nhảy lên liên tục, Hạ Phi Tinh gửi một tấm meme tủi thân khóc thút thít.
Nguyễn Khả San: Có thể thay cho Phó Sâm là vinh hạnh của cậu, cậu nên biết ơn đi.
Mấy cái meme càng gửi càng quạu hơn.
Nguyễn Khả San: Không cần than trời trách đất đâu bạn à. Đầu tiên bạn là Alpha, thể lực rất tốt, thứ hai là bạn không đăng ký đủ, mới có hai hạng mục thôi.
Viên Viên: Đừng quên, môn thể dục học kỳ này ngoại trừ Phó Sâm với Đoạn Sách ra thì người tốt nhất là cậu.
Hạ Phi Tinh:…..
Hạ Phi Tinh: Tự kỷ rồi, nói ứ lại mấy người.
Phó Sâm – trả lời Nguyễn Khả San: Được, mai tôi có thể đến.
Hạ Phi Tinh: Anh Phó ơi, anh thật sự là đấng cứu thế của emmmmm.
Đoạn Sách: Cậu đúng thật là chó săn.
Nguyễn Khả San: Cậu tới được thì tốt quá. Nhưng nếu cậu thấy không ổn thì cứ cho Hạ Phi Tinh lên.
Hạ Phi Tinh: Lớp trưởng à, chúng ta thù oán gì nhau?! Sao cậu lại làm thế?
Phó Sâm – trả lời Nguyễn Khả San: Ừ.
Đoạn Sách: Anh Phó à, ngày mai tới sớm chút nha. Lễ khai mạc hôm nay cậu không đến, nên cậu không biết được chuyện có một bé Omega đẹp ơi là đẹp đến ưỡn ẹo trước lớp mình đâu, nói hoa mỹ là đến biểu diễn, nhưng mà chủ yếu là đến gặp cậu thôi.
Phó Sâm:….
Phó Sâm: Tôi có Omega rồi.
Đoạn Sách: Vâng vâng vâng, là Lâm hotboy cơ mà.
……..
Phó Sâm từ chối tám chuyện, rời khỏi nhóm chat.
Ngày hôm sau, đại hội thể thao mùa thu tại trường trung học số 1.
9 giờ rưỡi sáng.
Thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng ấm áp, bầu trời xanh thẳm ít mây, gió thu dịu dàng lướt qua, những phiến lá vàng trên ngọn cây lặng lẽ rơi xuống mặt đất.
Là một thời tiết rất đẹp.
Trong sân trường đa số là cây long não và cây bách xanh tươi suốt bốn mùa, cũng không hề rụng lá. Số ngày nắng ở Nam Thành gần bằng một năm, nên lúc này đi dạo ở sân trường có cảm giác giống hệt như đang trong mùa xuân và mùa hạ.
Phó Sâm tới rất sớm. Hôm qua hắn nói trong nhóm rằng mình rất khỏe cũng chẳng phải nói dối, có lẽ là vì đã đánh dấu Lâm Tẫn, mà pheromone của Omega lại có tác dụng xoa dịu hắn, vậy nên chuyện kỳ mẫn cảm chẳng biết kéo dài đến lúc nào như bác sĩ nói không hề xảy ra, mà chỉ có ba ngày giống hệt như trước đây.
Ngày thứ hai chủ yếu là tổ chức thi đấu các hạng mục chạy cự ly dài như 800, 1000, 1500, 3000, 5000 mét.
Hạng mục chạy cự ly 800 mét chuẩn bị bắt đầu, các tuyển thủ đến quầy đăng ký để làm thủ tục, nhưng thực tế chỉ là dán bảng tên, trên quần áo được gắn số báo danh, rồi ghi số báo danh đó tên là gì vậy thôi.
Đoạn Sách đăng ký chạy 800 mét, mà lớp đã bố trí người quay phim chụp ảnh, đưa nước đón người xong xuôi, nhưng người cổ vũ thì không có, bởi vì Đoạn Sách rất nổi tiếng trong mấy cuộc thi đấu thể thao, nên không thiếu người cổ vũ, nhiều khi đi còn chẳng hét to bằng người ta.
Hầu hết học sinh đều ở tại bàn phục vụ của lớp, ăn uống, đánh bài, nói chuyện phiếm, cờ nhảy, cờ phi hành gia, cờ tỷ phú đều là trò trẻ con cả, có người thậm chí còn mang theo mạt chược nữa cơ.
Hạng mục của Phó Sâm bắt đầu vào lúc 11 giờ, dù vậy, mọi người trong lớp cũng không muốn phân nhiệm vụ cho tuyển thủ dự thi.
Một giờ sau, Đoạn Sách được bạn học đã sắp xếp để đón người đón tiếp, đi giữa một đám người quay về bàn phục vụ. Cậu ta đeo huy chương vàng bước đi nghênh ngang, đi theo kiểu anh đây chẳng quen ai hết, áo thun thể thao hơi trễ xuống, lộ ra phần ngực màu lúa mạch lấm tấm mồ hôi. Đoạn Sách hé môi cười, thế là hàm răng trắng sáng xuất hiện, cậu ta như đang sáng lên trong ánh mặt trời rực rỡ.
Nguyễn Khả San vừa thấy cậu ta đến đã bỏ luôn cả sổ điểm danh, đứng dậy nghênh đón: “Wow, lại được thêm một huy chương vàng nè!”
Bạn học đi đón người đang đứng bên cạnh cũng nói: “Không chỉ vậy thôi đâu, anh Đoạn lại phá kỷ lục trường, có 1 phút 52 giây 40 thôi.
Vừa nghe vậy, mấy người xung quanh đều cười toe toét, vội vàng chúc mừng Đoạn Sách.
“Chỉ tiếc là anh Đoạn không phải học sinh lớp thể thao.”
“Mai mà Đoạn Sách lấy được huy chương vàng nữa là có tận 3 huy chương vàng rồi.”
“Ba năm liền giật huy chương vàng, thế nào trong học bạ cũng ghi rõ.”
“Chắc chắn là hiệu trưởng sẽ ôm chầm lấy Đoạn Sách khen không ngớt trong lễ bế mạc đại hội thể thao thật ấy.”
“Ha ha ha, năm trước là vậy thật mà.”
“Khi nãy lúc Đoạn Sách chạy, tiếng cổ vũ cho cậu ấy từ bên đường chạy vang tới tận bên này, hét đến mức muốn điếc luôn.”
“Cậu không đi đón cậu ấy nên không biết thôi, lúc cậu ấy chạy đến đích thì chạy ngược lại, giáo viên tính thời gian muốn thẳng tay đánh chết cậu ấy luôn.”
“Ha ha ha, Đoạn Sách à, vậy mà cậu chưa bị giáo viên đó đánh chết.” Hạ Phi Tinh bá cổ Đoạn Sách, cười đến mức ngã nghiêng ngã ngửa.
Khóe miệng của Đoạn Sách giật giật, lập tức đấy Hạ Phi Tinh đang bám trên người mình ra.
Nói hùa theo vài câu, mọi người đã tản sang nơi khác làm việc của mình.
Đoạn Sách ngồi vào cái ghế dựa bên cạnh Phó Sâm, dùng khăn Ninh Viện đưa lau mồ hôi vài cái, lau xong thì vắt trên cổ. Khi uống nước, mắt cậu ta thoáng liếc sang bên cạnh. “Ấy, anh Phó, cậu đang nhắn tin với Lâm hotboy hả?”
Mí mắt Phó Sâm còn chẳng thèm nâng lên, chỉ ừ một tiếng, rồi lại bấm phím tiếp.
Đoạn Sách cũng chẳng thấy xấu hổ, bởi con người Phó Sâm là vậy đó, quen rồi là ổn ngay.
Tuy Phó Sâm không nói gì, nhưng cũng không có nghĩa là người khác không nói. Cậu bạn ngồi bên cạnh Phó Sâm bỗng trồi lên từ biển sách, cậu ta ngồi cách Đoạn Sách một Phó Sâm, thế nhưng vẫn trả lời nhiệt tình lắm.
“Phó Sâm vậy mà lại biết yêu.”
“Học sinh cấp 3 biết yêu là chuyện bình thường mà.” Đoạn Sách nói.
Vẻ mặt Tiết Duệ đầy vẻ khó hiểu: “Đây là Phó Sâm, là đóa hoa lạnh lùng, là tội phạm phóng hỏa biết bao trái tim của những Omega trên diễn đàn trường nhưng lại không chịu dập lửa, tội ác tày trời.”
Đoạn Sách quay đầu lại, vẻ mặt như kiểu một lời khó nói hết: “Học thần à, giờ tôi mới biết cậu thích hóng drama vậy đấy.”
Tiết Duệ cứng họng: “Học ra học, chơi ra chơi mà.”
Đoạn Sách gật đầu tán thành: “Cậu nói đúng đấy.”
Đúng lúc này, Phó Sâm đang ngồi giữa hai người họ đột nhiên đứng lên, rồi hỏi: “Trong các cậu có ai cho tôi mượn đồng phục được không?”
Đoạn Sách không hề nghĩ ngợi gì mà lấy áo khoác đồng phục của mình đang đặt trên bàn đưa ra: “Tôi cho cậu mượn nè. Ngoại trừ để ứng phó bảo vệ lúc ra vào cổng trường ra thì gần như hai ngày nay tôi chưa mặc đồng phục lần nào.”
Phó Sâm nhận đồng phục. “Cảm ơn.”
Đoạn Sách nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà anh Phó à, cậu mượn đồng phục của tôi làm gì, chẳng phải trên người cậu cũng có à?”
Tiết Duệ âm thầm trợn trắng cả mắt. Đúng là thằng ngu.
Ngay sau đó, mặt trời chân lý bỗng chói qua tim Đoạn Sách, cậu ta không thể tin nổi mà trợn tròn mắt, ngập ngừng: “Chẳng lẽ Lâm hotboy muốn đến đây?”
Phó Sâm chứng thực lời của cậu ta ngay, hắn gật đầu: “Em ấy sẽ đến ngay.”
Không thèm để ý đến Đoạn Sách đang ngu người tại chỗ nữa, Phó Sâm lập tức xách đồng phục đi thẳng về phía cổng trường.
Tiết Duệ líu lưỡi: “Không ngờ luôn, không ngờ là Lâm Tẫn lại thích như vậy.”
Đoạn Sách vẫn còn nghi ngờ lời của Tiết Duệ, tại sao lại nói là Lâm Tẫn chứ không phải là Phó Sâm? Nhưng cậu ta lại không hỏi, bởi vì cậu ta muốn lao thẳng đến chiến trường hóng drama.
Nhóm Thông Tin Từ Tiền Tuyến:
Ẩn danh: Thôi, tôi ứ thèm ẩn danh nữa. Tôi tự công khai thân phận luôn, tôi là Đoạn Sách học chung lớp với Phó Sâm đây. Xin mọi người chuẩn bị sẵn sàng để tiếp thu chuyện tôi sắp nói.
Ẩn danh: Lâm Tẫn muốn đến đây tìm Phó Sâm, mà Phó Sâm đi đón cậu ấy rồi.
………….
Tin nhắn vừa gửi đi, nhóm bỗng lặng yên không có động tĩnh gì.
Một phút trôi qua, cả nhóm giống hệt như đang phát điên.
Thế là có người đã len lén chụp một tấm ảnh bóng lưng của Phó Sâm đang đi đến cổng trường để chứng thực thông tin trên.
Ảnh vừa được tung ra, nhóm lại càng điên loạn hơn.
Quay lại với góc nhìn của Lâm Tẫn đi.
10 giờ rưỡi cậu đã bắt đầu nhắn tin cho Phó Sâm. Còn về việc vì sao bình thường hay gọi điện mà hôm nay không gọi, chủ yếu là vì cậu sợ một buổi sáng nào đó sẽ vô tình gọi ngay trước mặt mẹ Phó.
Tưởng tượng thử nhé, Phó Sâm đang ngồi đối diện mẹ Phó, mà đúng lúc đó cậu lại gọi đến, Phó Sâm nhấc máy, nhưng cậu vẫn chẳng hay biết gì mà cứ nói linh tinh.
Ôi, chết chắc.
Hiện trường cái chết mang tính xã hội của Lâm Tẫn.
Lâm Tẫn: Anh có đó không?
Phó Sâm: Anh đây.
Lâm Tẫn: Mẹ anh có nhà không?
Phó Sâm: Anh không biết.
Lâm Tẫn: Sao lại không biết? Anh chỉ cần nhìn khắp nhà là được rồi mà.
Lâm Tẫn: Anh ở trường hả?
Phó Sâm: Ừm.
Lâm Tẫn: Hạng mục thi đấu của anh ở buổi sáng hả?
Phó Sâm: 11 giờ.
Vừa thấy tin nhắn, Lâm Tẫn đã xem giờ trên điện thoại, mới 10 giờ rưỡi, vẫn còn thời gian.
Lâm Tẫn: Em muốn đến xem anh thi đấu, em có thể đến không anh?
Phó Sâm: Em muốn đến thì đến đi.
Lâm Tẫn: Tuyệt quá! Phó Sâm vạn tuế!
Lâm Tẫn: Vậy em phải tranh thủ thôi, đến lúc đó em sẽ leo vào từ bức tường ở sau trường anh.
Phó Sâm: Đừng trèo, đi đến đó còn phải vòng mất một đoạn, tốn thời gian lắm. Em chờ anh ở trước cổng đi, anh ra đưa đồng phục cho em.
Lâm Tẫn: Không cần mặc cả bộ đồng phục hả anh?
Phó Sâm: Trường tổ chức hoạt động nên bảo vệ không quản nghiêm, chỉ cần mặc áo khoác đồng phục là ra vào được rồi.
Lâm Tẫn: Chờ em nha.
Phó Sâm: Được.
Lâm Tẫn mặc đại bộ quần áo rồi vội vàng chạy ra ngoài, vừa ra khỏi khu phố đã không chờ nổi nữa, đành phải gọi xe.
Cậu ngậm một viên kẹo bạc hà trong miệng, cố gắng chịu đựng cảm giác choáng váng do say xe. Cậu bảo tài xế lái nhanh hơn một chút, nhưng trên đường lại phải chờ đèn đỏ, thế là mất 5 phút mới đến được trung học số 1.
Cậu xuống xe ở ngã ba đường trước cổng trường, vừa đánh mắt nhìn xung quanh, đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng tại góc tường đối diện phòng bảo vệ. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, khi đến gần người nọ, cậu bước nhẹ hơn, muốn cho người ta bất ngờ.
Nhưng Lâm Tẫn còn chưa ôm được bả vai của người đang quay lưng về phía mình, thì người đó đã xoay lại, Phó Sâm mỉm cười: “Trẻ con quá.”
Lâm Tẫn cũng cười: “Hì hì, bị phát hiện mất rồi.”
Nhìn thấy áo khoác đồng phục màu xám trong tay Phó Sâm, Lâm Tẫn đang muốn đưa tay lấy, thì hắn đã rụt tay lại, giấu ra sau lưng mình.
Lâm Tẫn híp mắt đầy nguy hiểm: “Không cho em mặc hả?”
Phó Sâm chỉ lắc đầu: “Cái này của người khác, em mặc của anh đi.”
Lâm Tẫn phì cười: “Rõ ràng là anh mới trẻ con đó.”
Phó Sâm vẫn không hề thấy áp lực, hắn gật nhẹ đầu rồi nói với vẻ tán thành lắm: “Anh trẻ con.”
Sau khi Phó Sâm treo đồng phục trong tay lên cây xong, hắn vừa nói vừa kéo khóa kéo đồng phục của mình: “Trên quần áo của người khác ít nhiều gì cũng dính pheromone của họ. Em mặc của người khác, nhiễm phải pheromone của họ thì anh sẽ thấy không thoải mái.”
Lâm Tẫn cắn cắn môi, đôi mắt cậu nhìn chăm chú vào động tác của Phó Sâm. “Vậy em mặc quần áo của anh, nhiễm pheromone của anh thì anh sẽ vui hả?”
Vẻ mặt Phó Sâm vẫn bình thản: “Ừm, anh rất vui.”
Hắn nhét đồng phục vừa cởi ra vào ngực Lâm Tẫn, sau đó lấy đồng phục treo trên cây mặc vào. Tuy Đoạn Sách cao hơn Phó Sâm 2 centimet, nhưng 1 mét 89 và 1 mét 87 vẫn mặc cùng một size đồng phục, vậy nên cũng chẳng khác gì nhau.
Liếc mắt qua thấy người ta vẫn chưa mặc, Phó Sâm nhìn Lâm Tẫn rồi giục cậu: “Mau mặc vào.”
Lâm Tẫn nghe lời cười hì hì: “Dạ, lão Phó.”
Sau đó nhanh tay mặc áo khoác đồng phục vào.
Phó Sâm cau mày, trước giờ vẻ mặt hắn chưa từng bất lực đến thế, xưng hô quỷ quái gì đây?
Lâm Tẫn không mặc vừa đồng phục của Phó Sâm, vạt áo dài qua mông, tay áo còn phải xắn lên vài lần, trông cậu cứ như là đang mặc một cái bao rộng thùng thình, cực kỳ rộng luôn.
Lúc đi về phía cổng trường, Lâm Tẫn đang đi bên cạnh hắn bỗng nói: “Anh biết không, nếu như bọn mình vẫn chưa ở bên nhau, thì em còn định sẽ lén đến xem anh thi đấu.”
Phó Sâm nói: “Vậy may là anh tỏ tình sớm.”
Lâm Tẫn rất vui vẻ.
Khi đi qua cổng trường, bảo vệ chỉ đánh mắt sang liếc họ một cái, rồi nhìn sang chỗ khác ngay.
Bảo vệ đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nên cứ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hai đứa này vậy.
Bước vào khuôn viên trường trung học số 1, Lâm Tẫn vẫn còn đang than thở: “Bác ấy mà nhìn kỹ hơn một chút thì em không vào được đâu, nếu biết vậy thì em đã không lượn lờ để bác ấy biết mặt rồi.”
Đến khi Phó Sâm đưa Lâm Tẫn đến bàn phục vụ, phàm là những ai biết hai người bọn họ đều ngạc nhiên đến che miệng.
Đậu mía, tin đó là thật kìa.
Khi bọn họ đứng ở trước bàn phục vụ của lớp 12-1, hơn 30 cặp mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía họ, nhìn cậu chằm chằm cứ như là đang rửa mắt.
Phó Sâm vờ như không thấy, còn Lâm Tẫn thì tỏ vẻ mình đã đoán trước được việc này rồi, nên cũng không hoảng hốt lắm, cậu vẫn ứng phó được.
“Hi!” Lâm Tẫn vẫy tay nhẹ với họ.
Wow, Lâm hotboy chào bọn họ luôn kìa.
“Chào các cậu, tôi đến đây chơi, các cậu không ngại chứ?” Lâm Tẫn cười tủm tỉm.
Nhân vật đại diện mang tên Nguyễn Khả San, người đã bị nụ cười ấy mê hoặc hoàn toàn lập tức đến tiếp đón, chỉ thiếu nước vẫy đuôi nữa thôi.
É é é, lâu lắm rồi mới gặp lại, nhưng người ta vẫn xinh đẹp như thế!
Nguyễn Khả San nói: “Không ngại, đương nhiên là bọn tôi không ngại.”
Sau đó cô lại quay người lại với nụ cười hiền lành trên môi, nhưng giọng nói đầy vẻ đe dọa: “Đúng không? Các vị.”
Tất cả những bạn học trong lớp 12-1 đều dựng cả tóc gáy, gật đầu như giã tỏi: “Không ngại, không ngại.”
Sau khi Phó Sâm đi đón người, thì cậu bạn Đoạn Sách này có khả năng giác ngộ rất cao, thế là bảo vệ chỗ ngồi cho hắn, không cho bất kỳ ai đến gần.
Ngay cả lúc đi thay quần áo, cậu ta cũng phải kéo anh bạn Diệp Khai vô tội đến bảo vệ băng ghế, sau khi chắc chắn rằng Diệp Khai đã đến giúp giữ ghế mới chịu đi thay.
Bây giờ vị trí của Phó Sâm đã bị Lâm Tẫn chiếm rồi, Đoạn Sách ngồi bên cạnh đã lảo đảo muốn té xỉu, hay là cậu ta nhường tí nhỉ?
Suy nghĩ vừa lóe lên cậu ta đã hành động ngay, Đoạn Sách bèn đứng dậy nhường ghế: “Cậu ngồi đi Phó Sâm, tôi đi qua kia đánh bài với họ một lát.”
Phó Sâm nhìn về phía “Sòng bạc mini” đang tụ tập trên mặt cỏ dưới bóng cây bên phải, sau đó gật đầu với Đoạn Sách: “Cảm ơn.”
Đoạn Sách vội vàng xua tay: “Không cần, không cần.”
Cảm giác có tật giật mình quen thuộc lại đến rồi, Đoạn Sách tung tăng lẫn vào sòng bạc mini, vừa xem đấu địa chủ vừa lơ đễnh nhìn sang hai người đang ngồi dưới chiếc dù che nắng màu đỏ, cứ thỉnh thoảng lại nhìn trộm như đang đề phòng gì đó.
Ván trước Viên Viên vừa mới thua, nên ván này phải phụ trách xào bài chia bài, khi nhìn thấy dáng vẻ lén lút của Đoạn Sách, bèn trêu chọc: “Sao nào, có hứng thú với tình yêu của đôi chích bông người ta hả?”
Diệp Khai xòe bài với gương mặt bất biến: “Nói cứ như cậu không có hứng thú vậy.”
Viên Viên câm nín.