Buổi chiều, Phó Sâm mang theo một thân pheromone hoa hồng trắng trở lại lớp học đạo đức do chính quyền Nam Thành đặc biệt tổ chức. Vừa bước vào, hai đôi mắt sáng quắc như ngọn đuốc của giáo viên trên bục giảng và tiểu Enigma ngồi phía dưới đã chú mục trên người hắn, biểu tình của bọn họ có phần khiếp sợ.
Phó Sâm đi thẳng đến chỗ ngồi quen thuộc của mình rồi ngồi xuống. Giáo viên đứng lớp không khỏi cau mày hỏi hắn nguyên nhân.
"Phó Sâm, pheromone trên người trò là như thế nào?"
Mục đích lớn nhất của việc tham gia các lớp học đạo đức là để giáo dục Enigma không gây nguy hiểm cho xã hội. Nếu Enigma đã được đào tạo mà vẫn cố ý dùng năng lực của mình muốn gì làm nấy thì sẽ phải đến trung tâm giáo dưỡng một thời gian.
Phó Sâm mở sách ra, không ngẩng đầu nói: "Trên đường tới đây, ở quảng trường trung tâm có gặp một Omega bị say nắng đến mức rơi vào kỳ phát tình, em đã giúp đỡ cậu ấy một chút".
Hai ba câu giải thích ngắn gọn cuối cùng đã làm rõ sự tình, pheromone bám trên người hắn là vì cớ sự như vậy.
Giáo viên gật đầu nhẹ nhõm, miễn cậu không làm ra chuyện gì sai trái là được rồi.
Mà sau đó, tin tức về sự việc chấn động xảy ra ở quảng trường cũng được truyền tới. Giáo viên càng thêm khẳng định về hành động dũng cảm của Phó Sâm.
Hai tuần sau, lớp học đạo đức do Chính phủ độc lập tổ chức đã kết thúc, Phó Sâm và tiểu Enigma kia phải thực hiện một bài kiểm tra cuối cùng.
Gọi là bài kiểm tra giải quyết tình huống.
Mặc dù trong lòng Phó Sâm khá miễn cưỡng khi tiếp nhận những kiến thức từ lớp học đạo đức này, nhưng bề ngoài, hắn chưa từng làm gì chống đối, kết quả bài thi cũng rất xuất sắc. Hơn nữa hai tuần trước, hắn còn ra tay giúp đỡ một Omega đang phát tình nên được giáo viên hết mực tán thưởng. Còn Enigma kia, mặc dù làm bài kiểm tra không quá tốt, nhưng ít nhất cũng đủ để tốt nghiệp.
Kỳ nghỉ cứ thế bình yên trôi qua, năm thứ ba Cao trung chính thức bắt đầu.
Sinh nhật lần thứ 17 của Phó Sâm là vào gần cuối học kỳ hai của năm hai Cao trung. Bởi vì bận rộn với kỳ thi cuối kỳ nên mặc dù đa số học sinh đã nghe phong thanh thông tin, bọn họ cũng không có thời gian để tìm hiểu sâu hơn.
Nhưng kỳ thi vừa kết thúc thì bầu không khí lại khác hẳn. Câu chuyện về một Enigma xuất hiện ở trường Nhất Trung đã lan truyền rầm rộ khắp các trường trong khu vực Nam Thành. Các trường nằm cũng không quá xa nhau, thậm chí trên dọc đường về còn có thể đi ngang qua trường khác.
Ở Nam Thành có hai trường học nổi tiếng là Nhất Trung và Nhị Trung. Một trường nằm ở phía Nam thành phố trên đường Bạch Sam, trường còn lại ở phía đông thành phố. Cả hai đều nằm trên những con phố nhộn nhịp đông người qua lại. Số lượng học sinh theo học tại hai ngôi trường chiếm đại đa số. Vậy nên, trên đường cứ thấy đồng phục học sinh thì phần lớn đều đến từ hai trường này. Đây cũng là những trường có đội ngũ giáo viên giỏi nhất Nam Thành, đào tạo ra rất nhiều học sinh ưu tú, từ đó thu hút được một lượng lớn nhưng học sinh xuất sắc đến nhập học, nhìn ngang ngắm dọc kiểu gì cũng thấy là những ngôi trường trọng điểm.
Tuy vậy, mối giao hảo giữa hai trường lại không quá tốt. Giả như nay trường Nhất Trung dẫn học sinh đi lao động công ích trên phố thì nhất định ngày mai Trường Nhị Trung sẽ cử học sinh đi làm tình nguyện. Các lễ hội hay chương trình nghệ thuật của hai trường cũng đều cạnh tranh nhau tổ chức ở những địa điểm hoành tráng nhất. Cứ như thế, cái sự cò kè hơn thua này kéo dài bất tận, đời nọ truyền đời kia.
Chính vì vậy, chỉ cần bên phía trường kia có tiếng gió gì thì học sinh của trường này sẽ là những người hay tin đầu tiên.
Trong mắt các học sinh của trường Nhất Trung, việc trường của họ sản sinh ra một Enigma chính là một cú knock-out hạ gục trường Nhị Trung sát vách, vô cùng đáng tự hào.
Sự kiện Phó Sâm từ một Beta phân hóa thành Enigma đã gây ra chấn động không hề nhỏ trong trường. Về cơ bản, mọi người mới chỉ nghe nói về sự tồn tại của một Enigma, nhưng chưa bao giờ được tận mắt gặp gỡ. Mà nhân vật thần bí này lại là Phó Sâm, người trước đó cho dù là một Beta cũng rất nổi bật. Hắn có ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh tốt, học lực giỏi. Vậy nên, ngay cả khi là một Beta, tính cách lại lạnh lùng, thì hắn vẫn luôn có rất nhiều người theo đuổi.
Đó là một thực tế không thể phủ nhận.
Không khi mát lành của buổi sớm mai làm người ta quên đi cái nóng nực giữa hè. Từ sáng sớm, các học sinh Lớp 1 năm ba trường Nhất Trung đã tham gia lớp tự học, yên lặng không một tiếng động. Không giống như những lớp khác ồn ào náo nhiệt, lớp của họ từ ngày đầu tiên khai giảng đã đặc biệt an tĩnh. Các học sinh trong lớp ít nhiều cũng ý thức được bầu không khí xung quanh, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Một cảm giác uy áp khôn tả bao trùm khắp lớp học, đè nén lên từng học sinh.
Phó Sâm ngồi bên cửa sổ giải tính bài tập trên giấy nháp, nửa ngày rồi vẫn chưa tìm ra đáp án khiến hắn cảm thấy hơi cáu kỉnh, nhưng dù cho có vò đầu bứt tóc cũng không biết lý do tại sao.
Lúc này, Hạ Phi Tinh, cậu bạn ngồi phía trước đột nhiên quay lại và dò hỏi một cách thận trọng, "Phó Sâm, cậu tới kỳ mẫn cảm à?"
Lời vừa nói ra giống như hòn đá khuấy động ngàn tầng sóng biển, bầu không khí căng thẳng trong lớp hoàn toàn bị kéo căng như dây đàn.
Bọn họ đều không dám đụng tới Enigma có năng lực còn cao hơn Alpha cấp S, nhất là khi hắn có khả năng đang trong kỳ mẫn cảm. Ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra, vì thế họ chỉ có thể cố gắng hết sức không gây ồn ào làm Enigma khó chịu.
Phó Sâm cũng tự ngẫm lại trạng thái của mình suốt buổi sáng, đánh giá xem kỳ mẫn cảm của Enigma có giống như Alpha tâm trạng thất thường hay không. Lúc này, hắn rất bình tĩnh, có vẻ không giống như đang trải qua kỳ mẫn cảm.
Bạn học nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, lặng lẽ quan sát biểu cảm của Phó Sâm, nhưng hoàn toàn không nhìn ra được điều gì.
Suy nghĩ một chút, Phó Sâm trước hết cảm ơn cậu bạn học đang chờ đợi câu trả lời của mình: "Cảm ơn đã nhắc nhở".
Hạ Phi Tinh sợ hãi xua xua tay nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn".
Phó Sâm về cơ bản đã đoán được khả năng mình thực sư đang bước vào kỳ mẫn cảm, trạng thái không thoải mái suốt buổi sáng đến lúc này cũng được giải đáp. Kỳ phát tình của Omega và kỳ mẫn cảm của Alpha đều cần phải xin nghỉ học để ở nhà tĩnh dưỡng, đến khi kết thúc mới quay lại trường.
Lúc này đây, Phó Sâm cũng không biết liệu trong kỳ mẫn cảm, mình có trở nên tâm lý bất thường, nghi ngờ, cáu kỉnh hay không. Nhưng xét theo trạng thái buổi sáng của hắn thì có lẽ sẽ như vậy rồi. Đề phòng trừ bất trắc, hắn vội vàng cất sách vở, chuẩn bị xin phép để trở về, sẵn sàng trải qua giai cái gọi là kỳ mẫn cảm này.
Bởi vì Phó Sâm chưa từng tham gia lớp học sinh lý, hắn không biết chính mình đang vô tình phát ra một số uy áp của Enigma.
Ngay khi hắn vừa rời đi, cả lớp lập tức trở nên náo loạn.
Lớp học vừa yên tĩnh một giây trước đã trở nên ồn ã, ai ai cũng lớn tiếng nói chuyện.
"Sợ muốn chết, còn tưởng cậu ấy sẽ phát hỏa chứ". Cậu bạn ngồi phía trước Phó Sâm vỗ vỗ ngực bình tĩnh lại.
Bạn cùng bàn của Phó Sâm cũng thêm lời: "Đúng đúng. Cậu không biết đâu, cả buổi sáng tôi không dám nhúc nhích gì luôn, chỉ lo đắc tội với cậu ấy".
"Sao đến kỳ mẫn cảm mà cậu ta còn tới trường vậy?" Có người lên tiếng hỏi.
"Hồi năm hai Cao trung, tôi cũng học cùng lớp với Phó Sâm. Hai năm trước, Phó Sâm vẫn là Beta, cậu ấy căn bản chưa từng tham gia các lớp học sinh lý. Xem bộ dạng vừa rồi, có lẽ cậu ấy thậm chí còn không biết mình đến kỳ mẫn cảm ấy chứ".
"Đa tạ Hạ Phi Tinh, may có cậu dám hỏi, bằng không chúng ta còn phải chịu đựng thêm một tiết nữa". Nam sinh cao to ngồi phía sau nói.
"Trời ạ, thì ra đây chính là uy áp của Enigma".
"May là Phó Sâm vẫn còn khống chế được, chứ không sáng nay tôi trên dưới một đường phế luôn mất".
"Nhưng mà, đang trong kỳ mẫn cảm mà Phó Sâm còn có thể bình tĩnh như vậy, thật sự là kinh người". Nam sinh ngồi ở trong góc phía sau cảm thán.
"Lúc biết được mình đang trong kỳ mẫn cảm, cậu ấy vẫn bình tĩnh hành động, thu dọn sách vở với vẻ mặt không chút gợn sóng. Nếu là tôi trong kỳ mẫn cảm chắc đã sớm hoảng loạn gà bay chó sủa rồi".
"Danh xưng nam thần cao lãnh đúng là không phải thổi phồng".
"Học cùng nhau suốt 1 năm rồi, các cậu còn không biết Phó Sâm lạnh lùng như thế nào sao. Ngày thường nói chuyện được một câu với cậu ấy thôi cũng đã khó rồi".
"Nhưng ngắm khuôn mặt cậu ấy cả năm trời tôi vẫn không thấy chán".
"Thôi thôi, là tôi thì ngày nào tôi cũng phát cuồng mất".
"Không nghĩ tới tôi còn có may mắn được chứng kiến Phó Sâm bước vào kỳ mẫn cảm".
Các nữ sinh trong lớp sôi nổi thảo luận xem có ai biết mùi pheromone của Phó Sâm là gì không.
"Các cậu có ngửi thấy không, có ngửi thấy không?" Lớp trưởng Nguyễn Khả San gặng hỏi mọi người xung quanh.
Một nam sinh vóc dáng nhỏ nhắn ngồi ở cửa lớp nghe thấy thế liền hỏi: "Tôi có ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, nhưng không biết là loại rượu gì".
Nam sinh khác ở gần cửa cũng tiếp lời: "Đúng không, cậu cũng ngửi thấy à, tôi cảm thấy loại rượu này khá là thơm".
Ninh Viễn, cán bộ phụ trách văn thể mỹ, là một Omega. Cô ngồi phía sau nam sinh vừa nói, có chút suy tư cất giọng: "Có khi là mùi rượu Gin, nhưng tôi cũng không dám chắc".
Bạn cùng bàn của nam sinh kia có chút kích động, "Đúng là mùi rượu Gin á, tôi đã từng uống qua rồi".
"Alpha cấp cao lúc nào cũng theo hệ rượu, quả nhiên không thay đổi".
"Nói cái gì vậy, người ta là Enigma đó".
Nam sinh đứng ở cửa liếc nhìn bên ngoài phòng học một cái, sau đó vội vàng quay người hét lớn: "Đừng nói nữa, Phó Sâm quay lại rồi".
Những âm thanh ồn ã trong nháy mắt biến mất, mọi người nghiêm túc ngồi vào chỗ của mình, muốn bao nhiêu dè dặt có bấy nhiêu dè dặt, hoàn toàn không nhìn ra khí thế bà tám vừa rồi.
Phó Sâm cầm đơn xin nghỉ học được phê duyệt đi ngang qua cửa lớp, không hề nhìn vào mà đi thẳng xuống dưới tầng.
Phó Sâm vừa rời đi, trong lớp lại bắt đầu xôn xao bàn tán. Hôm nay, bọn họ sở dĩ yên tĩnh như vậy là bởi vì sợ hãi uy áp của Enigma. Trước đây khi Phó Sâm là Beta, bọn họ căn bản không có gì kiêng dè, muốn nói chuyện thì nói chuyện. Phó Sâm cũng mặc kệ họ, chỉ chú tâm đọc sách hoặc luyện đề một mình.
Bây giờ Phó Sâm là một Enigma, hoàn toàn khác với trước đây nên điều gì cần chú ý vẫn phải chú ý.
Khi Phó Sâm mang đơn xin nghỉ học tới, giáo viên vừa biết được lý do là bởi hắn tới kỳ mẫn cảm thì rất đỗi ngạc nhiên, vội vàng đồng ý ngay.
Kỳ mẫn cảm của Enigma cũng không dễ chịu hơn Alpha là bao, vô cùng bức bách. Cách tốt nhất là nhốt mình trong phòng và tự mình vượt qua.
Khó trách vị giáo viên ký duyệt đơn cho hắn không sớm nhận ra tình hình, chủ yếu cũng do Phó Sâm trông quá bình tĩnh, không có gì khác thường, như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Phải nhờ đến mùi pheromone toả ra mới mơ hồ nói cho hắn biết thực sự có điều không ổn.
Phó Sâm ra đến cổng trường. Hôm nay khác với mọi khi, hắn bắt taxi thay vì đi bộ về nhà. Hắn cũng phát hiện ra pheromone của mình đang dần mất kiểm soát.
Trong số các trường trung học ở Nam Thành, trường Nhất Trung là gần Gia Lâm Cảnh Hiên nhất, chỉ mất 15-20 phút đi bộ, nhưng Phó Sâm không thể chờ thêm nữa.
Gia Lâm Cảnh Hiên là một khu dân cư cao cấp nổi tiếng ở Nam Thành, bao gồm biệt thự và phòng cho thuê, được chia thành hai khu khác nhau. Khu biệt thự nằm độc lập với hệ thống an ninh riêng biệt.
Một lát sau, chiếc taxi đã đến Gia Lâm Cảnh Hiên, vừa đỗ xuống đã bị bảo vệ chặn lại ở lối vào khu dân cư. Phó Sâm xuống xe, bảo vệ ngay lập tức nhận ra và để hắn vào.
Gia đình Phó Sâm sống trong một biệt thự song lập(*). Vừa bước vào sân, hắn liền gặp bảo mẫu của biệt thự đối diện đang đi ra phía cửa. Chủ nhân của căn biệt thự đó hình như đi vắng một thời gian, mỗi ngày chỉ có bão mẫu tới quét dọn.
(*) Biệt thự song lập là kiểu biệt thự ghép khối từ 2 căn nằm trên một khu đất, có 3 mặt thoáng cùng một mặt tường chung
Về tới nhà, Phó Sâm nhanh chóng thay giày rồi đi lên lầu. Hôm nay mẹ Phó cũng ở nhà, bà vừa ra khỏi phòng đọc sách trên lầu hai liền nhìn thấy con trai trở về sớm. Ngửi thấy mùi pheromone, bà gặng hỏi: "Con tới kỳ mẫn cảm sao?"
Phó Sâm gật gật đầu, không muốn nói gì thêm vội vã bước lên lầu. Pheromone trong cơ thể hắn đã sắp mất kiểm soát.
Mẹ Phó gọi hắn lại, "Chỗ con có thuốc ức chế chưa?"
Câu hỏi rất hay, đúng là Phó Sâm không có.
Hắn làm Beta suốt ba năm, sao có thể có thứ này được. Beta không phải trải qua kỳ mẫn cảm đầy phiền toái nên cũng chẳng cần đến thuốc ức chế.
Phó Sâm dừng tay trên nắm đấm cửa, "Con không có".
Mẹ Phó thở dài, bất đắc dĩ nói, "Mẹ biết mà".
Tuy bà không thể dành nhiều thời gian chăm sóc con trai từ khi còn nhỏ, nhưng dù gì cũng là con ruột mình, chuyện gì cần biết bà đều biết. Chắc hẳn khi còn là Beta, hắn chưa từng học qua các lớp học sinh lý.
"Con chờ đấy, để mẹ ra ngoài mua cho". Mẹ Phó nói xong liền xuống lầu rời đi.
Đối mặt với làn sóng pheromone mãnh liệt, Phó Sâm không thể làm gì khác ngoài việc nhốt mình trong phòng ngủ. Pheromone bá đạo tràn ngập khắp không gian. Đầu óc hắn dần dần trở nên mê man, khí tức bạo ngược trong cơ thể dâng trào. Chờ đến khi hắn lấy lại ý thức thì cả căn phòng đã bị đập phá thành một đống hỗn độn.
Sàn nhà lúc này vô cùng lộn xộn bừa bãi, với đủ loại đồ vật bị đổ vỡ.
Có lẽ đây chính là tác hại của việc trốn tiết sinh lý, hắn hoàn toàn không có ý niệm gì trong đầu, cũng không rõ Alpha và Enigma trong kỳ mẫn cảm phải làm sao để đối mặt với tình huống đột ngột như thế này.
Phó Sâm cho rằng mình là Beta nên rất đường hoàng bỏ qua các tiết học sinh lý, dù sao cũng không cần thiết. Kết quả, hắn không tham gia bất kỳ một lớp học hướng dẫn nào. Để bây giờ quả báo nhãn lồng, một kẻ có kiến thức sinh lý bằng không như hắn chỉ biết nhìn theo đống đồ trang trí nát vụn trong phòng, đầu óc choáng váng đến phát ngốc.