Ai Nói Enigma Và Omega Không Thể Bên Nhau

Chương 18: Đánh dấu tạm thời.



Tìm được nơi Lâm Tẫn nói, hắn đi vào từ cánh cửa sát đã bị hỏng. Cửa sắt này đúng là làm cho có lệ, rõ ràng là khóa đã hỏng lâu rồi, nhưng vẫn cài chốt như thể khóa vẫn còn tốt lắm.

Phó Sâm: Em đang ở đâu?

“Em đang ở góc bên trái trên lầu 1 của tòa nhà văn hóa, chính là tòa nhà nhìn mới nhất đó anh.” Lâm Tẫn nói chậm rãi từng câu từng chữ.

Tốc độ của Phó Sâm rất nhanh, hiệu suất cũng cao, nên có thể tìm chính xác vị trí của Lâm Tẫn. Hắn xách túi chạy đến nhà vệ sinh bên trái tòa nhà văn hóa. Mà lúc này, tất cả học sinh đều đang ở sân thể dục xem thi đấu, vậy nên gần như không có ai ở tòa nhà văn hóa trung học số 2 cả, nên cả tòa nhà này đều rất yên ắng.

Từng luồng từng luồng hương thơm dẫn đường cho hắn, lúc đưa tay đẩy cửa nhà vệ sinh, Phó Sâm vừa mới bước được một chân, thì Lâm Tẫn đã túm tay kéo hắn vào trong.

Lâm Tẫn đè Enigma lên cửa, còn ôm chầm lấy eo hắn, nhưng cậu đã không còn chút sức lực nào nữa, cơ thể nóng như lò lửa, mồ hôi thì tuôn như suối, ngay cả sức nắm lấy góc áo cũng chẳng còn, thế là cậu dứt khoát chui tọt vào vòng tay của Enigma.

Lâm Tẫn vùi mặt vào ngực Phó Sâm, cười khẽ: “Phó Sâm ơi, anh trốn học vì em nè.”

“Em còn cười nữa à.” Phó Sâm ôm cậu, bắt đầu tỏa pheromone ra.

Nhà vệ sinh tràn ngập pheromone hương hoa hồng trắng, mùi hương vốn phải tự nhiên thoang thoảng, bây giờ lại nồng đến mức khó chịu. Phó Sâm tỏa pheromone của mình ra trấn an Omega. Ngửi được hương rượu Gin mát lạnh quen thuộc, Lâm Tẫn chợt cảm thấy muốn khóc, quả đúng như người ta nói, Omega trong thời kỳ động dục rất yếu ớt.

May mà hắn đến.

Lâm Tẫn được bế đặt lên bồn rửa tay. Bởi vì hôm nay có nhảy cao, vậy nên cậu mặc một chiếc quần thể thao dài qua gối, đôi chân dài mảnh khảnh trắng nõn buông thõng xuống.

Phó Sâm tìm thuốc ức chế trong túi: “Omega bị say nắng động dục ở quảng trường hồi tháng 7 là em đúng không?”

Hắn vừa ngửi thấy mùi hương đó là biết ngay, bởi ký ức đó đã khắc quá sâu.

“Anh còn nhớ luôn hả? Em tưởng anh quên mất rồi.” Lâm Tẫn cố chịu đựng từng luồng hơi nóng dâng lên trong người mình, có nơi nào đó ươn ướt. Sợi tóc đen của cậu bị mồ hôi thấm ướt dán sát vào thái dương, suy nghĩ bắt đầu trở nên mông lung.

“Không quên. Không phải bây giờ anh vẫn còn nhận ra được đó sao?” Phó Sâm lấy thuốc ức chế từ đáy túi ra.

Khi hắn đang lấy thuốc ức chế ra, Lâm Tẫn bên cạnh đã sốt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cả lên, cậu nói: “Phó Sâm ơi, anh đánh dấu em đi.”

Phó Sâm lắc đầu: “Anh không biết.”

Chưa nói đến chuyện câu này có phải là từ chối hay không, nhưng hắn đúng là không biết thật.

Nào ngờ, Lâm Tẫn không thèm thuận theo cũng chẳng thèm buông tha cho hắn: “Em dạy anh.”

Trên mạng nói trái tim của Omega trong kỳ động dục rất yếu đuối, vậy nên phải chiều chuộng, bảo vệ bọn họ, không được khiến họ có bóng ma tâm lý.

Phó Sâm thở dài, cho dù hắn không học bất kỳ tiết sinh lý nào, nhưng cũng biết Omega cấp S không phải Alpha, em ấy thật sự cho rằng mình có thể chịu được pheromone của Enigma sao?

Nhận ra hắn đang bối rối do dự, Lâm Tẫn đành phải tăng liều lượng thuốc lên: “Quan hệ của bọn mình là gì? Không sao hết, anh cho em cắn trước một cái, sau đó anh cứ theo cách em cắn để đánh dấu em là được rồi.”

Mặt cậu dày quá, cậu đang làm nũng xúi giục người ta phạm tội nè.

Nhưng Phó Sâm đúng là chiều chuộng cậu thật, hắn đã đưa gáy mình đến trước mặt Omega rồi. Hắn còn có thể làm sao nữa? Ai bảo đây là Omega của hắn chứ.

Phó Sâm bảo vệ Omega trong lòng tay mình, rồi hắn cúi đầu xuống, kéo cổ áo đồng phục của mình xuống, để lộ gáy, sau đó mới chống tay xuống bồn rửa mặt.

Tuyến thể của Enigma và Alpha giống nhau, gần như chỉ có tác dụng tỏa pheromone chứ không dùng để đánh dấu như Omega. Thế nên Phó Sâm nghĩ rằng cho cậu cắn một cái cũng chẳng sao cả, sau đó tiêm cho cậu một mũi thuốc ức chế. Bây giờ không an toàn, nên không đánh dấu được, lỡ đâu xảy ra chuyện gì đó thì biết làm sao?

Lâm Tẫn nhìn tuyến thể trên gáy Enigma rồi nuốt nuốt nước miếng, tim cậu đập nhanh như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực. Cậu không ngờ rằng Phó Sâm sẽ đồng ý phối hợp như thế, cậu liếm nhẹ lên môi. Bây giờ đầu cậu sắp cháy máy rồi, nên cứ muốn gì là làm đó ngay, thế là Lâm Tẫn bèn ôm lấy cổ Phó Sâm, cắn vào tuyến thể hắn.

Răng xuyên thủng làn da, cậu có truyền pheromone vào cũng chẳng làm nên trò trống gì, nhưng lại khiến cậu thấy an tâm đến lạ. Sau gáy hắn in một dấu răng be bé, cùng lắm là chỉ hơi rách da, chảy một hai giọt máu mà thôi. Lâm Tẫn liếm nhẹ lên tuyến thể Enigma bị mình cắn rách vài lần, ngoan ngoãn y hệt như một bé mèo vậy.

Cảm giác như bị điện giật lan ra khắp da thịt, kích thích đến vỏ não. Răng nanh của Phó Sâm chợt cảm thấy rất ngứa ngáy.

Muốn cắn gì đó quá.

Nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra ngay lúc này, pheromone tựa như sóng thần ập vào bờ, cuốn trôi mọi thứ ở gần nó. Mùi rượu Gin như che trời lấp đất kéo đến cuồn cuộn, áp đảo cả pheromone của Omega.

Đầu hắn tựa vào vai Omega, Phó Sâm thở hổn hển, nói với vẻ ỉu xìu: “Lâm Tẫn, em làm hỏng chuyện rồi. Bác sĩ nói kỳ mẫn cảm của anh có thể đến bất cứ lúc nào, em lại kéo nó đến sớm.”

Đầu Lâm Tẫn bây giờ đã như một đống bùn nhão, cậu phản ứng rất chậm: “Pheromone của Omega có thể xoa dịu kỳ mẫn cảm của Alpha, chắc là Enigma cũng vậy.”

Vẫn chưa đến lúc đầu óc lên mây, mất khả năng khống chế, nên bây giờ Phó Sâm vẫn còn ứng phó được, hắn cười khẩy: “Suy nghĩ linh tinh.”

Lúc Omega còn chưa tỉnh táo, Phó Sâm bắt lấy cơ hội này, lặng lẽ đè cánh tay của Lâm Tẫn lại, nhắm ngay mạch máu trên cánh tay mà đâm vào. Lâm Tẫn bị đâm một cái mà không kịp phòng bị, thế là kêu lên đau đớn: “Đau.”

Lúc Lâm Tẫn còn đang kêu đau, Phó Sâm đã tiêm xong thuốc ức chế rồi rút kim ra, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh bồn rửa mặt.

“Phó Sâm, anh là đồ chó.” Lâm Tẫn tủi thân nói với vẻ hờn dỗi.

Chả nói năng gì mà đâm cho một phát, đau đến mức Lâm Tẫn trào nước mắt, nước còn đang đọng lại ở khóe mắt. Đôi mắt cậu rưng rưng đỏ hồng trông vô cùng đáng thương, dáng vẻ ấy chẳng biết phải miêu tả thế nào nữa.

Thuốc ức chế bắt đầu phát huy tác dụng, hơi nóng dần dịu lại, từng luồng nhiệt ở bụng dưới cũng lui xuống, ngay cả đầu óc đang offline của Lâm Tẫn cũng online lại rồi.

Cậu thì ổn rồi, nhưng Phó Sâm lại khổ.

Nhiệt độ do kỳ động dục của Lâm Tẫn vẫn chưa giảm hẳn, cùng lắm chỉ là có thể suy nghĩ mà thôi. Pheromone của Enigma đang gào thét trong từng ngóc ngách, nhưng lại không hề muốn áp bách cậu, cũng không hề khiến cậu thấy khó chịu.

Lâm Tẫn vừa tỉnh táo là đã nghĩ, bạn trai đang ở ngay bên cạnh, mà lại dùng thuốc ức chế, cứ như là cậu chẳng có tí quyến rũ nào vậy đó. Nhân lúc Phó Sâm đang khó chịu, cậu bèn ôm lấy eo người ta mà khuyên: “Phó Sâm ơi, anh thử đi. Nghe nói đánh dấu Omega trong kỳ mẫn cảm có tác dụng xoa dịu, anh cũng muốn đánh dấu em mà. Hơn nữa, em còn là Omega cấp S, lỡ đâu em lại động dục nữa thì sao? Anh xem, thuốc ức chế vẫn còn cả hộp kia kìa, vậy nên cứ thử đi.”

Nghe vậy, đồng tử Phó Sâm co rút lại, hắn cứng nhắc quay đầu đi, rồi đưa mắt nhìn vào hộp thuốc ức chế đã mở ra còn đang đặt trên bồn rửa mặt, không thể không bội phục: “Em chơi vui quá nhỉ.”

Lâm Tẫn: “….” Vâng vâng vâng, do cậu chơi vui quá, là cậu quá cởi mở, cậu có lòng riêng, cậu muốn được bạn trai đánh dấu.

Ý đồ của Lâm Tẫn đã hiện hết lên mặt, mà Phó Sâm lại không mù, thì sao mà không biết cho được? Chỉ là sự kiên trì của Lâm Tẫn là hắn sợ quá, khiến hắn chùn bước.

Nói cách khác, thì Lâm Tẫn giống như con rắn trong Vườn Địa Đàng dụ dỗ Adam phạm luật cấm. Mà trong Kinh Thánh, Adam đã ăn trái cấm đó, 50% là Phó Sâm cũng sẽ như vậy.

“Em muốn anh đánh dấu thật à?” Phó Sâm nhìn Lâm Tẫn chăm chú, rồi hỏi thẳng.

Lâm Tẫn đơ cả người, mặt không khỏi đỏ lên, cậu cúi đầu, ngay cả cổ cũng đỏ ửng. Sau một lúc lâu, cậu mới lí nhí như muỗi kêu: “Dạ muốn.”

Phó Sâm bình tĩnh suy nghĩ, hắn phải thừa nhận rằng Lâm Tẫn đamg dần khắc sâu trong tâm trí hắn, hắn rất thích, hơn nữa Omega người ta còn chủ động đến vậy rồi. Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, hắn đã tự đặt câu hỏi cho lương tâm mình, hắn thật sự muốn làm Liễu Hạ Huệ, người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

No no no.

Hắn sai rồi.

Cứ như điên rồi ấy.

Lý trí gì đó cứ bỏ xó hết đi.

Kết quả là Lâm Tẫn lại nói, hắn không dám là bởi vì không học tiết sinh lý, không dám chắc chắn điều gì cả, cái gì hắn cũng không biết, nhưng những kiến thức bị thiếu đó Lâm Tẫn sẽ bổ sung.

“Đau thì cố nhịn, anh vốn không định đánh dấu.” Phó Sâm nói với vẻ gần như là cam chịu.

Hắn xoa gáy Omega, sau đó kéo cổ áo xuống một chút, nhưng cổ áo quá rộng, mà hắn lại không khống chế được lực, thế là bờ vai mượt mà lành lạnh và phần xương quai xanh nhỏ nhắn lõm vào một bên lập tức lộ ra trước mắt. Ngay cả phần xương bướm áp sát vào quần áo cũng có thể thấy rõ.

Đánh dấu tạm thời vẫn ổn, nhưng nếu Enigma đánh dấu trọn đời một Omega cấp thấp thì có tỷ lệ tử vong lên tới 80%.

Hắn hôn lên tuyến thể, Lâm Tẫn không chịu nổi, khẽ run lên. Nội tâm cậu không ngừng đấu tranh, tuy cũng sợ hãi và hồi hộp lắm, nhưng mà hưng phấn nhiều hơn.

Bởi vì nghe nói Enigma đánh dấu Omega có thể gây tử vong, nên hắn đã từng hỏi bác sĩ, và nhận được câu trả lời rõ ràng. Enigma đánh dấu Omega cấp S sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cả, tuy cấu tạo cơ thể khác với Alpha, nhưng khả năng tiếp nhận pheromone Enigma của Omega cấp S có thể sánh ngang với Alpha bình thường.

Kỳ mẫn cảm có rất nhiều triệu chứng, ví dụ như trở nên mẫn cảm và đa nghi hơn, cáu gắt, vân vân và mây mây. Nhưng Phó Sâm là điển hình của kiểu người phá hoại, nhân tố bạo lực hoành hành khắp nơi.

Tinh thần không còn tỉnh táo nữa, tầm mắt mơ hồ, trước mắt chỉ còn mỗi làn da trắng nõn của Omega, Phó Sâm liếm nhẹ lên răng, sau đó há miệng ra cạ răng nanh vào tuyến thể, khiến Lâm Tẫn bị kích thích đến mức nhũn cả eo, ngã nhoài về phía trước.

Hắn nâng cậu lên áp sát vào người mình, ranh nanh cọ cọ vài cái, sau đó lại liếm láp như thể đó là món khai vị.

Lâm Tẫn không khỏi hít sâu một hơi, cậu phải thán phục rằng tiểu thuyết không hề nói điêu, nam thần bề ngoài lạnh lùng, thanh cao bên trong thì nóng bỏng, biết rõ quá rồi.

Ví dụ như đóa hoa trắng nhỏ nhắn thuần khiết, cô lén hút thuốc uống rượu nè, còn có cậu trúc mã không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng vừa mới quay lưng thì đã đánh một đám côn đồ nằm chèm bẹp.

Đang vuốt ve, bỗng Phó Sâm bất ngờ đánh lén.

Ngay khoảnh khắc răng nanh cắm vào tuyến thể, rót pheromone vào, Lâm Tẫn chỉ có thể nói là sướng muốn chết.

Hai loại pheromone va vào nhau như một ly rượu Gin được tô điểm bằng hoa hồng trắng, chất rượu trong suốt thấm đượm mùi hương của hoa hồng trắng, lại được pha trộn rất tao nhã. Hương thơm ngào ngạt thấm vào ruột gan, dịu ngọt thanh nhã, dư vị dài lâu.

Pheromone nóng nảy hơi dịu lại, đánh dấu tạm thời kết thúc, thế mà Phó Sâm vẫn cứ ôm Lâm Tẫn không buông, hết cắn rồi lại liếm lên cổ người ta, răng nanh càng mài càng lúc càng sâu, đến tận khi cắm phập vào, Lâm Tẫn vẫn không kêu đau, nhưng cậu vẫn không kiềm được mà rên lên một tiếng.

Khi hắn giật mình nhả ra, thì phát hiện cổ của người ta đã bị mình hại đến mức không nỡ nhìn thẳng, chỉ cần nhìn thấy thôi là sẽ khơi gợi suy nghĩ bậy bạ, Phó Sâm không dám động đậy gì, chỉ ôm chặt lấy eo Omega.

Cả hai vẫn ôm nhau, giữ nguyên tư thế đó suốt một hồi lâu, Lâm Tẫn ngồi đên mức tê chân, bèn đẩy nhẹ người kia bảo hắn buông mình ra. Phó Sâm cũng theo đó mà thả cậu xuống, chân cậu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Phó Sâm buông Lâm Tẫn ra, rồi từ từ tựa lưng vào tường. Tinh thần hắn không được tỉnh táo, ngay cả suy nghĩ cũng mơ hồ, như thể bánh răng rỉ sét không thể chuyển động nổi nữa. Hắn mơ màng cho rằng mình xúc động, nhưng cũng không thể phủ nhận là nó có tác dụng, hơn nữa còn rất thoải mái, pheromone đã ổn định lại.

Lâm Tẫn lơ đễnh nhìn vào gương một cái, lập tức đứng hình. Sau cổ cậu toàn là dâu tây nhỏ do Phó Sâm trồng, dày đặc đến mức không che nổi, mà cổ áo cậu còn rộng nữa chứ. Nhưng việc càng khiến cậu xấu hổ hơn chính là quần cậu ướt rồi, nhờ ơn nước trên bồn rửa tay, và cả của cậu nữa. Bất ổn quá đi, Lâm Tẫn đang loay hoay chẳng biết làm sao thì tiếng chuông điện thoại lại bất chợt vang lên.

Phòng vệ sinh tĩnh lặng đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở, vậy nên tiếng chuông đó rất nổi bật.

Cậu vừa nhấc máy thì tiếng trách tội của Thường Ý đã vang lên: “Cậu chết ở đâu rồi? Đến giờ trao giải rồi, nhưng kết quả là cậu đi đâu mất, cả lớp cậu đang đi tìm cậu đó.”

Lâm Tẫn nhảy cao xong là chuồn mất, nên không biết kết quả thế nào, thì làm sao biết được chuyện mình đoạt giải, “Ấy, ngại quá, phiền cậu lên nhận giúp tôi chút nha. Kỳ động dục của tôi tới rồi.”

“Kỳ động dục?!” Thường Ý nôn nóng hỏi. “Cậu đang ở đâu? Tôi lập tức mang thuốc ức chế đến cho cậu.”

Lâm Tẫn trả lời: “Không cần đâu, tôi có rồi.”

“Vậy thì tốt, thế cậu tự chăm sóc bản thân nhé.” Thường Ý cũng yên tâm hơn.

“Ai vậy?” Giọng nói của Phó Sâm đầy vẻ lười biếng. Hắn ôm lấy Lâm Tẫn từ phía sau, đè cậu vào ngực mình, sau đó đặt đầu lên hõm vai cậu, cúi đầu dụi dụi vài cái rồi mới chịu dừng lại, hơi thở phả vào tuyến thể của người trong ngực mình.

Đầu óc Phó Sâm vẫn cứ mơ màng, sau khi đánh dấu, hai bên có cảm giác ỷ lại vào nhau rất mạnh, hắn suy nghĩ một lát rồi lại ôm lấy Lâm Tẫn.

“Là Thường Ý, cậu ấy nói em đoạt giải, em nhờ cậu ấy đi nhận giúp.” Lâm Tẫn nhỏ giọng giải thích.

Thường Ý còn chưa cúp máy, bỗng cậu ta nghe được giọng của người khác từ đầu dây bên kia: “Chờ đã, bên cậu có chuyện gì thế? Sao lại có giọng của người khác? Có phải Phó Sâm không?”

“Là ảnh đó.” Lâm Tẫn cảm thấy chỗ tuyến thể phía sau hơi ngưa ngứa. “Anh ấy bị pheromone của tôi làm cho đến kỳ mẫn cảm, nhưng vẫn chưa đến mức động dục bị động.”

Thường Ý còn nghe ra được vẻ thất vọng và tiếc nuối trong câu nói của Lâm Tẫn nữa cơ.

Nếu như lúc Enigma đánh dấu Omega mà không cẩn thận thì sẽ chết người đó.

Thường Ý gần như điên lên, “Kỳ mẫn cảm gặp kỳ động dục, với cái đà này thì nay là ngày chết của cậu đó!!!”

“Không sao đâu, tôi và anh ấy đều đủ tuổi vị thành niên rồi, cả hai bên đều tự nguyện, nên không phạm pháp.” Lâm Tẫn cho rằng chẳng phải chuyện gì to tát, vẫn không có chút hoang mang nào.

“Nhưng mà làm ơn đi, cậu ta là Enigma đó, tôi chỉ sợ cậu không chịu nổi.” Thường Ý bên đầu dây bên kia đã gấp chết được, cậu ta giống hệt như một bà mẹ già, chỉ hận không thể xông đến tách hai người họ ra.

Đã đánh dấu xong luôn rồi, còn sợ gì nữa.

Lâm Tẫn vẫn thong thả nói: “Tôi là cấp S, không sợ, có đánh dấu cũng không chết được.”

“Không chết cũng tàn phế.” Thường Ý hung hăng nguyền rủa.

Cậu ta bất lực cúp máy. Thường Ý càng nghĩ càng giận, nhưng cậu ta lại không thể không đi giải quyết cục diện rối ren này cho Lâm Tẫn, thế là đành phải báo cho bạn cùng lớp của Lâm Tẫn, rồi còn phải lên nhận giải giúp.

Cậu ta thì bận lo này lo nọ, còn người ta thì ngược lại, cứ vui vẻ yêu đương, chẳng cần bận tâm gì cả.

Bản thân người ta mà người ta còn chưa lo, cậu ta quan tâm mù quáng vậy làm gì?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv