Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 47: Hé lộ



Sau khi thay quần áo trong phòng đọc sách xong xuống dưới nhà, Lâm Huy thấy một bóng dáng hồn nhiên đang xem một bộ phim hoạt hình nổi tiếng mà bất hủ. Trương Tuyết Hà vừa xem “Tom and Jerry” vừa cười khúc khích, rung cả ghế ngồi.

Như nghe thấy tiếng bước chân của anh, Trương Tuyết hà liền hớn hở quay ra vẫy tay như một đưa trẻ, giọng nói đáng yêu cười:

“Chào buổi tối, Lâm Huy.”

Lâm Huy pha một cốc trà nóng, nhẹ nhàng đặt lên bàn nhìn Tuyết Hà cười mỉm nói:

“Uống chút trà đi, hôm nay khá lạnh.”



“Lục Chi, cô phải đảm bảo không ra ngoài, nêu không tôi sẽ buộc phải nhốt cô lại.” Bác giúp việc đứng chặn ở cửa phòng, nhìn Lục Chi áy náy nói.

“Là Lâm Huy dặn bác làm vậy sao?” Cô hỏi lại.

“Không phải, cậu ấy đang nói chuyện với một người mà cô không nên biết, tôi chỉ làm theo lí trí mách bảo thôi. Nhưng cô biết đấy, bình thường co đối xử với tôi không tồi, còn nâu rất nhiều món ăn ngon, cho nên tôi mới không nhốt cô lại, nếu như cô bước chân ra khỏi chỗ này, tôi đành…”

“Mỗi lần có người quan trọng tưới là bác đều nhốt người không liên quan lại sao?” Lục Chi giả bộ ấm ức hỏi.

“Không có, chỉ có cô thôi, bởi vì nếu cô ra ngoài, bọn chúng sẽ phát hiện…” Chưa nói xong, bác giúp việc đã tự lấy tay đập lên đầu, quay đi.

Lục Chi nắm được thóp, liền chống tay chặn cửa, nhìn bác giúp việc nói:

“Bác có vẻ biết khá nhiều về tổ chức đó nhỉ, có phiền nếu chia sẻ cho cháu một chút không?”

“Không không…” Bác giúp việc trở nên lúng túng, hết đường lui liền cầm chìa khóa, đẩy cô vào rồi đóng cửa lại, nhốt cô vào bên trong…

Thế nhưng, bác giúp việc có vẻ còn chưa hiểu hết về Lục Chi, cô không phải là một Hà Linh Chi yếu ớt của trung học chuyên quận 3 thường ngày, chính là nữ đầu gấu của trường trung học Thủy Trạc thành phố E, già trẻ lớn bé không ai không biết, từ nhỏ thân thủ cường tráng, võ công cao siêu như Lý Tiểu Long tái thế, đối phó với một bác gái U 50 thì chẳng có gì là khó. Vì vậy, chưa cần tới lúc bác giúp việc sờ vào chiếc chìa khóa, Lục Chi đã chặn ngoài cửa, đứng trước mặt bác, mỉm cười nhẹ:

“Nếu bác không nói, cháu có thể nhảy từ đây xuống phòng khách, bác đừng lo cho cháu, chỉ sợ người nào đó ở dưới kia bị cháu dọa cho giật mình thôi…”



“Cậu tới đây có việc gì?” Lâm Huy ngồi xuống đối diện cô ta, từ tốn hỏi.

“Ồ, chắc hẳn Lâm Huy tò mò sao tớ biết chỗ này lắm đúng không? Hì hì, hôm trước đi ra phố, thấy một người có nốt ruồi to trên trán, bịt khẩu trang vào siêu thị, tớ đi theo. Nghe giọng nói thì đúng là của bác giúp việc nhà cậu, cho nên tớ thử bám theo, không ngờ Lâm Huy lại tìm ra được chỗ thú vị đến thế này nhỉ. Hì, Lâm Huy thấy tớ có giỏi không, hơn nữa, tớ cũng chưa báo cho bố, cậu yên tâm, chẳng ai của tổ chức biết chỗ này đâu.”

“Cậu nghĩ rằng không ai biết ư?” Lâm Huy cười nhạt, nâng chén trà lên môi.

Trương Tuyết Hà ngây thơ gật đầu.

“Tới cậu còn tìm được, sao bọn chúng có thể không biết?”

“Vậy…” Tuyết Hà tỏ ra hoang mang: “Thật sự không tốt rồi, bọn họ không quấy rối cậu chứ? Nghe nói…nghe nói…” Cô ta nhìn quanh, cứ như sợ bị nghe lén vậy. Nhuốt nước bọt ực một cái, không dám nói thêm lời nào.

Lâm Huy đặt chén trà xuống, khuôn mặt chẳng có tí cảm xúc nào nói:

“Bọn chúng muốn thủ tiêu tôi, không phải lời đồn trong tổ chức xuyên tạc, đây là sự thật.”

“Ôi…” Trương Tuyết Hà trố mắt sợ hãi.

Ngón tay anh đặt nhẹ lên miệng cốc trà, nhẹ nhàng trêu đùa: “Nhưng tôi sẽ làm điều ngược lại. Cậu yên tâm.”

Lúc này, Trương Tuyết Hà như được thở phảo nhẹ nhõm, mỉm cười:

“Lâm Huy giỏi mà, tớ biết cậu nhất đính ẽ có cách chống lại bọn chúng. Chờ tới khi tớ mười tám tuổi rồi, được thừa kế một phần công ty, nhất định sẽ cùng cậu chống lại bọn chúng.” Cô ta gật đầu chắc nịch.

Lâm Huy chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta: “Vậy cậu tới đây làm gì?”

“Tớ…”

“Rầm!”

Tuyết Hà còn chưa trả lời xong, trên lầu hai đột nhiên có tiếng động mạnh khiến cả gian biệt thự lạnh mình…

Một lúc sau, giọng của bác giúp việc vang lên:

“Không sao đâu…cậu chủ Lâm Huy…Hôm nay gió mạnh quá…tôi không kịp giữ cửa sổ…” Nói xong, lại một tiếng rầm nữa vang lên, Tuyết Hà giật mình mặt hoang mang…

Lâm Huy trầm mặc liếc lên tầng hai…



“Không như cháu nghĩ đâu…” Bác giúp việc suýt nữa trốn thoát được, lại bị công lực siêu thần thánh của Lục Chi lôi vào, lần này cô đứng luôn tại cửa phòng, bác giúp việc không còn đường lui…

“Vậy là như thế nào? Bác biết cháu nghĩ gì sao?” Lục Chi chống tay nhíu mày nhìn bà bác hỏi.

“Không phải! Thực ra… Về chuyện của tổ chức…” Bác giúp việc bối rối không biết nên giải thích ra sao, nửa ngày mới có thể nói ra:

“Thực ra… Lâm Huy cũng là người của tổ chức…”

“Cái gì?” Lục Chi buông lỏng tay nắm đấm cửa, suýt nữa bật cười lớn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv