Hứa Anh Minh gọi người đem bộ đồng phục mới tới cho cậu và Lục Chi. Lục Chi nhận quần áo liền đi tắm rửa, xong xuôi đâu đấy, bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Hứa Anh Minh trang phục chỉnh tề đợi cô ở hành lang gần đó, trên tay còn cầm theo một chiếc túi giấy.
Hai người trầm lặng đi ra phía sau nhà thể chất, Hứa Anh Minh dẫn cô ngồi xuống một chiếc ghế đá gần đó. Vẻ mặt cậu vẫn như thường, Lục Chi lại càng không có biểu cảm gì khác lạ, khuôn mặt chát đầy lớp trang điểm vẫn còn, chỉ hơi nhạt đi một chút phần môi, nhưng vẫn chưa đủ để người ta nhìn ra khuôn mặt thật ẩn sau nó.
“Cậu đã làm gì Tuyết Hà sao? Cậu ấy từ nhỏ đã rất có cá tính, ai chọc vào cậu ấy đều phải trả giá gấp bội, nhưng lúc đó cậu ấy vẫn còn biết kìm chế, không hiểu vì sao một năm gần đây tính cách cậu ấy thay đổi kì lạ tới vậy… Còn khiến cậu như vậy nữa…” Hứa Anh Minh thì thầm, trong không gian rộng lớn mà im ắng tới vậy, cho dù nói nhỏ tới mấy người bên cạnh cũng có thể nghe thấy. Nhưng dường như Lục Chi chẳng để mọi thứ vào tai, không để mọi nơi vào mắt, khuôn mặt trang điểm đậm chẳng có gì gọi là phản ứng, thậm chí quá đỗi bình thường, thế nhưng ánh mắt lại tựa như một cái xác… bên ngoài bình thường, bên trong trống rỗng…
“Linh Chi?”
“…Ừ.”
Lục Chi chớp chớp mắt quay sang nhìn Hứa Anh Minh rồi lập tức quay đầu nhìn thẳng, lại sắp chuẩn bị rơi vào trạng thái vô hồn lần thứ hai…
Hứa Anh Minh thấy vậy cũng không nhắc lại câu vừa nói nữa, cậu lấy ra từ trong túi giấy hai chiếc bánh Hamburger được gói bằng giấy bạc vẫn còn chút hơi ấm đưa cho Lục Chi một chiếc, nói:
“Ăn đi, hơi nguội nhưng vẫn có thể khiến cậu hồi sức.” Cậu mỉm cười nói.
Lục Chi đưa mắt nhìn chiếc bánh trong tay Hứa Anh Minh, từ từ đưa tay ra nhận lấy. Chớp chớp mắt, lắc nhẹ đầu như muốn xóa bỏ mọi điều đang suy nghĩ trong đầu, mím môi một cái, mở giấy bạc ra.
Hứa Anh Minh bên cạnh cười cười.
“Cậu thật cứng đầu…” Cậu ta lẩm bẩm.
“Cứng cái gì?”
Hứa Anh Minh quay hẳn người nhìn cô, cười mỉm nói:
“Tôi cứ nghĩ sau khi cậu ra khỏi nhà vệ sinh thì sẽ được nhìn thấy khuôn mặt của cậu… không ngờ cậu không hề thấy phiền mà vẫn có thể trang điểm lại… Bao giờ mới có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu? Người anh em?”
Lục Chi trong tâm đùng một cái sửng sốt, nhưng vẻ bề ngoài lại vô cùng điềm tĩnh nói:
“Tôi không thể xóa bỏ lớp trang điểm này, nếu xóa nó, tôi sẽ không còn đẹp trai được nữa.”
“…” Hứa Anh Minh lúc này vô cùng muốn ngửa cổ cười lớn, nhưng để giữ hình tượng điển trai với nụ cười tao nhã, cậu ta nín cười cật lực, chỉ phát ra âm thanh li nhí từ trong cổ họng, nói:
“Nhưng cũng có thể là một cô gái xinh đẹp…”
Lục Chi liền xùy một cái xua tay: “ Cậu thích thì đi mà làm, tôi đỡ đi một đối thủ…”
Lần này Hứa Anh Minh liền bật ra tiếng cười vô cùng trào phúng. Lục Chi nhân cơ hội liền đổi chủ đề:
“Nhưng tại sao…” Cô giả vờ ngập ngùng hỏi: “Tại sao lại giúp tôi?”
Hứa Anh Minh từ từ quay đầu nhìn ra xa xăm, không có ý định trả lời cô, Lục Chi đợi một lúc không thấy cậu lên tiếng nên đành yên lặng. Không ngờ đúng lúc này Hứa Anh Minh lại có vẻ bất mãn lên tiếng:
“Cậu vẫn chưa hiểu sao?”
Tiếng nói nhẹ nhàng, như thủ thỉ mà lại mang khí điệu trách mắng, Lục Chi thật sự giật mình, cô không nhìn cậu ta, bình tĩnh hỏi lại:
“Hiểu gì?”
Hứa Anh Minh lần này thở dài một hơi, ăn một miếng Humbergur, nhìn chiếc còn lai trên tay cô vãn còn chưa đụng chạm tí gì liền chỉ vào nói:
“Cậu ăn đi, sau đó tôi sẽ nói cho cậu.”
Lục Chi nhìn tay Hứa Anh Minh chỉ vào chiếc bánh vẫn còn nguyên trên tay mình, sau đó lại nhìn Humbergur một lúc, không có ý định ăn.
Hứa Anh Minh vừa nhai vừa cười nhìn cô, hình tượng hoàng tử nam thần gì đó vứt hết, phủ giấy bạc lại, đặt chiếc bánh của mình lên trên đùi, cầm lấy chiếc bánh trong tay Lục Chi, tay kia vòng qua cổ cô áp vào gáy, tay cầm bánh cho lên trước miệng cô, Lục Chi giật mình ngửa ra sau, nhưng lại tạo cơ hội cho Hứa Anh Minh ôm gáy cô chặt hơn, nhìn xa chẳng khá nào là một cặp đôi hạnh phúc.
Hứa Anh Minh mỉm cười rạng rỡ: “A nào!!”
“Cậu làm gì vậy…” Lục Chi nhíu mày đẩy Hứa Anh Minh ra, nhưng lực không mạnh cho nên lại để cậu ta thừa cơ tiến tới.
Lục Chi đương nhiên được coi là một trong những người mù trong khoản thân mật thế này, căn bản là chưa có chuyện đó bao giờ, nhất là cô lại không bao giờ làm vậy với một người con trai nào khác… ngoại trừ việc ôm Lâm Huy…
Không đúng, không đúng… việc đó không tồn tại, người đó cũng không tồn tại… Lục Chi, nhìn về hiện tại đi, đừng ngoảnh lại quá khứ và nhớ đến cậu ta…
Lục Chi nhắm mắt vào, mặc niệm thầm trong lòng. Hứa Anh Minh thấy kì lạ liền ghé sát mặt vào cô. Lúc Lục Chi mở mặt ra liền nhìn được khuôn mặt như được Thượng Đế ưu ái mà tạo ra ấy liền giật đùng đùng lùi ra sau.
Hứa Anh Minh liền mặt dày tiến sát lại, môi có chút cong lên nhìn cô.
Lục Chi đảo mắt nhìn quanh, muốn thoát khỏi cái tư thế quỷ quái của hai người, nhìn thấy chiếc bánh Hamburger trước mặt liền không do dự khợp lấy một miếng, nhai nhai rồi lập tức đẩy Hứa Anh Minh ra.
Cậu liền bật cười buông vòng tay của mình ra khỏi cô, cầm lấy miếng Hamburger vừa đút cho cô ăn cắn một miếng, sau đó nói:
“Cũng chẳng vì gì cả, chúng ta là anh em nhiều ngày rồi, giúp đỡ cậu là điều đương nhiên tôi phải làm.” Hứa Anh Minh nhướn mày cứ như tự nhiên mà nói.
Lục Chi vẫn còn đôi chút nghi ngờ nhưng khi thể hiện ra ngoài mặt thì thành một bộ mặt hoàn toàn tin tưởng, gật gù cái đầu.
“Nhưng còn một nguyên nhân nữa…” Cậu đột nhiên nhướn mày nói.
“Gì?” Lục Chi buột lời.
Hứa Anh Minh phấn khích mím môi cười: “Ăn một miếng to nữa tôi sẽ nói cho cậu.”
“…” Lục Chi.
“A nào…” Hứa Anh Minh đưa chiếc bánh tới tận miệng cô, ánh mắt vô cùng cưng chiều nói.
“Tôi tự ăn được mà…” Lục Chi định lấy lại chiếc bánh từ tay cậu ta, nhưng Hứa Anh Minh lại không cho phép điều đó xảy ra, cậu ta cầm lấy tay cô chầm chậm thả xuống, cười nói: “Như vậy cậu sẽ không bao giờ biết được lí do tôi giúp cậu, Linh Chi…”
Lục Chi liền nói trả: “Vậy thì tôi không cần nghe nữa là được.”
“Không, cậu sẽ rất muốn nghe đấy… Đây là sự thật giữa hai chúng ta…” Hứa Anh Minh nói một cách bí ẩn.
Ánh mắt nghiêm túc kia, Lục Chi thật sự có cảm giác muốn nổ tung đầu.
Lẽ nào cậu ta nhận ra thật rồi ư?
Có lẽ không phải đâu… nếu nhận ra thì phải nói từ lâu rồi chứ…
Nhưng dù sao cũng chỉ là cắn một miếng thôi…cũng chẳng mất gì…
Lục Chi với bản tính tò mò sẵn có liền nghe lời của Hứa Anh Minh cắn một miếng hamburger to đùng, nhai nhai nhồm nhoàm, khẩu khí giang hồ ác liệt:
“Nói!”
“Từ từ thôi, tôi khác nói mà…” Hứa Anh Minh xuôi lưng cho cô, cười rạng rỡ, tiện thể cắn một miếng từ chiếc hamburger đó, đợi Lục Chi nhuốt trôi mới dám nói:
“Không phải chúng ta ngồi cùng bàn sao? Tôi rất hay giúp đỡ bạn cùng bàn, mọi người cũng rất quý tôi ở điểm này cho nên ai cũng muốn ngồi cạnh tôi… như cậu thấy đấy, ngày đầu tiên của năm lớp mười một, các bạn học trong lớp rất nhiệt tình chào đón tôi… Hơn nữa, đây cũng chính là sự thật giữa chúng ta, tôi thấy…”
“Hứa Anh Minh…” Cô quay sang nhìn cậu ta, mở miệng lạnh lùng gọi tên cậu ta. Ai ngờ Hứa Anh Minh không hề thấy cô đang tức giận, lại còn to gan chớp mắt:
“Cậu vừa gọi tên tôi sao?” Giọng nói vô cùng ngạc nhiên, tới khuôn mặt cũng giống như đứa trẻ lần đầu được đi máy bay vậy.
Lục Chi liền làm vẻ mặt kì thị dịch mông sang bên cạnh, tránh xa Hứa Anh Minh nói:
“Cậu thì ra có vấn đề về giới tính sao?”
“Hả?” Hứa Anh Minh cơ mặt như đông lại, hả một tiếng khó nhọc.
Lục Chi liền nói: “Chúng ta đều là đàn ông, đừng làm ra vẻ mặt như thể đang xem phim 18+ vậy.. tuy tôi là con trai nhưng tôi trong sáng lắm, cậu đừng hòng đầu độc tôi…”
“…” Hứa Anh Minh: Vẻ mặt tôi giống vậy sao?
Đột nhiên Linh Khánh Mai từ đâu đi tới, lúc đi ngang qua hai người thì vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên rồi chạy mất hút. Nhìn cô ta, Lục Chi chợt nhớ ra ban nãy, lúc cô bị Trương Tuyết Hà dội thức lên đầu, hình như láng máng nghe thấy tiếng gầm gừ của Vũ Hương Ly…
“…Tớ phải ra tát… Hà…”
“Món đồ chơi…bị trêu đùa…”
“Nó thật là vênh váo!”
…
Không lẽ cậu ta…
“Cậu sao thế?” Hứa Anh Minh thấy cô thất thần liền hỏi.
“Không…” Lục Chi hít vào một ngụm khí oxy…
Nhỡ đâu cậu ta hiểu lầm gì đó… Bởi vì ngay lúc đó Hứa Anh Minh xuất hiện, cho nên cậu ta mới không ra tay giúp cô nữa mà rời đi, nếu không thì lúc đó người vào cứu cô chẳng phải là anh bạn trước mặt mà là cô gái có biệt danh Hồ Ly ở nhà hay sai bảo cô rồi…
Trời ạ…
Sao lúc này cô đột nhiên lại mọc đâu ra cái cảm giác hoang mang bối rối lạ lẫm thế nhỉ… khiến cho Vũ Hương Ly hiểu lầm thật là rắc rối…có lẽ nên làm gì đó cho cậu ta…
“Linh Chi?” Hứa Anh Minh quơ quơ tay trước mặt cô vài lần không được liền lấy tay búng vào trán cô một phát. Lục Chi không kêu lên, chỉ lắc đầu một cái như rũ rũ gì đó, sau đó nhìn cậu ta, bắt đầu hỏi thứ không liên quan:
“Cậu đối với Hương Ly là thế nào?”
Bị hỏi một câu hỏi thật sự bất ngờ như vậy, khuôn mặt Hứa Anh Minh đang từ vui vẻ trở về trạng thái nửa cười nửa không không ai đoán được cậu đang nghĩ gì.
“Sao đột nhiên cậu lại hỏi vấn đề này?” Cậu ta cười cười hỏi.
Lục Chi không trực tiếp trả lời, nếu như cậu ta không nói, vậy để cô giúp cậu ta thông suốt.
Lục Chi quay sang đối diện với Hứa Anh Minh, từ từ nói :
"Cả trường này đều biết, Vũ Hương Ly vô cùng thích cậu, tuy cậu ấy chưa bao giờ nói ra, nhưng những gì cậu ấy làm cũng đủ để cho cậu biết rằng cậu ấy thích cậu nhường nào. Nhưng tôi lại thấy thật tội nghiệp cậu ấy, cậu luôn luôn phớt lờ Hương Ly, như vậy là thế nào ?"
Hứa Anh Minh cười, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra : "Chúng ta không nói về chuyện này, có được không ? Nếu như cậu muốn, tôi sẽ giải thích với cậu sau…"
"Không, đừng giải thích, tôi không muốn gì cả!" Lục Chi tuyên bố rõ ràng, giọng điệu hùng hồn như vốn có của cô : "Ngày trước cậu cũng đã từng theo đuổi Tuyết Hà, tôi tin là cậu cũng biết cảm giác ấy mệt mỏi ra sao, vậy tại sao cậu không đặt hoàn cảnh của mình vào một người có hoàn cảnh tương đương với cậu như Hương Ly ? Hơn nữa cậu ấy chỉ biết âm thầm đấu tranh giành lại tình yêu cho mình, cậu nghĩ điều đó với một cô gái mười sáu tuổi có quá đáng lắm không? Nếu như không yêu cậu ấy, hãy nói trước mặt cậu ấy một lời từ chối hẳn hoi, để cậu ấy đừng khổ sở nữa, bởi vì cậu là ngọn lửa nhỏ châm ngòi cho ý chí chiến đấu của cậu ấy sục sôi, nếu cậu không dập tắt nó thì hi vọng của cậu ấy vẫn còn, vẫn sẽ tiếp tục làm mọi thứ vì cậu. Hứa Anh Minh, đừng khiến cậu ấy phải khổ sở như vậy, hãy đi nói với cậu ấy điều cần thiết đi."
Lục Chi thề, cô chưa bao giò dùng ánh mắt chân thành đến như vậy nói với một người ngoài, không ngờ người đầu tiên có diễm phúc lại là anh em sinh đôi của một kẻ mà Lục Chi nghe tới tên đã muốn nghiền nát…
Hứa Anh Minh vẫn thường trực nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại có chút thay đổi. Cậu đứng dậy, mỉm cười nói với Lục Chi :
"Giờ tôi phải tới thư viện một chút, hôm nay cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, phía nhà trường tôi đã xin nghỉ giúp cậu rồi. Muốn đến trường lúc nào cũng được. Tạm biệt."
Cậu ta dứt lời liền bước đi không ngoảnh mặt… Nhưng sau lưng thềm không có nắng lá đậu rơi đâu đây… Có chăng chính là ngày râm mát không nắng không mưa nhạt nhòa… Tương lai mù mịt khó đoán biết, còn đáng sợ hơn là ngày mưa bão tố được tiên đoán.