(8)
Cô muốn đi tìm Thuần Khanh, nhất định phải đi tìm Thuần Khanh.
Cô phải về nhà! Phải về nhà bằng mọi giá!
“Thuần Khanh, Thuần Khanh…”
Dòng xe phía trước vẫn vội vã chạy đi, Ái Nhĩ đứng ngẩn ngơ giữa đường, cô đưa mắt nhìn từng người một lướt qua mặt mình, trong số vô số khuôn mặt kia, cô lại không tài nào tìm được bóng dáng quen thuộc của Thuần Khanh.
“Thuần Khanh, anh ra đây đi, anh dẫn Ái Nhĩ về nhà được không?”
Ái Nhĩ bây giờ chỉ có một mình, Ái Nhĩ rất sợ.
Ái Nhĩ như người bị tước đoạt hồn phách, chân cứ như thế bước về phía trước, cô đi qua vô số nơi xa lạ, gọi tên Thuần Khanh hết lần này đến lần khác, cho đến khi giọng nói đã trở nên khản đặc, hai chân mỏi nhừ, xung quanh cô vẫn là một màn trời âm u.
Không tìm thấy Thuần Khanh, không tìm thấy hắn…
Ái Nhĩ ngã gục xuống lề đường, òa khóc, ngoài cái tên thân thuộc kia, cô cũng đã không còn biết gì nữa.
[………]
“Thuần Khanh, ca phẫu thuật vô cùng thuận lợi, sức khỏe của Thẩm Dạ cũng hồi phục tích cực, không ngờ độ tương thích của tụy Ái Nhĩ với cơ thể Thẩm Dạ lại cao đến như vậy, ngay cả hiện tượng bài xích thông thường cũng không xảy ra.”
Thuần Khanh nhìn hồ sơ bệnh án trong tay, lật được vài trang liền đưa lại cho Tiểu Tuân, nhàn nhạt gật đầu.
“Khoảng nửa tiếng nữa là Thẩm Dạ có thể tỉnh lại rồi, anh đợi một lát là có thể vào thăm.”
Thuần Khanh lắc đầu, bàn tay bỏ vào túi quần, bỏ lại một câu liền xoay bước rời đi.
“Không cần đâu, khi nào cô ấy tỉnh lại thì nói tôi có việc bận, đi trước đây.”
Tiểu Tuân nhìn bóng dáng Thuần Khanh đi xa, trong lòng không khỏi thở dài.
Anh ta đương nhiên biết Thuần Khanh có việc bận gì, chỉ là không ngờ trong tim hắn, Ái Nhĩ lại chiếm một vị trí quan trọng đến như vậy.
Đã hơn một tuần kể từ ngày Ái Nhĩ mất, một thân Thuần Khanh lo lắng toàn bộ tang lễ cho cô, cũng kể từ lúc đó, mối quan hệ giữa Thuần Khanh cùng Thẩm Dạ cũng dần dần rạn nứt, giống như có một vách tường vô hình đang ngăn lại giữa hai người. Thuần Khanh cũng không còn quan tâm đến bệnh tình của Thẩm Dạ, ba ngày sau phẫu thuật, đây là lần đầu tiên Thuần Khanh đến bệnh viện thăm Thẩm Dạ, chỉ tiếc là hắn cũng không ở lại lâu.
Hành động của Thuần Khanh làm Tiểu Tuân hơi nghi hoặc, dường như anh ta nhìn ra con người Thuần Khanh đang bắt đầu thay đổi, lãnh đạm hơn, vô tình hơn.
Tiểu Tuân khẽ cau mày, lắc lắc đầu, vội loại bỏ suy nghĩ hoang đường của mình.
Thuần Khanh làm sao có thể đối với Ái Nhĩ có tình ý khác được chứ, nếu có, hắn cũng không thể nào lạnh lòng mà dứt khoát đem tụy của cô tặng cho Thẩm Dạ.
“Thật là, lại suy nghĩ nhiều rồi!”
Tiểu Tuân gõ gõ đầu mình, về lại phòng.
[………]
Thuần Khanh mang một thân nồng nặc mùi rượu ra khỏi quán bar, hai chân đảo đảo xiêu vẹo đi đến lề đường, vừa muốn vẫy tay gọi taxi, một bóng dáng chạy lướt qua hắn, đôi mắt nhập nhèm say của Thuần Khanh mở to, hắn loạng choạng chạy về phía người kia, bắt lấy cánh tay của cô gái kia, reo lên.
“Ái Nhĩ, Ái Nhĩ, là em phải không?”