(30)
“Vết thương trên tay đã không còn có gì đáng ngại, chỉ cần đừng chạm nước và dùng lực nhiều, một tuần nữa là có thể bình phục.”
Trịnh Minh Hạo nhìn vết thương đã khép lại trên tay Ái Nhĩ, vẫn chưa bỏ xuống được lo lắng mà hỏi.
“Vậy sau này có thể để lại sẹo hay không?”
Vị bác sĩ mỉm cười, lắc đầu bảo.
“Vết thương tuy có đường dài, nhưng không sâu, chỉ cần thoa thuốc là sẽ không để lại sẹo, anh cứ yên tâm.”
Sau đó ông kê đơn thuốc cho Ái Nhĩ, vừa ghi vừa khẽ liếc mắt nhìn hai người, ý vị thâm trường nói.
“Bạn trai của cô quan tâm đến cô thật đấy.”
Trịnh Minh Hạo có chút sửng sốt về lời nói vừa rồi, nhưng chưa kịp lên tiếng, Ái Nhĩ đã lạnh giọng cắt ngang.
“Chúng tôi không phải người yêu, tôi là em gái của anh ấy.”
Vị bác sĩ khẽ cười, ngượng ngùng sờ mũi, sau đó liền im lặng. Trịnh Minh Hạo nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Ái Nhĩ, trong lòng sinh ra chút mất mác nhỏ.
Ái Nhĩ của anh, đã không còn giống như ngày trước nữa, xa lạ, lại thêm vài phần lạnh nhạt. Cứ nghĩ đến hình ảnh cô cùng Hoắc Thuần Khanh cười nói cùng nhau, nụ cười rực rỡ kia không một chút e dè, không chút lo lắng nào, lại nhớ đến ánh mắt tràn đầy phòng ngự cùng thái độ xa cách kia của cô, Trịnh Minh Hạo lại không kìm lòng được mà đau khổ.
Nụ cười đó, ánh mắt đó, trong quá khứ rõ ràng là của anh, vì sao hắn ta lại có thể tự tiện cướp lấy như vậy, cho dù Ái Nhĩ có nguyện ý đi chăng nữa, anh cũng không thể nào cam lòng.
Không cam lòng mất đi, không cam lòng buông ta tặng cô cho người khác, có chết Trịnh Ái Nhĩ cũng phải là của Trịnh Minh Hạo anh!
Trịnh Minh Hạo thoát khỏi suy nghĩ của chính mình, anh cầm lấy đơn thuốc trong tay, khi ra khỏi phòng liền muốn đem Ái Nhĩ đi cùng, nhưng lần này lại bị chính cô cự tuyệt.
“Em ngồi ở đây đợi anh là được rồi, anh cứ đi lấy thuốc đi, yên tâm, em nhất định sẽ ở yên tại đây, không đi lung tung.”
Trịnh Minh Hạo dường như vẫn có chút lo lắng, hôm nay anh lại không có đem theo người bảo vệ an toàn cho cô, nếu lỡ có xảy ra chuyện gì, anh làm sao có thể xoay sở kịp.
“Anh, anh tin em đi, em sẽ không rời đi đâu, em cũng không muốn đi lạc thêm lần nữa.”
Ái Nhĩ bĩu môi, như nhớ lại sự kiện đi lạc mất mặt kia mà ai oán nói, Trịnh Minh Hạo nhìn cô lại giở ra chiêu giận dỗi trẻ con như thế, trong lòng liền mềm nhũn, bất đắc dĩ gật đầu.
“Được rồi, ngồi đây đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”
Ái Nhĩ gật đầu liền mấy cái, như muốn để anh yên tâm hơn, Trịnh Minh Hạo khẽ cười, vội xoa xoa tóc cô, sau đó liền rời đi.
Ái Nhĩ híp mắt nhìn bóng lưng kia khuất dần, liền đứng lên, đi một mạch vào nhà vệ sinh, cô dùng trí nhớ còn sót lại của Trịnh Ái Nhĩ, kiểm tra tất cả các thẻ ngân hàng, mày càng lúc càng cau chặt.
Tổng tài sản mà cô sở hữu hiện giờ chỉ vỏn vẹn có khoảng hơn 5 vạn tệ, muốn thuê người theo dõi động tĩnh của Hoắc Thuần Khanh chắc chắn không đủ. Nếu cô đem chuyện này nói cho Trịnh Minh Hạo biết, nhờ anh ta giúp đỡ lại càng không thỏa đáng, anh ta chắc chắn nhận ra sự khác thường của cô, từ đó sẽ đến nghi ngờ, việc cô sống lại trong thân xác của em gái Trịnh Minh Hạo cũng sẽ bị lộ.
Bây giờ phải làm sao đây? Làm thế nào để kiếm được một khoản tiền lớn trong thời gian ngắn như vậy ? Nếu không có tiền, cô làm sao có thể mở rộng tìm kiếm, thu thập bằng chứng chống lại Hoắc Thuần Khanh được?
Ái Nhĩ cất điện thoại vào trong túi, thẩn thờ đi ra ngoài, đầu óc quay cuồng rối ren một trận, cảm giác bất lực bủa vây lên thân thể bé nhỏ, như muốn nghiền nát cả người cô ra thành từng mảnh.
Không thể làm gì được hắn ta hay sao? Chỉ vì không đủ tài lực mà cô phải tiếp tục giả ngốc ở cạnh hắn mãi như thế hay sao ? Không, cô không cam tâm, hắn ta nhất định phải trả giá, cô nhất định phải khiến hắn sống dở chết dở mới thỏa mãn được nỗi căm phẫn trong lòng mình.
Ái Nhĩ mất hồn, vừa ra khỏi khúc ngoặt của hành lang, chân liền đụng phải bánh xe lăn đang đi ngang qua, cô giật mình dừng lại, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt màu trà lãnh đạm kia, sửng sốt một chút.
Tần Dụ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, cũng không buồn để ý, y đẩy xe đi lướt qua người cô, trên chân là một chồng hồ sơ mà trợ lý vừa mới đi đến, y vừa khéo dự định mang về phòng để xử lí nốt.
Ái Nhĩ đứng trân tại chỗ vài giây, sau đó liền bừng tỉnh, vội xoay người chạy về phía Tần Dụ, nhưng có lẽ y đi qua nhanh, vừa thoắt một cái liền không thấy bóng dáng, Ái Nhĩ liền cố sức đuổi theo, lúc tay cô chạm đến thanh đỡ của xe lăn, mồ hôi trên trán đã rịn thành một đường, hơi thở Ái Nhĩ dồn dập, cô nhìn thật kĩ khuôn mặt không có chút cảm xúc kia, rụt rè hỏi.
“Tôi…chúng ta có quen nhau, đúng không?”
_______________
Tiểu kịch trường.
Triệu nhà nghèo : Làm sao đây\, em muốn đập chết cái tên Hoắc tra nam kia\, nhưng nhân lực có hạn\, tài lực lại càng cạn kiệt a *ủy khuất\, khóc*
Tần đại gia : *Đưa một loạt thẻ ngân hàng\, thẻ đen\, thẻ kim cương* Tiền đều là của em\, cứ thoải mái mà rút\, muốn đập ai thì đập.
Triệu nhà nghèo : Aaaaa\, đa tạ đại gia đã bao nuôi. *vui vẻ\, nở hoa trong lòng*
_________
1 vạn tệ bằng 34 triệu, 5 vạn tệ là 170 triệu.
Bài học rút ra là, muốn đối phó với người vừa giàu vừa có tiền hơn mình, hoặc là phấn đấu đến khi hơn họ, hai là tìm kim chủ để ôm đùi, thế thôi!
Thả like nheeee, iu nhắm <3