(24)
Thuần Khanh bị những lời nói kia chọc trúng chỗ đau, căm giận quá lớn.
“Đi, cô đi khỏi nhà tôi ngay!”
Không biết Ái Nhĩ mơ màng tỉnh lại từ lúc nào, chỉ là bị từng câu từng chữ trong lời nói của Thẩm Dạ làm cho chấn động.
Phải rồi! Hoắc Thuần Khanh, là Hoắc Thuần Khanh!
Kẻ lấy đi một phần thân thể của cô là Hoắc Thuần Khanh!
Lòng Ái Nhĩ trở nên rét lạnh đến cực độ, cô muốn vươn tay đẩy Hoắc Thuần Khanh ra, nhưng cơ thể rệu rã lại không có một chút sức lực.
Vô dụng!Thật sự vô dụng!
Ái Nhĩ thực căm giận chính bản thân mình bất lực, tia máu được ẩn dưới vành mắt trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, Ái Nhĩ buông thõng tay, do mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê.
Thế nhưng thù hận cùng món nợ mà bọn họ đã vay ở chỗ cô, hết thảy cũng chỉ là mới bắt đầu!
Hoắc Thuần Khanh, Thẩm Dạ, cả Tiểu Tuân, tôi không bao giờ tha thứ cho các người! Không bao giờ!
[……..]
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi, sao vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại?”
Vị bác sĩ băng bó tay cho Ái Nhĩ xong, đẩy nhẹ gọng kính, nói.
“Không sao, là do tác dụng của thuốc mê nên cô ấy mới lâu tỉnh, khoảng vài tiếng nữa sẽ tỉnh lại, đến lúc đó thuốc tê hết tác dụng, tay sẽ bị đau nhức hơn bình thường.”
Thuần Khanh dùng khăn lông lau khuôn mặt ướt đẫm của Ái Nhĩ, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Tôi biết.”
“Cũng may là vết cắt không quá sâu, tịnh dưỡng vài ngày là có thể đến tháo băng.”
Thuần Khanh nhận lấy đơn thuốc uống của bác sĩ, sau đó đứng lên tiến ông xuống nhà, sau đó liền đi đến phòng bếp, tất bật chuẩn bị nấu cháo cho Ái Nhĩ.
...........
Ái Nhĩ đã mơ một giấc mơ, mơ về khoảng thời gian tăm tối lúc trước, cô chìm sâu vào đầm lầy tuyệt vọng, sau đó trượt dài trong những cơn xoáy sợ hãi, không có cách nào dứt.
Cô nhớ ra, lúc trước mình nhu nhược cỡ nào.
Cô nhớ ra, lúc trước mình hèn nhát cỡ nào.
Khuất phục kẻ thù dưới chân, trở thành trò tiêu khiển không đáng xem của bọn họ, để họ tự tay định đoạt mạng sống của chính mình, sau đó cứ thế mà chết đi.
Cô rời bỏ sinh mạng bằng cách ngu ngốc nhất, dại khờ nhất.
Cô hận bọn họ đối xử tàn nhẫn với cô, lại hận chính mình quá mức ủy mị, nhu nhược, chỉ biết tuân theo, không dám phản kháng.
Cô sống lại trong một thân xác của kẻ khác, nhưng những ngày đầu lại tiếp tục cúi đầu vui vẻ cùng với kẻ thù của chính mình.
Đần độn!
Bây giờ ông trời cho cô một cơ hội làm lại lần nữa, chính là để cô trả lại món nợ họ đã vay với mình, thật rõ ràng, thật sòng phẳng!
Còn có….thứ ánh sáng kì diệu kia, bóng lưng thân thuộc kia, cả giọng nói ôn nhu kia nữa.
Còn thiếu, vẫn còn thiếu, cô vẫn chưa nhớ ra hết sao? Cô còn quên ai nữa đây ?
Vì sao không nhớ được vì sao không nhìn rõ được khuôn mặt kia, đôi mắt…đôi mắt màu trà kia là của ai?
Là của ai?
“Tiểu Ái, tiểu Ái của tôi…”
“Đừng đi, đừng đi mà, đừng đi….”
Ái Nhĩ giật mình tỉnh giấc, môi muốn mấp máy gọi cái tên kia, nhưng chúng lại mắc nghẹn trong cổ họng, không thể thoát ra thành lời.
Không nhớ, cô đã cố gắng nhưng vẫn không thể nhớ ra người đó!
Ái Nhĩ run run mi mắt, lau nhẹ mồ hôi đang rịn trên trán, nhìn quanh một lúc, xác nhận đây là căn nhà mới của Hoắc Thuần Khanh, liền tức tốc xuống giường.
Hoắc Thuần Khanh, cô nhất định phải đi tìm hắn ta, nhất định phải giết chết hắn!
Ái Nhĩ đi xuống lầu, nghe tiếng dao thái trong phòng bếp, liền theo thẳng đến. Khẽ mở cửa ra, phát hiện Hoắc Thuần Khanh đang cặm cụi nấu cháo, tia máu trong mắt Ái Nhĩ liền dâng cao, dày đặc như mạng nhện.
Cô chậm rãi đi đến từ phía sau, lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn, tiến đến thật sát Hoắc Thuần Khanh. Tay Ái Nhĩ phát run, con dao từ trên cao một đường lao thẳng xuống.
Thuần Khanh nếm thử cháo, hương vị khá ổn làm hắn vô cùng hài lòng, vừa xoay người định lấy chén múc cháo ra, liền giật thót mình khi nhìn thấy mũi sao trên tay Ái Nhĩ đụng vào ngực trái của mình.
“Ái Nhĩ, em…em làm cái gì đấy?”
Ái Nhĩ kề sát vào người Thuần Khanh, ánh sáng từ mũi dao hắt vào khuôn mặt méo mó của cô, giọng nói Ái Nhĩ không nóng không lạnh, cả đáy mắt cũng không có chút gợn sóng, khẽ hỏi.
“Thuần Khanh, thử nghĩ xem nếu con dao này đâm thẳng vào ngực anh, thì máu chảy ra là màu đỏ…hay là màu đen đây?”