(15)
Ái Nhĩ cùng Trịnh Minh Hạo đến bệnh viện tư nhân của vị bác sĩ kia, sau đó anh cùng cô tiến vào từng gian phòng nhỏ khác tiến hành kiểm tra tổng quát thêm một lần nữa.
Lúc kiểm tra xong, Trịnh Minh Hạo sợ cô đi mệt, bèn để Ái Nhĩ ngồi ở ngoài ghế chờ, riêng anh thì đi nhận kết quả.
“Ái Nhĩ, em ngồi yên ở đây chờ anh, đừng đi lung tung nhé, nhanh sẽ quay lại ngay. ”
“Ừm, được!”
Ái Nhĩ gật gật đầu, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trịnh Minh Hạo mờ dần, liền nhanh chóng cảm thấy nhàm chán, hai chân trên ghế liền đung đưa loạn xạ.
Ái Nhĩ nghe được tiếng cọc cạch ở phía sau lưng, vừa nghiêng đầu qua nhìn, liền thấy một người đàn ông mặc áo bệnh nhân màu xanh nhạt đang ngồi xe lăn đi lướt qua người. Ái Nhĩ nhìn hai chân của y, hiếu kì đứng lên, từ trong hành lang nghiêng đầu về phía mái hiên, lúc này mới nhìn kĩ được khuôn mặt trắng xám kia.
Ngũ quan tinh tế, đường nét trên mặt cũng thực rõ ràng, mày kiếm, mắt to, sóng mũi cao vút, nếu khuôn mặt ấy có thêm chút huyết sắc nữa thì động lòng người biết bao nhiêu, chỉ tiếc y không nở nụ cười, mày đang cau chặt lại, giống như đang vô cùng thống khổ.
Ái Nhĩ xoa xoa đầu, thầm nghĩ y chắc là bệnh rất nặng, bị tiêm thuốc cũng đau hơn bình thường nhỉ?
Ái Nhĩ lục lọi trong túi áo bé xíu của mình, bóc ra một viên kẹo sữa trắng mềm mềm, hai chân chạy lạch bạch về phía trước, vô cùng đồng cảm mà nói.
“Anh ơi, em tặng anh cái kẹo này, mong anh mau lành bệnh nhé.”
Ái Nhĩ vừa muốn tiến lại đưa cho người ngồi trên xe lăn kia, lập tức liền bị một người vệ sĩ đứng kế bên chặn lại.
“Xin lỗi, thiếu gia chúng tôi không tiếp người lạ.”
Ái Nhĩ bị vây lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ hãi, không tự chủ liền lùi bước chân, dự định rời đi.
“Được rồi, các người đi ra hết đi…”
Người đàn ông kia lúc này mới lên tiếng, giọng nói đầy từ tính, lọt vào tai Ái Nhĩ trở nên êm dịu vô cùng.
“Lại đây.”
Ái Nhĩ giống như bị thanh âm kia thôi miên, hai chân liền nhanh chóng chạy đến chỗ y, rồi lại nhìn xuống hai chân vô lực của y, nhăn mặt.
Y chỉ cần nhìn ánh mắt của Ái Nhĩ liền đoán ra được cô đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng mà nói.
“Lúc trước thì đau, bây giờ thì hết đau rồi.”
Ái Nhĩ trừng to mắt, vô cùng kinh ngạc khi có người tinh ý như vậy, chỉ cần thông qua ánh mắt là muốn biết cô định nói gì, thật lợi hại!
“Cho anh.”
Viên kẹo nhỏ xinh trượt từ lòng bàn tay Ái Nhĩ xuống tay y. Đáy mắt kia thoáng qua chút sửng sốt, sau đó liền tràn ngập ý cười.
“Cám ơn.”
Viên kẹo mềm mại trong lòng bàn tay, trên đó còn lưu lại độ ấm của Ái Nhĩ, chỉ cần vô tình bóp mạnh một chút, chút ấm áp kia cùng hình dạng của viên kẹo sẽ lập tức bị méo mó.
“Tạm biệt anh, chúc anh mau khỏe nha!”
Ái Nhĩ vui vẻ xoay người rời đi, lúc này người vệ sĩ mới tiến đến bên cạnh người đàn ông ngồi trên xe lăn, nghiêng người nhìn viên kẹo kia, hỏi.
“Tần thiếu, cái này…”
Y bỏ ngoài tai lời nói của vị vệ sĩ, thong thả mở vỏ bọc hình ngôi sao màu hồng ra, cho viên kẹo kia vào trong miệng.
Ngọt thật…
Y nhíu nhíu mi, trầm ngâm một lúc liền cất tiếng, thanh âm như cũ nhưng lại mang theo chút lãnh đạm
“Về thôi.”
Người vệ sĩ kia cũng không thể nói gì thêm nữa, chỉ yên lặng cầm lấy tay đẩy của xe lăn, bước đi.
[……]
Ái Nhĩ đi loanh quanh một lúc, sau khi xác nhận cái bồn hoa này mình đã đi qua sáu lần, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi.
Cô đi lạc mất rồi! Không thấy người đàn ông tự xưng là anh trai của cô đâu hết nữa!
Làm sao đây, nếu cô không tìm thấy anh ta, làm sao cô có thể về nhà bây giờ?
Ái Nhĩ còn đang vò đầu bức tai, cô đi đi lại lại mấy lần vẫn không biết nên đi hướng nào cho phải, lại càng không biết nơi mình làm xét nghiệm gọi là gì, càng không nhớ vị bác sĩ chữa trị cho mình là ai, rồi Ái Nhĩ cứ như con ruồi nhỏ mất đầu, bay loạn xạ khắp nơi, gấp đến độ muốn khóc. Ái Nhĩ chạy về phía thang bộ, vừa xoay người đi qua một hành lang nhỏ, chân bước được mấy bước, sau lưng liền bị ôm lấy thật chặt.
“Ái Nhĩ.”