"Quý Thanh, vì sao anh lại ôm người phụ nữ đó?!! Giải thích cho em đi mà!!"
Hoa Diệu nắm lấy vạt áo của Giang Trục Lưu, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ướt đôi gò má trắng nõn phủ một lớp phấn hồng đỏ.
Hắn cau mày bực bội, không chút nể nang giang tay đẩy ngã cô ngã xuống đất, thậm chí còn lạnh lùng nói đầy khinh bỉ
"Thời Vy, loại phụ nữ nhàm chán như cô còn muốn hành hạ tôi đến mức nào nữa? Đêm nào cũng 11h mới về, lúc nào cũng lạnh lạnh nhạt nhạt với tôi, không mấy khi ăn cơm nhà, thậm chí đến cả một câu "Em yêu anh" đơn giản cô cũng ngại nói ra, đến bao giờ cô mới nhớ rằng tôi là bạn trai của cô hả?!"
"Không... không phải vậy mà! Dạo gần đây em nhận nhiều show diễn quá nên mới bận như vậy mà; với cả em... em đang muốn tiết kiệm tiền để mua quà sinh nhật bất ngờ cho anh nên mới cố tình lạnh nhạt với anh thôi, làm ơn đừng..."
"Phiền quá! Chúng ta chia tay!!"
Giang Trục Lưu gào ầm lên rồi trực tiếp bước ra đóng sầm cửa lại, động tác vô cùng dứt khoát.
Hoa Diệu trợn trừng đôi mắt to tròn, hai tay thẫn thờ vẫn vươn ra không khí như cố níu kéo, cố tìm lại một thứ gì đó mà mình đã đánh mất. Chiếc áo măng tô nhạt nhẽo nhăn nhúm xộc xệch, méo mó y như gương mặt cô hiện giờ.
"Cắt!"
Đạo diễn Lý hô lên một tiếng, Hoa Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Diễn vai bị bạn trai bỏ rơi với người yêu cũ, đúng là oan gia ngõ hẹp, dở khóc dở cười mà. Cái lúc cô nắm lấy vạt áo của con chim cút giống đực kia, tuy chỉ thoáng qua thôi nhưng trong đáy mắt Giang Trục Lưu chắc chắn có ý cười!!! Cmn chứ, diễn không tốt thì sẽ bị chê, diễn tốt quá thì bị con hàng cũ hiểu lầm, đúng là tình huống tiến thoái lưỡng nan mà!!
"Hôm nay mọi người làm tốt lắm, bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi. Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Đạo diễn Lý vỗ tay khen ngợi, Dịch Sinh nhanh chóng chạy đến, "phục vụ" Hoa Diệu từ A đến Z. Cô sượng trân né anh, vừa né vừa hỏi
"G, gọi trợ lý của tôi làm là được, không cần phiền thế đâu. Mà hôm nay Kiều Nguyệt Ly không có kế hoạch gì hay sao mà anh ở đây mãi thế?"
Dịch Sinh vẫn vặn sẵn chai nước rồi dâng lên tận miệng cô, bình thản đáp
"Cậu ta giỏi quen rồi, tôi không cần lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau cậu ta. Với lại cô là nghệ sĩ mới của tôi, đương nhiên phải quan tâm cô rồi."
"Nhưng mà đây là việc của trợ lý..."
"Cứ để tôi." Anh nhàn nhạt ngắt lời "Làm thế này để cho ai đó biết chúng tôi đối xử với nhân viên tốt hơn gấp hàng nghìn tỷ lần."
Khi nói câu này, anh cố ý nói đủ to cho Giang Trục Lưu và Triệu Hâm Đình ở bên cạnh đang cố gắng xào cp cùng nghe.
"Nhưng mà... như này thì hơi quá..." Hoa Diệu gượng gạo nói nhỏ.
"Cô Hoa, biểu hiện vừa rồi rất tốt." Đạo diễn Lý bước tới với nụ cười tươi tắn trên môi "Nhất là cảnh Quý Thanh bỏ đi còn cô ở đằng sau bất lực ấy, thật sự làm tôi muốn khóc đấy. Cứ thế phát huy nhé."
Hoa Diệu cười đáp lại "Vâng ạ, cảm ơn đạo diễn Lý đã khen ngợi."
"Chị Diệu Diệu diễn tốt quá, làm em cứ nghĩ chị thật sự đã trải qua chuyện đó rồi!"
Triệu Hâm Đình đợi đạo diễn rời đi rồi bước đến, chắp hai tay trước mặt, miệng nở nụ cười ngây thơ nhưng ánh mắt ngập ý trào phúng.
Hoa Diệu cảm thấy vô cùng tức cười, chuyện xảy ra còn không phải do cô ta cố chấp chọn Giang Trục Lưu làm đối tượng xào cp sao? Công ty không thiếu đối tượng phù hợp, nhưng tiểu hoa đán "xinh xắn nhút nhát" lại cứ nhất quyết bám lấy người đã có bạn gái cơ, nết em hơi xoăn như quả tóc kẹo bông của em nhỉ? Về duỗi lại đi em, à mà phải bảo anh "A Lưu" nhà em tự tay duỗi hộ em cho nó mượt thêm nhé.
Tất nhiên đây chỉ là nỗi lòng khó nói của Hoa Diệu, ngoài mặt cô chỉ mỉm cười nhàn nhạt mà đáp trả
"Xin lỗi, tôi chưa trải qua việc đó bao giờ. Bạn trai cũ sống lỗi quá nên tôi mới là người đá anh ta. Việc đau khổ sau chia tay thực ra chưa từng làm khó tôi."
Triệu Hâm Đình cứng đờ người còn Giang Trục Lưu, khá chắc là người xúi bậy cô ta khiêu khích, thì mặt lại đỏ bừng, hai tay nắm chặt lại đến mức nổi gân.
"Quào, quả thực ai cũng có ít nhất một lần mắt kém." Dịch Sinh cảm thán gật gù.
"Ừ, lúc đó tôi cận hơi nặng. Thực ra anh ta khá đẹp trai, tôi đây cũng chỉ là bị nhan khống thôi, không ngờ nhân cách ch.ó gặm tỉ lệ nghịch với khuôn mặt quá thể đáng."
Hai người cười khúc khích đầy cợt nhả, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn đám người Giang Trục Lưu.
Giang Trục Lưu chắc tức tối lắm mà không làm được gì vì đang ở trường quay, đành hạ giọng nói một cách cáu kỉnh
"Cô Hoa khi nào rảnh thì đi chữa mắt đi nhé. Đừng vì mắt kém mà bỏ lỡ điều tốt đẹp."
Uầy, tự tin gớm. Anh ta tự nhận mình là "điều tốt đẹp" luôn kìa. Hoa Diệu cố nín cười, gật gù tán thưởng
"Anh Giang nói đúng, gần đây thay kính áp tròng giúp tôi nhìn đời rõ hơn hẳn. Ví dụ như là đàn ông tốt như tiền bối Chu hay Tiểu Ly hay anh Dịch đây thì ra vẫn nhan nhản ngoài đường, chẳng qua là tôi mắt kém, nhìn trúng tên... gì gì đó, haizz, hơi phí nhưng may là tôi đá hắn kịp lúc, mong là cô bạn gái của hắn hiện tại sẽ giữ hắn thật chắc, không thể để một kẻ nguy hiểm như hắn xổng ra cắn người được."
"Cô!" Giang Trục Lưu nghiến răng quát Hoa Diệu. Trái lại, Hoa Diệu cực kì bình tĩnh, giả bộ hơi ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn. "Có chuyện gì sao anh Giang?"
Hắn cáu kỉnh siết tay kêu răng rắc, nhưng kịp thời nhận ra mọi người xung quanh đều để ý tới phía này nên cố hít một hơi thật sâu, dùng khả năng diễn xuất thần sầu để nở một nụ cười hiếm hoi
"Cô Hoa có phiền dành một chút thời gian với tôi không? Tôi muốn thảo luận một chút về cảnh diễn tiếp theo."
Triệu Hâm Đình rất bất ngờ, ngước nhìn hắn bằng đôi mắt mở to kinh ngạc. Hoa Diệu lơ đãng nhìn vào điện thoại của Dịch Sinh rồi ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu
"Đáng tiếc, tôi có lịch rồi. Anh biết đấy, tôi rất~ là bận luôn, vì tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi lắm, không có thời gian rảnh rỗi để lượn lờ ấy~"
"Chị..."
"Chị Diệu Diệu!"
Triệu Hâm Đình còn đang trợn trừng mắt thì bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang. Cô ta điên tiết quay đầu lại thì suýt ngã ngửa vì hào quang rực... chói lọi của Kiều Nguyệt Ly chiếu sáng.
Dịch Sinh không quá bất ngờ, giọng đều đều nói với Hao Diệu
"Cậu ta chụp ảnh ở gần đây."
"Ồ."
Kiều Nguyệt Ly dường như không bận tâm đến những ánh mắt phấn khích xung quanh, mang gương mặt ngây thơ đáng yêu lon ton chạy đến chỗ họ
"Chị Diệu Diệu, anh Dịch, mọi người quay xong chưa ạ?"
Hoa Diệu mỉm cười thật thà, đứng lên cùng cậu
"Ừm, xong rồi. Cậu chạy bộ đến đây sao?"
Vì cô và cậu ấy có cùng một người quản lý là Dịch Sinh nên không quá lo lắng về việc cậu ấy tới đây với vẻ mặt háo hức, và cũng bởi vì cậu là fan của cô mà! He he he, nghĩ đến là muốn hếch mũi lên trời rồi, Thiên Vương Kiều Nguyệt Ly mê cô đến mức chụp ảnh đăng bài ngay khi được ở cùng công ty với cô mà!!
Kiều Nguyệt Ly ríu rít như chú chim non, một lúc lâu sau đó mới nhận ra sự tồn tại của Giang Trục Lưu và Triệu Hâm Đình trong làn khói đen. Cậu ngượng nghịu cúi đầu chào
"A... Em chào tiền bối Giang, tiền bối Triệu ạ! Thực xin lỗi, vừa rồi em mải nói chuyện với chị Diệu Diệu quá, không để ý tới hai người ạ. Hai người tha lỗi cho em nha!"
Giọng cậu có một chút sợ hãi, có lẽ Giang Trục Lưu và Triệu Hâm Đình đã dọa sợ cậu rồi. Hoa Diệu vội nhìn hai người kia bằng đôi mắt cảnh cáo, vươn người đứng chắn trước Kiều Nguyệt Ly một chút.
Khóe môi Triệu Hâm Đình khẽ giật, cô ta che miệng cười giả lả "Chúng tôi hoàn toàn không để ý đâu; với lại, chúng ta bằng tuổi mà, cậu không cần gọi tôi là "tiền bối" đâu, chính ra tôi mới phải gọi cậu là tiền bối đấy chứ, vì tôi vào ngành sau cậu tận 2 năm cơ mà."
Kiều Nguyệt Ly nghe xong vội lắc đầu "Không được đâu ạ, với lại là em tham gia giới giải trí muộn hơn chị 2 năm mới đúng. Em nghe nói chị tham gia diễn xuất từ khi học lớp 12 mà, không phải sao?"
Damn, quả này khó mà đỡ được rồi. Quả thật, Triệu Hâm Đình lăn lộn giới giải trí còn sớm hơn cả Hoa Diệu, mà cô ta mất tận 6 năm mới có thể leo lên vị trí tiểu hoa đán bé nhỏ này với lượng fans không ổn định chút nào, trái ngược hoàn toàn với ba nghệ sĩ đứng quanh cô ta, cùng lắm chỉ mất khoảng gần 2 năm để nắm giữ số lượng fans áp đảo fans của cô ta. Nếu không nhờ công ty nâng đỡ và cọ nhiệt với Giang Trục Lưu, khả năng cao là Triệu Hâm Đình mãi mãi không thể nổi bật hẳn lên trong số các nghệ sĩ hiện giờ, vì ngoài cô ta ra còn có rất nhiều những người mới xuất sắc hơn hẳn.
Nhưng mà vì sao Vạn Tinh lại kiên quyết nâng đỡ Triệu Hâm Đình, chắc phải mất một thời gian khá dài để tìm hiểu rồi, Hoa Diệu hơi cau mày nghĩ.
Mà có chút hả hê, chỉ một câu nói ngây thơ của Kiều Nguyệt Ly mà đã đập bẹp hình tượng của Triệu Hâm Đình, kkk, thảo mai thì cũng phải có trình độ đấy nhé. Mặc dù Hoa Diệu tin rằng Kiều Nguyệt Ly không hề thảo mai.
Cảm thấy chọc ch.ó vậy là đủ cho ngày hôm nay rồi, Hoa Diệu không đợi đôi chim cút nói thêm câu nào, kéo Kiều Nguyệt Ly và Dịch Sinh cùng rời đi
"Thôi, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước nhé."
- -----
"Phù... ahahahaha... Hai người có thấy cái mặt đó không?? Tròi mé lần đầu tôi thấy Giang Trục Lưu như vậy luôn á, nhìn khó ẻ thật sự!!"
Tôi không nhịn được mà cười lăn lộn sau khi lên xe. Trợ lý của Kiều Nguyệt Ly ngồi ở ghế lái, trợ lý của tôi ngồi bên ghế phụ, và Kiều Nguyệt Ly ngồi giữa tôi và Dịch Sinh.
Kiều Nguyệt Ly cũng mỉm cười thiên thần, nói với tôi "Em đoán là chuyện vừa nãy lên Weibo rồi."
Dịch Sinh cũng gật đầu, chăm chú nhìn điện thoại "Đúng vậy, nãy có người chụp chúng ta quên tắt flash."
Anh ta giơ điện thoại cho chúng tôi xem
Các hashtag #Hoa Diệu combat với Giang Trục Lưu và Triệu Hâm Đình# #Kiều Nguyệt Ly xuất hiện ở trường quay《Từ bỏ》# #Triệu Hâm Đình mất 6 năm để nổi tiếng# #Triệu Hâm Đình cọ nhiệt để nổi tiếng# lần lượt nối đuôi nhau xuất hiện. Dù hoàn toàn không được phép quay phim chụp ảnh trong phim trường nhưng có lẽ vẫn có paparazzi trà trộn vào và chụp chớp nhoáng màn combat đỉnh kout của chúng tôi, nhưng tôi không nổi giận, đằng nào tôi cũng đâu có bị liên lụy gì quá căng đâu.
Tôi nhún vai cười hài lòng, hưng phấn nói với mọi người trong xe
"Kỉ niệm ngày quay đầu tiên của tôi và ngày chụp ảnh cuối cùng của Tiểu Ly, tối nay chúng ta đi ăn nhé!"
Hai người trợ lý ngồi phía trước mắt ngời sáng lấp lánh, cả Kiều Nguyệt Ly cũng ngạc nhiên, duy chỉ có Dịch Sinh là nhíu mày
"Đừng, scandal của cô vừa mới dứt đã nổi lên làn sóng mới, tốt nhất là sống khép kín một chút, khoảng thời gian này cô lặng lẽ ở yên một chút đi."
"Thôi mà anh Dịch, chẳng mấy khi chúng ta được đi ăn cùng nhau mà!!" Tiểu Bách - trợ lý của Kiều Nguyệt Ly ngay lập tức cầu xin.
"Đúng rồi ạ, cho chúng em đi hôm nay thôi! Em biết một chỗ kín tiếng lắm!!" Tiểu Minh nhà tôi cũng van nài.
Đến cả Kiều Nguyệt Ly cũng long lanh đôi mắt, ôm lấy cánh tay của Dịch Sinh mà nũng nịu "Ừ ừ, anh Dịch đồng ý đi, chúng em đảm bảo không gây ồn ào đâu!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Trịnh Tổng Chồng Cô Muốn Trèo Tường
3. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
4. Một Kiếp Vấn Vương
=====================================
Dịch Sinh vẫn tàn nhẫn lạnh lùng, kiên định lắc lắc cái đầu. Nhưng qua gương chiếu hậu, tôi chợt thấy ánh mắt anh ta lướt qua tôi, hình như đang... mong chờ?
Anh đây là... muốn tôi hạ mình cầu xin anh sao??
Tôi bực tức quay đầu ra cửa sổ, nhưng rồi lại nghĩ lại. Bởi vì tôi khơi mào chuyện đi ăn, mà mấy đứa này ánh mắt lấp lánh muốn đói ch.ết đến nơi quá nên sau một hồi lưỡng lự, tôi hạ tông giọng xuống, sử dụng skill chuyên nghiệp của một diẽn viên bẩm sinh để làm vẻ mặt ủy khuất một chút, mong chờ một chút, nhìn thẳng vào mặt Dịch Sinh mà nói
"Anh Dịch, chỉ hôm nay thôi mà... Làm ơn?"
Dịch Sinh sững sờ nhìn tôi chằm chằm, mặt có chút kinh ngạc một hồi lâu, bị Kiều Nguyệt Ly đánh thức mới tỉnh. Chẳng lẽ tôi diễn đạt quá nên anh ta không đỡ được??
Anh ta vội quay đầu ra phía cửa sổ, thở dài một hơi "Thôi được rồi, duy nhất hôm nay thôi đấy."
Ýe, đúng là Dịch Sinh mỏ hỗn tốt bụng.
Thế là chúng tôi lạch bạch đi ăn một bữa... khá linh đình.
Ôi thôi nào, con người ai chả muốn có một dịp bung xõa chứ?~
________________
Tiểu kịch trường:
Giang Trục Lưu: *Tức tối suy nghĩ* Cmn Hoa Diệu ngày càng lớn gan rồi, cứ đợi đó mà xem, sau này đừng hòng đòi quay lại với tôi!! Cmn diễn cái gì mà diễn, ông đây là đang thấy em muốn níu kéo đoạn tình này qua vai diễn thì có!! Lại được cả trò gọi tên thân mật với thằng ranh họ Kiều kia nữa, cmn trước đây em mất 4 tháng liền mới dám gọi tôi là "A Lưu" đấy, bây giờ chơi lớn mới có một tháng không gặp mà đã gọi người ta là "Tiểu Ly" rồi!! Chít tịt chít tịt chít tịt!!!!!!! Chờ đó, tôi sẽ cho em thấy hậu quả của việc dám đá tôi!!
Quản lý bên cạnh: *Bất lực suy nghĩ* Tên đần, bị đá một tháng trời mà vẫn còn ảo tưởng. Ông đây mà là Hoa Diệu thì ông phải đá bây sớm hơn kia, à không, đá xong phải dìm đầu bây vào nước cho bây tỉnh giấc xuân đã rồi mới rời đi.
Dịch Sinh lúc này: *Điên cuồng suy nghĩ* Cmn tự dưng cô ấy làm vẻ mặt đó là saoooo??? Làm mình sợ vãi linh hồn luôn ấy, cứ tự dưng làm cái mặt khó hiểu chít đi được!! Cmn tim ơi, mày đập nhanh cái gì chứ, tao cũng không có chạy!!
Kiều Nguyệt Ly: *Không vui suy nghĩ* Hmm, ba đứa mình xin thì anh ta khăng khăng từ chối, vậy mà Diệu Diệu nói có một câu đã gật đầu. Dịch Sinh, không ngờ tôi lại đánh giá thấp anh rồi.