Không để ý tới ánh mắt aioán và khinh bỉ của ba người kia, Triêu Huy chuyên tâm gọi điện thoại, trướctiên gọi tới di động của anh, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạcđược …” Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Cô cũng thường xuyên tắt máy để ngườikhác không quấy rầy, chưa hết hi vọng vẫn còn số điện thoại phòng kí túc củaanh.
Chuông đổ vài lần, điệnthoại được nhấc lên, một giọng nam lười biếng nói: “Này? Tìm ai vậy?”
“Xin chào, có thể giúp emtìm anh Chu Vệ được không?”
Bên kia dường như dừnghai giây, giọng nói đột nhiên trở nên phấn khởi: “Tìm Chu Vệ sao? Em tên là gì?Bao nhiêu tuổi? Học khoa nào? Có phải mỹ nữ hay không vậy? Không phải mỹ nữ thìanh khuyên em trực tiếp cúp máy đi” (Sa: @@)
Triêu Huy ngẩn ngơ, đâykhông phải… kiểu điều tra hộ khẩu để giới thiệu xem mặt hay sao?
“Em tìm Chu học trưởng cóviệc, phiền anh nói giúp cho…” Triêu Huy thật muốn nói cho anh chàng đang phấnkhởi kích động này biết cô không phải người ái mộ Chu đại thần mà là người đòinợ, chỉ là thật sự đấu không lại sự phấn khích của anh chàng kia.
“Học trưởng? Nói như vậyem là học muội ? Năm hai hay năm nhất? Để anh đoán nhé, năm thứ nhất đúngkhông? Năm thứ hai sẽ không ngượng ngùng như thế. Vậy em học ở học khoa nào …Này! Tao còn chưa nói xong, cho tao…”
Điện thoại bị cướp lấy,là một người khác: “Em gái à, thật ngại quá để em chê cười rồi, phòng bọn anhkhông có nhiều chuyện như vậy đâu, trăm ngàn lần em đừng hiểu lầm.”
Triêu Huy cô cũng đâu cóhiểu lầm gì …
Người nọ tiếp tục nói:“Đúng rồi, em gái, em cao bao nhiêu, chỉ số ba vòng thế nào…”
Triêu Huy bị vị sư huynhtự xưng không nhiều chuyện này làm cho chấn động hoàn toàn, nói câu phiền anhlàm ơn kêu học trưởng nhanh chóng trả lại sách rồi cúp máy. Hóa ra nơi ở củađại thần ở cũng mang hơi thở của nhân loại, khiến cho cô vui mừng thì ít mà hắctuyến thì nhiều.
Dù sao đại thần cũng làngười.
“Gác máy à.” Cổ Càng cầmđiện thoại, nhún nhún vai, “Bị dọa cho chạy mất rồi.”
“Ai kêu mày trực tiếp nhưvậy, phải khéo léo như tao này”, Bách Dịch vẻ mặt bất mãn, anh còn chưa tậntình trao đổi hết với sư muội mà.
Bách Dịch ngồi bên cạnhngười nào đó còn đang mải nghe nhạc: “Chúc mừng cậu, lại làm tan nát thêm mộttâm hồn thiếu nữ.” Hoa rơi hữu ý nước chảyvô tình, hận một nỗi Chu Vệ bộ dạng hại nước hại dân thế mà trái tim còn cứngrắn hơn cả kim cương nghìn năm cũng không xuyên thủng.
Chu Vệ lấy ánh mắt“chuyện này liên quan gì tới tớ” nhìn anh.
“Các cậu đoán xem, vừarồi tiểu sư muội nói gì? Phiền anh kêu Chu học trưởng nhanh chóng trả sách, cámơn ạ.” Cổ Càng nói xong cùng Triết Minh và Bách Dịch cười ha ha.
“Là cô ấy,” Chu Vệ nhíumày, lấy tay rút ra một quyển sách, kinh ngạc nói, “Hóa ra đã lâu như vậy.”Trong khoảng thời gian này anh thường xuyên tới văn phòng luật sư thực tập, đisớm về trễ, quên luôn cả chuyện này. Thư viện ở đại học A có quy định chỉ cầnmột quyển sách hay một quyển báo lâu ngày không trả thì không thể tiếp tụcmượn, thật đúng là có lỗi với cô ấy.
“Quen biết à,” Cổ Càngcảm thấy kì quái. Mọi người quen biết với Chu Vệ cũng không gọi tới điện thoại trongkí túc, kiểu này chắc cũng có quen biết nhưng chưa tới mức thân thiết, có việcbình thường sẽ gọi vào di động của Chu Vệ.
Chu Vệ lắc đầu: “Khôngtính là quen biết.” Chỉ gặp mặt một lần, cũng không biết điện thoại của cô, nênkhông có cách nào gọi điện trả lời.
Không biết còn quan tâmnhư vậy? Ánh mắt ba người ngầm ra hiệu với nhau: có chuyện kì quái ~~
Nhưng đương sự lại quanhco, tiếp tục lật xem quyển luật, căn bản không cho ba người họ có cơ hội tìmhiểu thêm.
Mà bên này, Triêu Huy gácđiện thoại xong ác cảm nhìn, làm cho ba người kế bên tò mò.
“Làm sao vậy? Chu Vệ nóigì?” Gien tò mò trong cơ thể Tiểu Khê áp lực kêu gào, tận lựckhống chế giọng nói hỏi, có thể làm cho tiểu Huy kinh động như vậy, quả thậtkhông hổ danh đại thần.
Triêu Huy quay đầu ngơngác nhìn cô, nói: “Anh ấy không có ở đó.”
Nhất thời thực thất vọng:“Haizz.”
Triêu Huy tiếp tục ngơngác: “Hai người bạn cùng phòng của anh ấy thay nhau tiếp điện thoại, nóichuyện thực…”
Tiểu Khê chờ mong: “Thựccái gì?” Thực XXX, thực bạo lực, thực ngược tâm, thực HLL? Hay là ái muội như“Ngu ngốc, dám chiếm đoạt nam nhân của ta —— cô đương nhiên hy vọng Chu Vệ làbạn trai của mình, nhưng không thể mơ mộng hão huyền, cho nên… Ai bảo bộ dạngChu Vệ đẹp đến thế chứ? Các nam sinh kỳ thật cũng không có sức chống cự, hắchắc.
Môi Triêu Huy giật giật,cuối cùng mới nói ra được: “Thực… Khoa… Năm thứ mấy… Ba vòng… Thực, thực nhiềuchuyện…” Giọng cô đứt quãng một lát sau mới chậm chạp kể lại câu chuyện khiếncô choáng váng.
Tiểu Khê, Tĩnh Tĩnh cùngĐông Yến khóe miệng đều nhịn không được co rút, cái đó không phải chỉ dùng đươchai chữ nhiều chuyện mà hình dung, cái này phải gọi là biến thái ——
“Thật ghê quá à!” TiểuKhê khó có thể tin nhìn trời, “Chu Vệ nhìn như tượng thần sao có thể sống ở nơiđó? Thật mất hết hình tượng ~~~~ không chịu không chịu không chịu đâu ~~~~~~”
Đông Yến làm ra vẻ cóđiều hiểu được: “Cho nên nói, thế giới này không có chuyện shock mà chỉ cóchuyện cực kì shock mà thôi.”
Nghe qua nhiều không biếtbao nhiêu công trạng vĩ đại của Chu Vệ, Triêu Huy rất khó tin một người khoácvẻ thần thánh như thế có thể cùng phàm nhân tục tử ở chung một chỗ… Hóa ra, đạithần cũng là người a… Cho nên, đại thần mượn sách lâu không trả, coi bộ có thểlấy về rồi.
Vì thế hai ngày sau,Triêu Huy làm như vẫn thường chạy bộ qua đây chẳng may gặp được Chu Vệ từ trêntaxi bước xuống hiển nhiên là vừa từ bên ngoài trở về, tâm tính mới thả lỏngra.
“Sư huynh chào buổisáng.” Cô dừng lại, bình ổn hô hấp nói chuyện.
Ngoài dự đoán sư huynhnửa ngày không đáp lại, cúi đầu lạnh lẽo nhìn, anh khôn ngoan lạnh lùng lãnhđạm nói:
“Chào buổi sáng.”
Triêu Huy囧, quýnhân hay quên việc nhỏ. Muốn Chu Vệ gặp một lần mà nhớ kĩ loại tôm tép nhỏ bénhư cô quả là khó khăn.
Nhìn bóng dáng cao gầy xaxa, Triêu Huy đuổi theo, khó xử nói: “Có chuyện này, Chu sư huynh…”
Chu Vệ dừng lại, đứngtrước mặt cô, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ngữ khí rất lãnh đạm, rấtkiên quyết, rất… Dọa người…
Triêu Huy kinh sợ mộtchút, nói: “Sách … Có thể nhanh chóng trả lại sách cho em đươc không ? Em bâygiờ cần mượn quyển khác.” Làm người đòi nợ quả thật là phải có dũng khí.
Chu Vệ sửng sốt, trảsách… Còn chăm chú nhìn nhìn cô gái đứng ở trước mặt đầu hơi cúi có chút mất tựnhiên, chợt nhớ đến bóng dáng nhỏ bé đứng ở bên cửa sổ thư viện ngón tay lướtnhư bay, nghĩ nghĩ, mới vừa rồi khi cô nói chuyện âm cuối cũng giống như trongtrí nhớ đều mang theo một ngữ điệu nhỏ nhẹ, cô cứ trẻ con như thế này sao?
Xem bộ dáng khó chịu củacô, người ngoài nhìn có lẽ còn nghĩ anh đang bắt nạt cô, không nghĩ tới anh làkẻ quỵt sách không chịu trả.
Đợi thật lâu, cũng khôngnghe được câu trả lời, Triêu Huy thật muốn khóc, chẳng lẽ quý nhân lại như vậy,một cuốn sách đi mượn cũng quên? Vụng trộm giương mắt nhìn anh, phát hiện ánhmắt quý nhân đang nhìn cô rất kì quái.
Chu Vệ thu hồi ánh mắt,xoay người tiếp tục đi. Đi được vài bước, quay đầu, nhíu mày: “Còn đứng làm gìnữa?Mau tới đây.”
“A?” Triêu Huy trong lòngnước mắt đầy mặt ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn bóng dáng kiêu hãnh phía trước.
“Không phải anh khôngmuốn trả sách chứ? Gần đây tôi có việc nên không thể tới thư viện.” Dừng mộtchút, Chu Vệ nói, “Em theo tôi đi tới kí túc để lấy.”
Triêu Huy lại nước mắtđầy mặt, may mắn là anh không có quên chuyện này, nếu không cô chắc chắn sẽ trởthành người đầu tiên ở đại học A bị phạt tiền đến phá sản mất.
Nhanh chóng chạy theosau. Đi được vài bước cô lại bị bỏ lại phía sau, chạy nhanh một chút thì đuổikịp anh, đi thêm vài bước, lại bị bỏ lại, lại chạy… Ai oán trừng mắt với ngườithanh niên phía trước, thoạt nhìn rõ ràng là bộ dáng an nhàn mà đi, nhưng làmthế nào cô cũng không theo kịp! Chẳng lẽ đây là lợi thế của chân dài? Cô chỉ cóthể âm thầm rảo bước nhanh hơn để không bị bỏ lại nữa.
Chu Vệ gọi điện thoại,hai người bọn họ tiếp tục đi đến kí túc xá. Không biết có phải ảo giác haykhông, Triêu Huy cảm thấy bước chân của anh chậm lại một chút, giống như cốgắng để cho cô đuổi kịp vậy.
“Em ở chỗ này chờ tôi.”Chu Vệ dặn dò, cùng đại thúc gác cửa dưới lầu chào hỏi rồi đi vào trong, để lạiTriêu Huy đứng dưới kí túc xá nam sinh, có chút ngây ngốc, có chút đáng thươngnhư vậy.
Đại học A lấy ngành kĩthuật là sở trường, tỉ lệ nam nữ mất cân đối là chuyện đương nhiên, lẽ dĩnhiên, các nam sinh có khát vọng muốn xem “láng giềng” của mình một chút. Chonên, một cô gái thanh xuân đứng dưới kí túc xá nam sinh là một chuyện nhạy cảm,không nói đến nữ sinh này diện mạo như thế nào, chỉ nhìn một cách đơn thuầncũng có thể làm cho bọn họ rời giường tò mò nhìn một chút.
Đầu tiên là một hai anhchàng đi ăn sáng nhìn thấy, phát ra một tiếng than kinh hãi, tiếp theo, tin tứcnày giống như lửa cháy ngoài thảo nguyên lan tràn khắp ký túc xá, những cái đầunhanh chóng ghé ra ngoài cửa sổ nhìn xuống.
Wa! Ai có thể khiến chomột nữ sinh sáng sớm đứng chờ dưới cửa, là ai tốt số như vậy? Vợ chồng son taytrong tay cùng nhau đi ăn sáng, sau đó ngọt ngào trải qua một ngày? Chướng mắta chướng mắt, điều này làm cho ánh mắt bọn họ còn sáng ngời hơn.
Triêu Huy đứng đó giốngnhư con kiến nhỏ rơi vào chảo lửa vậy, vừa giận vừa thẹn! So với cảnh tượngnày, cô thà bị thư viện phạt tiền đến phá sản, cũng không muốn tới bắt Chu Vệtrả sách nữa. Thật là thẹn mà!
Đợi một lúc lâu, rốt cụccũng thấy Chu Vệ đi ra, trong lòng Triêu Huy hai hàng lệ sớm tuôn rơi. Ô ô, đạithần, ngài rốt cục cũng đi ra rồi.
Chúng nam sinh nhìn thấynam nhân vật chính là Chu Vệ, đầu tiên là ai oán vận khí của chính mình —— vìsao lại là Chu Vệ a! Tiếp theo là bình thường —— nói như thế nào cũng là Chu Vệtrong truyền thuyết, có nữ sinh chờ chẳng có gì lạ; kế tiếp đó là ánh mắt bátquái nồng đậm —— đó lại là Chu Vệ trong truyền thuyết! Người chưa từng quan tâmđến nữ sinh Chu Vệ! Thần thánh phương nào có thể phá hủy lô cốt mạnh mẽ nhưvậy?
Hai tay nhận lấy quyểnsách từ Chu Vệ, Triêu Huy nhanh chóng nói: “Cám ơn anh!” Cô muốn mau chóng rờikhỏi cái nơi mà ánh mắt mọi người nhìn cũng có khả năng thiêu người này.
Cám ơn? Chu Vệ buồn cườinhíu mày, những lời này hẳn là của anh chứ, nhưng cô gái trước mắt rất lo lắng,đoán chừng ngay cả chính cô đang nói gì cũng không xác định được. May mà anh làmột người rất biết lựa theo tình thế, không chút hổ thẹn đáp: “Đừng khách khí.”
“Vậy…” Cô nghiêng đầu,ánh mắt nhìn về phía con đường . Ám chỉ: Bye bye? Sau này không gặp nữa? Đánhchết cô cũng không dám quay lại chỗ này.
Chu Vệ làm như không để ýnói: “Cùng đi ăn sáng đi, anh mời.”
Đây tuyệt đối không phảicâu hỏi, tuy rằng giọng nói Chu Vệ hơi trầm khó nghe nhưng cũng đủ làm bốn bềnổi dậy, nhưng Triêu Huy dám lấy nhân cách để thề, đó tuyệt đối tuyệt đối tuyệtđối không phải câu hỏi.
“Không cần đâu?” Cô cựtuyệt, cùng người như vậy ăn cơm, còn không phải là ngược đãi chính mình sao?
“Em ăn rồi?” Chu Vệ ánhmắt hơi ảm đạm.
Cô không dám nói dối:“Đâu có, em vừa dậy đã chạy tới…”
“Vừa hay tôi cũng đóibụng, vậy cùng ăn đi, coi như là tôi trả lại tiền nợ thư viện.” Chu Vệ kiêntrì.
Thì ra đại thần là ân oánrõ ràng như thế. Triêu Huy suy nghĩ một chút, thử nói: “Vậy anh cứ trực tiếpđưa tiền cho em đi.” (Sa: yeah yeah trừng phạt anh cái tội dám phớt chị nè)
Ánh mắt Chu Vệ cúi xuống,nhìn cô không nói gì.
Bị nhìn chằm chằm thậtlâu, Triêu Huy chỉ có thể không chí khí nói: “À, vậy thì đi thôi.” Ánh mắt nàythật … [⊙o⊙]
Chu Vệ vừa lòng thu hồiánh mắt, lại đảo qua kí túc xá, bọn nam sinh kia nhanh chóng trở về, anh chưabao giờ biết loại mỹ danh tò mò thực chất là nhiều chuyện (gọi tắt của dáng vẻmang tính lưu manh) cũng có thể có ở nam sinh.
Chu Vệ bước vào một nhàhàng nổi tiếng, Triêu Huy liền đau lòng không thôi; khi anh bắt đầu gọi món, côở phía đối diện bắt đầu đứng ngồi không yên; lúc bắt đầu ăn, anh ăn thật sựthoải mái, mà người nào đó lại không thể nuốt được; lúc bước ra khỏi nhà hàng,thể xác và tinh thần của Triêu Huy đều bị thương tổn nghiêm trọng: thân thể làvì không muốn lãng phí mà liều mạng ăn hết, mà tâm lý còn lại là —— xa xỉ a, cóhai người mà ăn một bữa sáng gần trăm tệ*! Bữa cơm này thật làm cho cô kinh hãikhông thôi.
“Vì sao phải ăn những mónđắt tiền như vậy?”, cô chỉ muốn đến canteen ăn một cái bánh bao uống một ly sữađậu nành mà thôi. Chu Vệ hỏi lại: “Sao là sao? Nếu đã ăn thì phải ăn đồ tốtnhất.”
Đại thần quả thật là đạithần, không cần quan tâm đến những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống? Như vậy sinhhoạt của đại thần…
Thì ra, đại thần cũng làngười a.
Triêu Huy yên lặng nhìntrời, hiện tại ngược lại là cô thiếu Chu Vệ 58 tệ 2 đồng… Phải tính toán nhưthế nào đây?
*1 nhân dân tệ ~ 3000 VND-> bữa sáng của 2 anh chị khoảng 300 nghìn (Với sinh viên chúng mình thì quảlà xa hoa)