Lựa chọn đại học A, dựđịnh ban đầu của Triêu Huy rất đơn giản. Mọi người đều nghĩ rằng cô không biếtchuyện của cha ruột mình, kỳ thật trước đây đã lâu, thông qua một vài nguồn tincô biết được cha của mình ở thành phố B, cho nên cô lựa chọn tới thành phốB chính là muốn gặp ông một lần. Rất nhiều lần cô đã tưởng tượng ra tình cảnhkhi hai người gặp mặt, nhưng cũng không thể ngờ được lại có thể gặp ông tronghoàn cảnh như vậy.
Chuyện là như thế này,Triêu Huy cùng với vị tác giả mai một hồi lâu Chung Mi Nhiễm hẹn nhau ở quántrà sữa ôn lại tình đồng hương. Nói là hẹn nhau, kỳ thật là bạn học Mi Nhiễmlàm việc ở một quán trà sữa trong trường, cần phải gia tăng doanh số… Bạn họcMi Nhiễm tính toán như thế này, cô mời Tiểu Huy uống một cốc trà sữa, Tiểu Huytự nhiên phải có phúc cùng hưởng mua một cốc cho bạn trai mình là Chu Vệ, màChu Vệ yêu ai yêu cả đường lối về phải mời ba bạn cùng phòng của Tiểu Huy, sauđó Chu Vệ sẽ phải đồng ý với Tiểu Huy thỉnh ba vị bạn cùng phòng tới đây… Haha…
“Tổng cộng bảy cốc, xinmời trả tiền.” Mi Nhiễm vui tươi hớn hở nói.
Triêu Huy không nói gìnhìn Mi Nhiễm như trẻ con, lấy ví tiền ra… Chuyện này, đồng hương gặp đồnghương, không phải hai mắt nước mắt lưng tròng sao? Vì sao gặp cô người này liềnbiến thành đồ tể đói khát thế này?
Có lẽ mọi người còn khôngbiết, Mi Nhiễm của chúng ta bộ dạng trẻ con rất chi là tú sắc khả cơm (*), nhấtlà xuất đầu lộ diện ở quán trà sữa này, bị người đùa giỡn bị người đối xử cợtnhã là chuyện thường xuyên xảy ra, mà lúc đó nhân vật chính phẩm chất cao nhãnhóm Bia Đỡ Đạn (**) thường xuyên có mặt khắp nơi… Ví dụ như giờ phút này.
(*)Tú sắc khả cơm: ngắmthôi cũng no
“Chủ quán, hôm nay buônbán không được tốt lắm nhỉ, cần chúng tôi giúp đỡ không?” Bia Đỡ Đạn giáp nóinhư thế.
Mi Nhiễm mày liễu dựngthẳng, cố ý lớn tiếng hướng Triêu Huy nói: “Bạn học, cậu muốn bảy cốc trà sữaà, xin chờ một chút.”
Triêu Huy không nói gì.
Bia Đỡ Đạn giáp sửng sốt,không dự đoán vừa khai pháo lại bị xịt như thế này, kẻ nào mà dám ở trước mặtđại gia hắn uống bảy cốc trà sữa? Hắn lại rất kiêu ngạo nói: “Tôi muốn mườicốc.”
Mi Nhiễm mắt cũng khôngthèm ngước lên một cái, nói: “Xin đợi một chút.”
“Đợi là có ý gì?” Bia ĐỡĐạn ất bất mãn.
“Chúng tôi trước hết phải phục vụ bạn học này trước đã, phiền các vị chờ một chút, có thể chứ?” MiNhiễm chuyên nghiệp nói. Làm sao nào, cho dù mấy người mua một trăm cốc cũngphải chờ phía sau. Cô vụng trộm liếc đồng sự một cái, để cho cậu ta tay chânchậm chạp một chút, cho bọn họ sốt ruột chết đi! Ai bảo bọn họ như lại phiềnvậy, mỗi ngày đều đến ăn đậu hủ của người ta! (đậu hủ: chiếm tiện nghi)
Đợi một hồi lâu, nhóm BiaĐỡ Đạn không kiên nhẫn được nữa rốt cục cũng ý thức được bản thân mình đang bịlạnh nhạt…
Vì thế còn có người tiếnlên động tay động chân, Mi Nhiễm rất tự nhiên lui vào trong quán, để ôngchủ ra ứng phó. Ông chủ cũng rất buồn bực, cái đám người này, bọn họ tưởng mìnhnhư hoàng đế chắc, được đằng chân lân đằng đầu, hơi chậm trễ một tí là nhân cơhội mà làm loạn… Thật sự là phiền càng thêm phiền…
Ông chủ khuyên can mãi,nhóm người kia vẫn không chịu nhân nhượng, Bia Đỡ Đạn giáp thậm chí vượt quaquầy, túm lấy Mi Nhiễm, muốn đem cô lôi ra ngoài, một bạn nam sinh làm cùngdũng cảm chạy lên chắn ở đằng trước, lại bị hắn đẩy ngã xuống đất, kính mắt đềubị vỡ nát.
“Này!” Triêu Huy hô lớnmột tiếng, rút di động ra: “Cần tôi báo cảnh sát sao?”
Báo cảnh sát? Một đámngười cười ngặt nghẽo, ông chủ xầm mặt lại, Mi Nhiễm bối rối.
“Hoan nghênh cô báo cảnhsát.” Bia Đỡ Đạn ất phủi phủi quần áo, nói: “Thế nhưng trước tiên phải nhắc nhởcô, cục cảnh sát là nhà của chúng tôi, có lẽ cô nên cân nhắc cho kĩ, không giamđược tôi, ngày mai sẽ đem nơi này đập phá hết.”
“Anh đây là đe dọa tôi?”Triêu Huy bình tĩnh hỏi.
“Phải, tôi đe dọa cô đấy.Cô dám báo cảnh sát, trước tiên tôi đem cô ném vào bệnh viện, thuận tiện đemnơi này đạp nát. Dù sao cục cảnh sát là địa bàn của tôi, đi vào đó ở một đêm,cũng chỉ như hưởng thụ đãi ngộ khách sạn 5 sao.”
Triêu Huy thản nhiên nhìnbọn họ liếc mắt một cái, chậm rãi ấn dãy số 110, trong ánh mắt kinh ngạc củamọi người đưa điện thoại di động áp vào bên tai:
“Alo, cục cảnh sát phảikhông? Tôi bây giờ đang ở quán trà sữa thuộc khu XX đại học A, có người gâychuyện đánh nhau…”
“Này! Đồ đàn bà thốitha!” [Láo! Chu Vệ ca nghe được bóp cổ ngươi bây giờ] Có người quátlớn một tiếng, Bia Đỡ Đạn giáp lẫn Bia Đỡ Đạn ất đều lập tức tỉnh ngộ, nhào vềphía này muốn giật lấy di động.
Triêu Huy nhanh nhẹn néqua, đem điện thoại di động bỏ vào trong túi áo, nói: “Dù sao các người cũngkhông để ý chuyện báo cảnh sát, chắc cũng không ngại chờ cảnh sát tới đây.”
Cô ta báo cảnh sát thậtư… Người bình thường không phải đều sẽ nuốt giận sao? Nhóm Bia Đỡ Đạn khó cóthể tin, lúc này ngược lại là bọn hắn không biết được nên làm cái gì, những lờivừa rồi chẳng qua là đánh lạc hướng…
Một đám người đối mặtnhìn nhau.
“Mẹ nó! Chúng mày chẳngnhẽ sợ một con bé này ư!” Một tên từ nãy vẫn đứng ở phía sau, hung hăng đem mộtchiếc ghế tựa ném ra ngoài.
Triêu Huy nhớ rõ giọngcủa tên này chính là kẻ vừa rồi nói “Đồ đàn bà thối tha”, phỏng chừng hắn làtên đầu sỏ.
Quả nhiên, sau lời nóicủa tên này, nhóm Bia Đỡ Đạn như lũ ngựa non, tay chân bắt đầu ngứa ngáy.
Đến khi Chu Vệ nhận đượcđiện thoại, vô cùng khiếp sợ, thậm chí còn hoài nghi bản thân mình có vấn đề vềthính lực. Anh chưa từng tưởng tượng mình sẽ phải tới cục cảnh sát nộp tiền bảolãnh cho Triêu Huy, thậm chí lý do là gây chuyện đánh nhau…
Cho đến khi anh lo lắnghổn hển chạy tới cục cảnh sát, lại thấy Triêu Huy nhàn nhã thảnh thơi ngồi ởcục cảnh sát nghịch máy tính.
“Em có bị thương gìkhông?” Ở bên ngoài không thấy có vết thương, không biết có bị nội thương gì đóhay không, anh vẫn không thể bớt lo lắng được.
Tâm.
Triêu Huy sửa lại máitóc, lắc đầu, dây buộc tóc không cẩn thận bị rơi mất, cô bây giờ đành để tóctai bù xù.
“Em cũng nên giải thíchnguyên nhân một chút đi chứ.” Chu Vệ chịu không nổi vẻ thản nhiên của cô, tronglòng muốn phát điên! Thử hỏi đám luật sư cả nước, có ai nghĩ tới nhận được điệnthoại cầu cứu của bà xã nhà mình, cấp tốc chạy tới cục cảnh sát hội ngộ là loạitình huống này hay không? Cô coi đây là đóng vai thần tượng nữ cường nhân trongkịch sao?
Thứ lỗi cho Triêu Huyđang cố gắng thu hết bộ dạng chật vật của mình, không phát hiện lửa giận củabạn trai, đem sự tình vừa trải qua đơn giản báo cáo một phen.
Chu Vệ nghe xong, một lúclâu sau hỏi: “Cho nên em tính tố giác bọn họ? Anh đoán là em đã thu thập đầy đủchứng cớ rồi đúng không?”
“Đó là chuyện đươngnhiên.” Triêu Huy vẫy vẫy di động. Ngay từ đầu khi cô cảnh cáo bọn họ nói muốnbáo cảnh sát, quả thật đã bắt đầu ghi âm, hơn nữa, ít nhiều các chú cảnh sátcũng không hạn chế cô dùng máy tính, cô lại nhờ đó mà lấy được một phần chứngcứ rất có lợi xuống —— bên cạnh quán trà sữa có một ngân hàng, trước cửangân hàng có trang bị máy quay, cô cũng vừa mới tải xuống… Hừ, cục cảnh sát lànhà của các người thì thế nào? Cứ đợi mà ngồi nhà giam hưởng thụ đãi ngộ nămsao cao cấp đi nhé. [Sa: Không hổ là bà xã của luật sư]
Chu Vệ cũng thực dứtkhoát, trực tiếp đi theo cảnh sát phụ trách giải quyết.
Sau đó, thân phận Chu Vệtừ người nộp tiền bảo lãnh lập tức thăng cấp thành luật sư nguyên cáo…
“Chúng tôi quả thật thuđược rất nhiều khiếu nại của quần chúng, nhưng mà vẫn không ai chịu đứng ra tốgiác, cũng không có chứng cớ, chúng tôi cũng không tiện xuống tay.” Cảnh sátVương nhìn về phía Chu Vệ nói, “Anh chị cũng xem như đã lập được đại ân.”
“Nhưng bọn chúng nói cụccảnh sát là nhà của bọn chúng.” Triêu Huy thuận miệng nói.
Cô không có ý sâu xa gì,cảnh sát Vương lại sợ run cả người. Hắn còn nhớ rõ khi đuổi tới đại học A, quántrà sữa đã là một đống lộn xộn, trên mặt mỗi người đều tái mét, chỉ duy nhất cómình cô, một thân khí thế, hai mắt cứng cỏi như báo, đem một nữ sinh bảo vệ ởsau người không chút sứt mẻ, thâm tàng bất lộ, khiến người ta phải hoảng sợ…
Đợi hơn nửa ngày, cảnhsát rốt cục lập án điều tra, còn Triêu Huy dưới ánh mắt hung ác như kẻ thù củanhóm Bia Đỡ Đạn bình tĩnh rời đi.
“Cô cẩn thận đừng để chobọn tôi gặp lại!” Cái tên đầu sỏ phun ra một câu giận dữ.
Triêu Huy quay đầu nhìnhắn, không nói gì…
“Anh đây là đe dọa tôisao?” Cô lần thứ hai trong ngày hỏi câu này.
Cái tên nam sinh kia nhấtthời cứng họng, bây giờ đang ở cục cảnh sát, hắn có ngốc cũng không thể gậtđầu.
Lúc này, có hai ngườibước vào, một người đàn ông trung niên cùng một vị trẻ tuổi nữa, bọn họ đầutiên là hỏi một anh cảnh sát vài câu, sau đó hướng hai người nhìn tới.
Nhận thấy có người nhìnmình, Triêu Huy vô ý nhìn thoáng qua, sau đó chợt ngây người. Chu Vệ ở bên cạnhthấy khó hiểu, cũng theo tầm mắt của cô nhìn đến, bất chợt hiểu rõ.
Mặc dù cô chưa từng choanh xem qua ảnh chụp của người đàn ông đó, có lẽ bản thân cô cũng chưa từngnhìn thấy, nhưng gương mặt kia đúng là rất quen thuộc.
Người đàn ông hiển nhiêncũng ngẩn người, sau đó liền đi tới, nói: “Tôi là Hoàng Ngọc Bồi, cha của HoàngHán Văn, có thể nói chuyện với các vị được không?”
Hoàng Ngọc Bồi… Triêu Huycúi đầu, giật giật, không tự giác nắm chặt lấy tay của Chu Vê.
“Ngài muốn nói chuyệngì?” Chu Vệ bình tĩnh hỏi. Thật sự là không thể không cảm thán tạo hóa thần kỳ,khuôn mặt này, ánh mắt này…
“Chúng ta ra ngoài nóichuyện.” Hoàng Ngọc Bồi nhìn con (chính là cái tên đầu sỏ kia), lại nhìn TriêuHuy đang cúi đầu không nói gì, “Xin hỏi vị tiểu thư này họ gì?”
Trầm mặc rất lâu, TriêuHuy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt này, nói: “Tôi họ Trần.”