Triêu Huy cố gắng khôngquay đầu sang bên cạnh hỏi thăm, tiếp tục nhấp “tiếp theo”. Vẫn là không nênmạo hiểm hỏi han thì hơn, người kia gian trá như vậy, lỡ như ngu ngốc rơi vàobẫy của anh ấy thì cô thật là thê thảm.
Ngày thứ nn –
“Hôm nay hiếm khi có dịpđược nghỉ ngơi, tôi quyết định làm tròn trách nhiệm của một người cha, đưa contrai ra ngoài dạo chơi. Thọ Thọ quen tản bộ trong sân trường, trêu hoa ghẹonguyệt khắp nơi, còn không chịu thỏa mãn, xem ra mấy cô bạn đã nuông chiều nóthành hư hỏng mất rồi. Dọc đường trong sân trường có một tiệm bánh bao khá nổitiếng, Thọ Thọ ngửi thấy mùi thức ăn ngon, chạy đến trước cửa tiệm phe phẩy cáiđuôi, ánh mắt tràn ngập cầu xin. Ngay cả người tự cho là tâm địa sắt đá nhưtôi, còn không chịu nổi bị ánh mắt này làm cho cảm động, trong lòng mềm nhũn,đành lấy bóp da ra mua bánh bao cho nó. Thọ Thọ dĩ nhiên vui vẻ vô cùng, chạyvòng quanh tôi hú hét. Nhưng không ngờ, còn chưa kịp mở miệng, bà chủ đã nói:“Chị nhà anh bình thường chưa cho nó ăn bữa chính thì không mua mà.” Tôi nhấtthời im bặt, Thọ Thọ à… Thì ra ở phương diện giáo dục trẻ em, nhà chúng ta làphụ từ mẫu nghiêm… Đáng thương cho Thọ Thọ, suýt nữa là được ăn bánh bao ngonnổi tiếng rồi.”
*Phụ từ mẫu nghiêm: Cha hiền mẹ nghiêm khắc
Phụ từ mẫu nghiêm… TriêuHuy vô cùng chăm chú, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bốn chữ này, hivọng mình nháy mắt một cái, nó sẽ biến mất, nhưng nháy mắt nhiều lần, nó vẫnđứng ở đó không đổi, tim của cô chợt đập nhanh hơn, bàn tay nhấp chuột cũng cóchút run rẩy.
Ngày thứ nnn –
“Gần đây không còn bậnrộn như lúc trước nữa, thời gian ở nhà chơi với Thọ Thọ cũng nhiều hơn, ngượclại, cô ấy bắt đầu bận rộn. Chương trình đại học năm thứ hai vốn khá nặng, cònphải tham gia huấn luyện ngoài khóa, đáng thương cho Thọ Thọ, đã lâu không đượccùng mẹ cưỡi xe đạp đi hóng gió. Than phiền với cô ấy, cô ấy lại nói bây giờcòn đỡ, đợi đến khi tham gia thi đấu mới thật sự là kinh khủng. Tôi buồn bực,Thọ Thọ lại càng khó chịu hơn, mấy ngày nay đều là tôi nấu cơm, khẩu vị khôngngon, Thọ Thọ cũng không cho tôi chút mặt mũi nào, nét mặt nó khi ăn như khónuốt lắm vậy. Tôi buồn bực, trước kia nấu cơm đều là hai người thay phiên nhau,cũng đâu có nghe cô ấy phê bình gì tôi, không ngờ tôi lại bị con cún ghét bỏ…Chẳng lẽ lâu không xuống bếp, tay nghề bị mai một hết rồi sao? Thật không hiểuđược!”
…
Ngón trỏ của Triêu Huyrun run, chỉ vào hình ảnh mang tên “Thọ Thọ và mẹ” trên màn hình, khóe miệnggiật giật, nhìn chằm chằm Chu Vệ: “Đây …. Đây là ý gì?”
Dù nhân vật chính trongảnh là Thọ Thọ, mặt của cô chỉ đến cằm, nhưng, người tinh mắt nhìn vào đềubiết, “mẹ” chính là cô!
“Thọ Thọ và mẹ.” Chu Vệnhìn theo ngón tay của cô, đọc lên.
“Không phải là cái này…”Triêu Huy trợn mắt, ngón tay càng run rẩy kịch liệt hơn. “Em không phải mẹ củanó, nó càng không phải con của em.”
Vẻ mặt Chu Vệ không hiểu nổi: “Dĩnhiên, anh biết nó không phải con của em, em cũng không có sinh ra nó. Chỉ làanh thấy cún con đang cần tình thân, mà vừa lúc, chúng ta hợp với hai nhân vậtnày thôi. Nếu anh là ba ba, vậy cô gái quen thuộc nhất với nó, là em, dĩ nhiênphải là mẹ nó.”
Triêu Huy: “…”
Anh ấy đúng là luật sưngụy biện.
“Em không muốn làm mẹ củaThọ Thọ.” Cô không được tự nhiên nói.
“Tại sao?” Chu Vệ đẩy ThọThọ về phía cô, “Thọ Thọ rất thích em mà.”
Thọ Thọ giống như hiểuđược anh nói gì, lập tức thân mật cọ cọ vào chân Triêu Huy.
“Em cũng rất thích nó.”Triêu Huy càng không tự nhiên, “Nhưng làm mẹ của nó, quan hệ với anh chẳng phảirất kỳ quái sao?” Quan hệ giữa cô và anh đã phức tạp hết sức có thể rồi, khôngphải người yêu cũng không phải thân thích, vậy mà ngày nào cũng dính lấy nhau.Cô dĩ nhiên cũng để ý đến sự phức tạp này, nhưng trong lòng lại cảm thấy chỉcần mình không thẹn với lương tâm, làm chuyện mình thích là được rồi, tùy tâmlà tốt rồi. Nhưng bây giờ… Cô dĩ nhiên thấy, phía dưới còn có người nhắn lại chúcphúc cho bọn họ – “Một nhà ba người” hạnh phúc. Một nhà ba người!!! Bốn chữ nàylàm cho cô có cảm giác như bị lột hết da vậy … Không nên như vậy, tuyệt đốikhông nên như vậy.
Chu Vệ nhìn nét mặt liêntục thay đổi của cô, trong lòng bất lực thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng bìnhtĩnh nói: “Xét từ logic đến kiến thức thực tế, anh có quan hệ với Thọ Thọ, emcó quan hệ với Thọ Thọ, nhưng điều này không có nghĩa là suy ra anh và em cũngcó quan hệ.”
“Nhưng mà anh là ba, emlà mẹ…” Triêu Huy không vui, anh thật sự nghĩ rằng cái miệng ngụy biện của anhlà vô địch thiên hạ sao?
“Em có ba, có mẹ, nhưngtrừ quan hệ danh nghĩa trên pháp luật ra, thực tế bọn họ chả có liên quan gìcả.”
Yên lặng … Hình như cũngđúng vậy, hai người kia.
Chu Vệ nhìn Triêu Huy lâmvào yên lặng, lại thở dài một hơi. Anh không phải cố ý nói đến chuyện đau lòngcủa cô, nhưng thái độ một mực từ chối của cô làm cho anh nóng nảy. Anh và cô,chỉ là không có danh nghĩa thôi, thực chất thì có gì khác với người yêu đâu?Người yêu có tình cảm, bọn họ có, người yêu có tin tưởng và sự ăn ý với nhau,bọn họ cũng có, chỉ còn chưa tiến thêm một bước làm trò thân mật mà thôi. Tạisao cô không muốn nhìn thẳng vào nó mà chấp nhận? Rõ ràng là người yêu mà cứmuốn nói là bạn bè, anh đã nhẫn nhịn mấy tháng rồi, cô còn muốn anh chơi tròchơi làm bạn bè này với cô bao lâu nữa?
“Anh nói em là mẹ của ThọThọ, là bởi vì em là phái nữ mà Thọ Thọ thân thiết nhất, chỉ là biểu đạt mộtquan hệ thôi, đổi xưng hô khác cũng được, giống như anh gọi em là Triêu Huy,bạn cùng phòng gọi em là Tiểu Huy, Tiểu Huy Huy vậy, đó là một đạo lý.” Chu Vệtiếp tục phát huy tinh thần ngụy biện không ngừng nghỉ.
Triêu Huy không cách nàocãi lại.
“Gọi chị thì thế nào?”Chu Vệ còn nói, ôm Thọ Thọ, kêu lên cho Triêu Huy nghe: “Chị.”
Thọ Thọ không có phản ứnggì.
“Kêu chị đi, Thọ Thọ.”Chu Vệ lại thúc giục.
Thọ Thọ vẫn không có phảnứng gì. [Sa: Thọ Thọ ngoan]
Triêu Huy có chút khó xử,mỗi ngày cô làm trâu làm ngựa cho nó, nó thậm chí còn thờ ơ với cô như thế, xemxem ngày mai cô cắt phần ăn của nó thế nào.
Ngừng một lúc lâu, Chu Vệnói: “Thọ Thọ, qua chơi với mẹ đi.”
Thọ Thọ kêu lên mộttiếng, thoát khỏi tay của anh, nhào vào trong lòng của Triêu Huy, liên tục liếmmặt cô.
Triêu Huy khóc ròng… Tạisao lại như vậy…
Chu Vệ vui mừng nhìnhhình ảnh mẹ con hòa thuận trước mắt, trong lòng lại càng vui sướng, mỗi ngàyanh liên tục cầm bức hình nhắc nhở với Thọ Thọ quả nhiên không lãng phí. TriêuHuy, không phải là anh ép em, nhưng Thọ Thọ cũng muốn em làm mẹ của nó, em cònmuốn trốn sao? Để xem em trốn đi đâu được?
Triêu Huy lệ rơi đầy mắt,Thượng Đế đại thần, ông không được tiểu nhân như vậy, không được a… Cô khôngmuốn làm mẹ, không muốn…
[Nhật ký trưởng thành củaThọ Thọ] ngày mới nhất –
“Hôm nay Thọ Thọ bị mẹghét bỏ, bởi vì nó không biết điều, làm một chuyện khiến cho mẹ không vui, kếtquả mẹ dở khóc dở cười, đành ngồi một mình hờn dỗi. Thọ Thọ bằng mọi cách lấylòng nhưng không được, đành phải quay đầu cầu cứu tôi, tôi cũng bất lực. Nóithế nào Thọ Thọ mới hiểu, mẹ không vui không phải vì Thọ Thọ, mà vì đang giậnba ba?”
Hình minh hoạ: con sairồi, đừng bỏ mặc con.
Một con chó Saint-Bernardlớn màu vàng ngồi thẳng, chân trước đặt lên mặt đất, đầu cúi xuống thật thấp,ngồi đằng sau lưng một cô gái, thật đáng thương, làm cho người khác đồng cảm
Phiên ngoại 1: Vấn đề củaTiểu Huy và chó trong lịch sử.
Edit: Sakuraky &Phong Vũ.
Beta: Phong Vũ
N năm trước kia, bé TiểuHuy hoàn toàn không biết thế nào là sự đáng sợ của loài chó, bởi vì các chú chónhỏ trong phim hoạt hình phần lớn đều đáng yêu khả ái, cô đặc biệt nhớ đến chúcún hay ngủ cùng cô lúc nhỏ, nhưng vì bà nội bị suyễn nên không thể nuôi chó.Vì vậy, Tiểu Huy bé nhỏ mỗi ngày đều chạy đến công viên ngắm các chú chó đidạo.
Kết quả, ngày đó, bạn nhỏTiểu Huy bất hạnh gặp phải hai con chó dữ đang giành thức ăn, không giành đượcthức ăn lại ngửi thấy mùi thức ăn từ trên người bé Tiểu Huy con chó nọ lập tứcnhào tới…
Bé Tiểu Huy mới sáu tuổihoàn toàn không biết chống cự, cũng không có thân thủ bất phàm để trốn thoát,sợ hãi đến choáng váng…
Vào một khắc đó, bạn LýVân Úy mười tuổi lao ra chắn trước mặt, bị con chó dữ cắn như cắn thứcăn…
Cuối cùng, con chó dữ bịlôi đi, Lý Vân Úy được đưa đến bệnh viện, còn Tiểu Huy Huy bị dọa đến nỗi muốnkhóc cũng không khóc nên lời.
Chuyện này, rốt cục đãthay đổi cuộc đời của hai con người –
Lý Vân Úy sau khi hếtbệnh, bỗng có một mối hận cực kỳ mãnh liệt với chó hoang, mỗi lần thấy chóhoang đều phải báo thẳng lên cho cơ quan quản lý đến khi nó bị bắt lại mớithôi, tâm lý này càng lúc càng phát triển, làm cho sau này, anh trở thành mộtcảnh sát ghét cái ác như kẻ thù.
Còn về phía TriêuHuy mặc dù không bị cắn trúng, nhưng từ đó cứ nhìn thấy chó liền biến sắc nhưthể lúc đó chính cô mới là người bị cắn vậy. Cứ gặp chó là vòng sang đường khácmà đi. Cuối cùng, cũng bị một người có lòng nào đó phát hiện được nhược điểmnày, lợi dụng cơ hội dùng một chú cún con ba tháng tuổi mà chen vào khuấy độngcả cuộc đời của cô… Đồng cảm…
Phiên ngoại 2: Chuyệntình yêu của Dương Cảnh
Edit: Tia
Beta: Phong Vũ
Tôi tên là Dương Cảnh.Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện về tình yêu của tôi, đối tượng là bạnhọc thời trung học.
Tôi không biết mình đãthích Tiểu Huy từ lúc nào, nhưng đến khi tôi ý thức được thì ánh mắt đã khôngthể rời khỏi cô ấy được nữa. Dù học cùng một trường đại học, nhưng thật sự tôivà Tiểu Huy đã quen biết từ khi lên trung học rồi, trước kia, cô cũng khôngthường ra ngoài chơi.
Tôi thích nhìn bộ dạng côấy làm gì cũng thật chân thành, thích cô ấy trước khi mở miệng đều nghiêng đầusuy tư, thích đôi mắt quả hạnh khẽ nhướn lên của cô ấy, thích nét mặt thỉnhthoảng lại ngây ngốc của cô ấy. Thích đến mức, sau này có quen với nhau, nhưngtình cảm không được cô đáp lại, trong lòng lại không khỏi mơ hồ đaunhói.
Lúc này, Lâm xuất hiện.Cô ấy nói cô ấy yêu tôi, nguyện ý chờ tôi.
Tôi thừa nhận mình rất ácđộc, lợi dụng cô ấy để dò xét tình cảm của Tiểu Huy. Nhưng mà, tôi thật sựkhông chịu nổi ý định tham lam của mình, được cô ấy xem tôi vừa là bạn trai vừalà bạn bè… Chẳng lẽ tôi cũng giống như những nam phụ khác trong phim truyềnhình, dù có thể ở cùng một chỗ nhưng lại là vô duyên?
Lâm nói, cô ấy không để ýchuyện bị tôi lợi dụng, bởi vì dù cho có bị lợi dụng, cô ấy cũng có được tôi.Tôi nghĩ tôi nên cảm động, nhưng khi thấy cô ấy nói với Tiểu Huy trên diễn đànnhư vậy, tôi lại tức giận.
Lâm hỏi tôi, tại sao cứphải cố chấp với một người không thể đối xử tử tế với anh?
Tôi nên trả lời như thếnào đây? Tiểu Huy không phải không đối xử tử tế với tôi, mà là không tử tế vớichính bản thân mình, cô ấy chỉ là không tin vào tình yêu nữa.
Tôi nhìn Lâm mà đau lòng,cả cô ấy và tôi đều giống nhau, đều đợi người mình yêu bố thí tình yêu chomình, tôi không có tư cách khinh thường tình cảm của cô ấy.
Sau đó, Chu Vệ xuất hiện.Dù đã biết trước, nhưng hắn đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi, làmcho tôi khiếp sợ. Một người ưu tú như vậy, một người gian xảo như vậy… Nếu nhưhắn không có ý với Tiểu Huy, thì cần gì phải suốt ngày bám lấy cô ấy?
Tôi không muốn Tiểu Huylàm tù binh của hắn, nhưng lại hâm mộ tác phong cương quyết của hắn, cũng hyvọng Tiểu Huy có thể tìm được hạnh phúc. Chu Vệ thậm chí còn không để ý đếnquan hệ giữa tôi và Tiểu Huy… Tôi thật là mâu thuẫn, nhưng người mâu thuẫn, đâuphải chỉ có mình tôi?
Lâm nói, cô ấy sẽ luônluôn chờ tôi, chờ tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.
Tôi đã khờ, nhưng còn cómột người con gái còn khờ hơn cả tôi…
Spoil chap sau:
.….
“Này…. Tại sao lại hônem” Triêu Huy cúi mặt vô lực hỏi.
Chu Vệ nắm đôi bàn taycủa cô, nói: “Bởi vì anh muốn hôn em, chỉ đơn giản như vậy thôi”.