Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 47: Ảnh đế ảnh hậu



Mặt trời lặn dần, Lâm Tĩnh Dao ôm trong ngực một con mèo lông dài trắng như tuyết, mị hoặc mà nằm ở trên ghế trúc giả vờ ngủ say, tuy nói là vẻ thùy mị bình thường nhưng vẫn cố cưỡng ép giả trang thành sắc mặt của Yêu hậu, đây thật đúng là làm khó cho nàng.

"Chủ tử, đã bóc xong hạt dưa rồi" Tiểu cung nữ bên người đưa lên một đĩa cây dưa hồng , sau đó cung kính thối lui đến một bên.

Lâm Tĩnh Dao không chút để ý cầm một trái muốn bỏ vào trong miệng, nhưng đột nhiên ánh mắt biến đổi, tiện tay quăng xuống đất nói: "Ngươi mắt mù ư, không thấy bên trong còn xót cỏ sao!"

Cung nữ này đây thể chịu nổi thái độ chuyển biến của Lâm Tĩnh Dao, run một cái, cẩn thận nói: "Nô tài đều đã nhìn qua rất kỹ rồi, có phải là nương nương nhìn lầm rồi không."

"Càn rỡ!" Lâm Tĩnh Dao rống giận một tiếng, đem trọn hạt dưa quăng xuống đất, hung hăng nói: "Ý của ngươi là Bổn cung mù sao?"

"Nô tài không dám, xin nương nương thứ tội." Tiểu cung nữ bị làm sợ tới mức lợi hại, quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.

Kế tiếp nên làm sao đây?Con ngươi Lâm Tĩnh Dao đi lòng vòng, nếu là một yêu hậu thì chắc việc kế tiếp sẽ là kêu cung nữ này tự vả vào mặt mình chứ?

Chỉ là ――

Phiền não khoát tay áo, Lâm Tĩnh Dao lạnh giọng nói: "Lăn xuống đi, đừng ở chỗ này làm Bổn cung chướng mắt."

"Dạ,Dạ." Tiểu nha đầu kia nói xong, chạy đi giống như bay, vừa ra khỏi cửa liền nhìn nha đầu ngoài cửa một cái sau đó thở dài, nhỏ giọng nói: "Ngày trước cảm thấy Lâm đại nhân hiền hoà thân cận, một chút cảm giác làm cao cũng không có, hôm nay nàng thành hoàng hậu, như thế nào liền ――"

"Thôi đi, trong cung có mấy chủ tử tốt để phục vụ , ngày sau còn dài" Cung nữ bên hông khuyên giải.

Lâm Tĩnh Dao thở một hơi, đem con mèo đặt ở trên đất, thầm nói: "Nhìn ngươi mập cái như con gấu này,thức ăn hoàng gia không có nuôi ra mấy mỹ nhân mập mạp, ngược lại đem lũ súc sinh các ngươi dưỡng thành lông vo tròn."

Đang nói, một thị vệ đi lên trước , nhìn trái phải một chút không có người nào liền tiến gần vào tai Lâm Tĩnh Dao nói thầm : "Chủ tử, nô tài đáng chết, đã thất lạc dấu vết của Ngô Hạo. Người nọ làm việc cực kỳ cẩn thận, bảy lượn quanh tám ngoặt , dám đem chúng ta bỏ rơi."

"Đồ phế vật!" Lâm Tĩnh Dao ngụy trang đã lâu, há miệng liền mắng, sau đó tức giận đứng dậy, bước đi thong thả mấy bước, ánh mắt chuyển một cái, cười hắc hắc một tiếng, nói: "Ngô Hạo mục tiêu quá nhỏ, Bổn cung liền đem mục tiêu mở rộng xuống."

Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh Dao trong lúc rãnh rỗi ở trong ngự hoa viên dạo chơi, bẻ một cành đào cầm trong tay, giả trang người văn nhã, rầm rì lẩm bẩm: " Chi đầu vị kiến hồng nhất điểm, bổn thị trì trì quy."."

"Hoàng hậu thật hăng hái." Thanh âm không mặn không nhạt của Lý Dung truyền đến từ sau lưng.

Quay đầu nhìn lại,thân hình thanh lệ đang ôm trong ngực một bộ quần áo màu hồng cánh sen, đi lên trước mấy bước, nói: "Vốn định may cho ngươi vài bộ quan bào , hôm nay xem ra chắc ngươi không cần dùng đến, đây là vải lúc trước ta được ban cho, trong lúc rãnh rỗi liền may một cái váy, nghĩ tới ngươi nếu mặc lên có lẽ cũng rất đẹp mắt."

Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, nhận lấy xiêm áo thanh nhã này, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, nói: "Như thế nào lại khiến ngươi cực khổ động thủ rồi."

"Nghĩ tới là làm cho ngươi mặc , chút mệt mỏi đó cũng không đáng là gì." Lý Dung nói xong, cười khổ một cái.

Thật ra thì, thật lâu trước đây Lâm Tĩnh Dao cũng rất muốn hỏi một câu : nương nương, ngươi chẳng lẽ thích vi thần?

Chà mẹ nó đấy, đây chính là Bách Hợp đi!

Bất kể có phải hay không là mình khổng tước xòe đuôi tự mình đa tình, Lâm Tĩnh Dao cười nịnh nọt một tiếng, kéo lên Lan Hoa Chỉ, tỏ vẻ vui mừng nói: "Người ta thật thích , tỷ tỷ cũng có một tay thêu thùa thật tốt, ta trở về sẽ mặc thử như vậy nhất định sẽ sướng chết thôi."

Nói xong, hài lòng thấy được khóe mắt Lý Dung hơi nhíu lại, chỉ là nữ nhân kia dừng lại một lúc liền bật cười, nói: "Ngày trước ngươi nghiêm trang, từ lúc bị đâm liền thay đổi trở nên hoạt vát hơn."

Mắt thấy mị thái mình cố tình làm không đưa đến hiệu quả như dự tính, Lâm Tĩnh Dao tác chiến thất bại, thở ra một hơi, nói: "Tỷ tỷ, giúp ta một việc."

"Cái gì?" Lý Dung nhíu mày.

Bóng đêm sâu nặng, ánh nên trong Ngự Thư Phòng cơ hồ đã cháy hết.

Tay Lâm Tĩnh Dao ôm một giỏ trúc, nhẹ nhàng đi vào, đem mấy độ ăn vặt bên trong lấy ra bày ở trên bàn, dịu dàng nói: "Hoàng thượng, người đã mệt rồi, mau nếm thử một chút đi, Ngự Thiện Phòng mới vừa làm được bánh ngọt, còn nóng ư ."

Thủy Nguyệt Ngân khẽ mỉm cười, bốc lên một miếng đang muốn bỏ vào trong miệng, lại thấy Lý Dung chạy đến một bộ hưng sư vấn tội chất vấn: "Nghe nói hôm nay hoàng hâu đánh nha đầu của ta? Hoàng hậu, đanh cho còn phải nhìn mặt chủ, dù hôm nay ngươi được sủng ái như thế nào thì cũng không thể vô duyên vô cớ dạy dỗ người của ta chứ?"

"Vậy thì như thế nào, Bổn cung trông coi tam cung lục viện, chỉ đánh một đứa nha hoàn của ngươi thôi, có cái gì to tát chứ." Lâm Tĩnh Dao nói xong, ngược lại hỏi Thủy Nguyệt Ngân: "Ngài nói đi, hoàng thượng."

"Được, dầu gì cũng phải cho Dung phi ít mặt mũi, cũng đừng quá đáng là đươc." Thủy Nguyệt Ngân nói xong, chỉ chỉ bánh ngọt, nói với Lý Dung: "Nếm thử một chút , Dao nhi nói là mới vừa làm được, còn đang nóng ."

Lý Dung hừ một tiếng, nhưng cũng không khách khí, lấy mấy

Khối bánh ngọt, cảm tạ thiên ân liền đi ra Ngự Thư Phòng.

Chỉ là nàng mới đi ra không có mấy bước, liền nghe thấy bọn thị vệ bên hông kinh hô một tiếng “Nương nương”, tiếp theo là một người hồi tiếng bước chân xốc xếch.

Lâm Tĩnh Dao, cùng Thủy Nguyệt Ngân nhìn nhau một cái, song song đi ra ngoài, sau đó thấy cô gái thanh lệ dịu dàng sắc mặt trắng bệch, thắt cổ của mình, khan khan giọng nói nói: “Lâm Tĩnh Dao, ngươi dám hạ độc trong bánh ngọt…”

Chỉ thấy Lâm Tĩnh Dao khẽ run rẩy, thầm nghĩ Dung phi này diễn quả nhiên đạt chất lượng như diễn viên Oscar rồi, quả thật là diễn quá sống động, mình cũng không thể yếu thế mới được, vì vậy gầm lên một tiếng, nói: “Càn rỡ, ngươi dám hãm hại Bổn cung!”

“Giết hoàng thượng, lại, vừa muốn đối với Vương Gia…” Lý Dung nói xong, toàn thân thống khổ co lại thành một đoàn, không thể nói tiếp.

Ánh mắt chất vấn của Thủy Nguyệt Ngân nhìn về phía Lâm Tĩnh Dao, hỏi: “Bánh ngọt là ngươi tự tay làm sao?”

“Nô tì oan uổng a, nhất định là ngự trù làm! Là bọn hắn nghĩ tới giết hai hoàng thượng, nô tì oan uổng, là bị người hãm hại a.” Lâm Tĩnh Dao nói xong, không khỏi nhìn Lý Dung một cái, lại thấy nàng hướng nhìn mình len lén trừng mắt nhìn, suýt nữa là bị lộ.

“Truyền thái y, trước chẩn bệnh cho Dung phi.” Thủy Nguyệt Ngân lạnh giọng nói, suy nghĩ một chút, lại nói: “Đem hoàng hậu trước giam lại hai ngày, chờ chuyện này tra rõ rồi, trẫm sẽ định đoạt tiếp.”

Còn tốt chứ, hàng này chính là hình ảnh của quân vương!

Lâm Tĩnh Dao lại tiêu điều lạnh lẽo thương xót đau đớn một phen, cuối cùng hết sức miễn cưỡng trở về “Tước linh cung”, vừa vào cửa chỉ thấy lồng ngực cường tráng của Thủy Linh Ương, tóc dài xõa ra, một bộ phận biểu tình trêu đùa nói: “Ái khanh, nếu tiếp tục làm tiếp thì quốc gia của trẫm còn chưa mắt thì hậu cung cũng đã tiêu tùng rồi.”

“Giăng võng mới bắt được cá, ngươi cứ chờ nhìn ta giúp ngươi thu hồi trọng binh như thế nào đi!” Lâm Tĩnh Dao nói xong, đi tới bên giường nằm xuống, thở ra một hơi, nói: “Cũng tốt, có thể nằm trên giường hai ngày rồi.”

“Trẫm cũng không có nhiều tinh lực như vậy để cùng ngươi ở trên giường phóng túng.” Thủy Linh Ương nói xong, ngón tay thon dài vuốt nhẹ gương mặt của Lâm Tĩnh Dao.

“Đừng nói, ta như thế nào lại có cảm giác Kim Ốc Tàng Kiều đấy.” Lâm Tĩnh Dao nói xong, cắm đầu cắm cổ vui mừng một phen, lại thấy nam nhân bên người đang động tay động chân cởi quần áo mình, vì vậy chợt nhíu mày, lại nói: “Đáng tiếc mỹ nhân này cũng rất có cá tính muốn điên!”

“Trẫm nhìn ngươi cực khổ mấy ngày nay, cho nên muốn hảo hảo bồi thường ngươi một phen, nghĩ tới nghĩ lui, quả thật chỉ có thịt thường là thỏa đáng, ái khanh chuyện quốc sự trong thiên hạ tạm thời để xuống, trước tiên đem chuyện nhà giải quyết cho xong.”

“Uhm” Lâm Tĩnh Dao đang muốn châm chọc đôi câu, miệng lại bị hai mảnh mềm mại chận lại, trong lòng rung động, đưa tay ra sau lưng đối phương, thân thể không thể khống chế bị Thủy Linh Ương khơi dậy dục hỏa.

“Yêu tinh.” Thằm mắng một câu, Lâm Tĩnh Dao quấn lên bờ eo của hắn, sau đó lật người Thủy Linh Ương xuống phía dưới, nói: “Vi thần thân là thần tử, chuyện cực khổ cứ để vi thần làm thôi. Hoàng thượng, ngươi ở đây, vi thần ở trên.”

“Lớn mật!”

“Ai u, vi thần đột nhiên cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, không bằng để hôm khác đi.”

“Thật ra thì, thỉnh thoảng thay đổi phương vị cũng không phải là không thể.”

“Hắc hắc…”

Ngày kế, Lâm Tĩnh Dao mới vừa ra khỏi cửa phòng, chợt thấy hai người thị vệ tiến lên, đem nạng bắt lại, nói: “Có cung nữ ở nhặt được độc dược trong phòng tắm của nương nương, qua Kich thái y kiểm chứng đã xác định nó cùng một loại với loại độc mà Dung phi trúng, hoàng thượng lệnh cho bọn ta tới đây bắt nương nương, đắc tội.”

Đáng chết Thủy Nguyệt Ngân, có cần phải đem kịch bản phát triển nhanh như vậy hay không a!

Lâm Tĩnh Dao từ chối mấy lần liền bị người ta dẫn tới phía trước ngự thư phòng, vội vàng giải thích nói: “Hoàng thượng, đây là có người gài tang vật hãm hại a, nô tì căn bản không biết.”

“Vậy sao?” Thủy Nguyệt Ngân nhíu mày, đi xuống đại điện, nâng cằm Lâm Tĩnh Dao lên, ánh mắt tối tăm hỏi: “Tiền triều công chúa Đoạn tĩnh Dao, trẫm có phải nên gọi ngươi như vậy mới thích hợp hay không?”

“Ta…”

“Xúi giục trẫm giết Thủy Linh Ương, sau đó ngươi lại xuống tay với trẫm, thật đúng là không phụ lòng dư đảng của Đại Lý đấy.” Thủy Nguyệt Ngân nói xong, nhìn chung quanh một cái, giao phó nói: “Đem nàng giam lại, buổi trưa ngày mai xử trảm.”

Trên mặt Lâm Tĩnh Dao cả kinh, nhưng mà trong nội tâm lại vui mừng, còn tốt chứ, tuồng cũng nhanh diễn ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv