Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 17: Phong vân hậu cung



Đám người Nguyễn Tiểu Lục thấy Lâm Tĩnh Dao đến gần, đang muốn tiến lên lấy mạng nàng, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một nữ nhân, lần này cũng không phải là bà mai của nhà ai, mà là một người tuyệt diễm vô cùng, một cô gái hoạt sắc sinh hương, không tô son trát phấn lại lệ chất thiên thành, mày như liễu, hai má lúm đồng tiền hoài xuân, quả nhiên chính là mỹ nhân hiếm có.

Lần này, dù là Lâm Tĩnh Dao cũng không ngoại lệ nhìn đến ngây dại, thầm nghĩ rằng so với những cô nương trong thanh lâu thì cô gái này cấp bậc cao hơn nhiều lắm.

Mỹ nhân kia thi lễ với Lâm Tĩnh Dao một cái, rút khăn tay ra che miệng, cố làm vẻ thẹn thùng một hồi, từ trong ngực lấy ra một phong thư, mang theo hương thơm ngát, đưa cho Lâm Tĩnh Dao, nói "Lâm đại nhân, tiểu nữ ngưỡng mộ đại nhân đã lâu, nếu như đại nhân không ngại ta trèo cao, hy vọng có thể dành nửa khắc để xem thư của tiểu nữ."

Thư tình nha!

Lâm Tĩnh Dao trong lòng rung động, thầm nghĩ mình sống hơn nửa đời người, cuối cũng cũng thu được thư tình, lúc này cũng không có quan tâm đến mùi hương kia, gật đầu nói "Nói hay lắm, ta về phủ sẽ lập tức cân nhắc."

Vừa dứt lời, chợt thấy nàng hô lên một tiếng "Đại nhân cẩn thận", sau đó đưa tay kéo mình ra, vài sợi tóc bên thái dương bị lưỡi kiếm sau lưng cắt đứt.

Lâm Tĩnh Dao xoa xoa thái dương, chưa hoàn hồn xoay người lại nhìn, thấy ba nam tử che mặt ánh mắt hung sát, giơ tay ra hiệu gọi người tới, thầm nghĩ thật là ngàn xuyên vạn xuyên, cư nhiên tìm được một cỗ thân thể thiếu chém. (xuyên ở đây tức là xuyên không í ạ, còn cái vụ "thiếu chém" đại khái là cái thân thể này ít bị chém nên gọi thế =)))

Vốn muốn kéo cô nương kia ra, ai ngờ cô gái kia xoay cổ tay một cái, lấy ra một thanh chuỷ thuỷ hàn quang lấp lánh tiến lên đón ba gã nam tử, động tác nhẹ nhàng tuyệt mỹ giống như hồ điệp, tuy không sắc bén nhưng cũng vô hình đả thương người.

Chỉ trong chốc lát, ba gã nam tử nhất tề ngã xuống đất, không dám tin nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp kia.

"Hảo thân thủ!" Lâm Tĩnh Dao tán thưởng từ tận đáy lòng.

Nàng thản nhiên thi lễ một cái, nói "Tiểu nữ lúc trước ở trên núi có bái sư học nghệ một thời gian, bất quá chỉ là khoa tay múa chân mà thôi, đại nhân chê cười rồi."

"Nào có nào có, cô nương quá khiêm tốn rồi." Lâm Tĩnh Dao vừa nói, ngồi xổm xuống tháo khăn che mặt của Nguyễn Tiểu Lục ra, tiếp theo cười một tiếng thâm trầm, hỏi "Ai phái các ngươi tới?"

"Hừ, muốn chém muốn giết thì tuỳ, đừng hy vọng hỏi ra được chủ tử phía sau màn." Nguyễn Tiểu Lục nói xong liền nhận được một quyền nóng hừng hực trên mặt, Lâm Tĩnh Dao xoa xoa quả đấm, nói thầm một câu "Đau quá" sau đó lại đánh thêm một quyền, nói "Tiểu tử, lão gia ta có biện pháp khiến ngươi khai!"

Ba gã thích khách bị hộ vệ giữ cửa lôi vào trong phủ sau đó đóng chặt cửa, cực hình bắt đầu.

Cô gái xinh đẹp kia đứng ở ngoài cửa, nghe từng tiếng gào thét bên trong, có chút không đành lòng run run sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Lâm Tĩnh Dao bắt chéo hai chân ngồi uống nước trà, liếc mắt nhìn nam nhân đã bị đánh thành đầu heo kia "hừ" một tiếng, cũng không vội vàng hỏi tội hắn, mà ung dung mở thư, thấy chữ viết bên trên rất là xinh đẹp, mặt lộ vẻ tán thưởng.

"Lâm tướng gia, tiểu nữ họ Phượng, tên Ngữ Linh, nguyên quán ở Thịnh Viễn, gia phụ gia mẫu đã qua đời năm ngoái, một mình đến đất đế đô, vốn muốn nương nhờ thúc phụ, lại nghe nói cả nhà bọn họ đi Nhan quốc làm ăn, ngược lại rơi vào tình cảnh không chỗ để đi, trước mắt ở tạm trong một căn nhà hoang, coi như là sống qua ngày, tiểu nữ tự biết mình xuất thân thấp kém, không xứng với thân phận của Lâm tướng gia, chẳng qua là đã ngưỡng mộ lâu, tâm niệm có thể làm nha hoàn trong phủ cũng tốt, trước mắt có thể ở gần đại nhân, cũng coi là giảm bớt nỗi khổ tương tư, nếu đại nhân yêu mến, ngày mai tiểu nữ sẽ tới phủ, hy vọng đại nhân có thể hạ mình gặp mặt. Ngữ Linh thư."

Xoa xoa cằm, Lâm Tĩnh Dao hỏi một nha hoàn bên cạnh "Dáng dấp của bản lão gia có coi là anh tuấn không?"

"Dĩ nhiên ạ, lão gia ngài là nhân trung long phượng, tướng mạo chính là nhất đẳng." Tiểu nha hoàn dẻo miệng trả lời.

"Lớn lên đẹp trai chẳng lẽ cũng là lỗi." Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu, sau đó gấp thư lại, nhìn ba tên đầu heo một cái rồi nói "Khai đi, đừng cậy mạnh."

"Có bản lĩnh thì giết ta đi." Nguyễn Tiểu Lục đôi mắt như ưng hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh Dao, trầm giọng nói.

Lâm Tĩnh Dao lắc đầu một cái, ra vẻ tiếc hận "Nếu là bản lão gia có được thuộc hạ trung thành với chủ như ngươi thì thật là tốt, thôi, mấy người các ngươi cút ngay."

Ba người ngẩn ra, nâng mắt không dám tin nhìn Lâm Tĩnh Dao.

"Sao, còn muốn ăn chực cơm tối ở chỗ ta là không được!" Lâm Tĩnh Dao nhíu mày, tức giận nói.

Ba người nhìn nhau, vội vàng bò dậy, khập khễnh chạy mất.

"Trà này uống rất ngon, Tuyết phi nương nương không hổ là độc sủng của hoàng thượng, có đủ loại đồ nha." Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu, sau đó nhẹ nhàng cười cười.

Muốn ta chết? Haha, ta lại càng muốn cố gắng sống tốt hơn!

Ngày hôm sau, Lâm Tĩnh Dao hạ triều xong, rất tự giác đi đến ngự thiện phòng một chuyến, ăn vài món điểm tâm, sau đó ung dung đi dạo ngự hoa viên, phải nói là gần đây mình thường xuyên ăn chực trong cung, hôm nay lại có cảm giác được làm chủ tử rồi.

Mấy tiểu nha hoàn đỏ mặt tranh nhau châm trà cho nàng, Lâm đại tướng gia rất hài lòng, nhất thời hứng thú, nói đùa mấy câu với tiểu nha hoàn, lại nghe tiếng cười nhẹ truyền tới, xoay người lại nhìn thì ra là Dung phi.

"Lâm đại nhân đi lại trong cung nhiều, thật đúng là đã không coi mình là người ngoài." Dung phi vừa nói, động tác thanh tao nhã nhặn đi tới, sau đó một miếng đệm được trải xuống ghế đá, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Một đôi mắt đẹp nhìn Lâm Tĩnh Dao, nói "Bản cung cũng chỉ nói đùa thôi, Lâm đại nhân tuổi trẻ khí thịnh, trong cung lại nhiều giai lệ như vậy, dĩ nhiên có thể làm ngài động tâm."

Lâm Tĩnh Dao lộ ra khuôn mặt đỏ bừng nói "Vi thần chẳng qua là nói đùa với mấy muội muội, nương nương cũng đừng coi thường nhân phẩm của vi thần."

Dung phi che miệng cười cười, nói "Trước kia nghe đồn ngươi rất cứng nhắc không thú vị, hôm nay lại thấy ngươi cũng là người nhu hoà."

"Nương nương chê cười." Lâm Tĩnh Dao vừa nói vừa len lén quan sát nữ nhân trước mặt mấy lần, Lý Dung cháu gái của Binh bộ thượng thư Lý Vân Khai, mặc dù xinh đẹp không bì được với Mộ Dung Tuyết, nhưng cũng được coi là vẻ đẹp thanh lệ, mấu chốt là cầm kỳ thư hoa thi từ ca phú mọi thứ đều giỏi, còn tự nghĩ ra một bài hát vô cùng nổi tiếng, đến nay vẫn là khúc được các nhạc sĩ tán thưởng nhất.

Tài năng như vậy, thế mà hết lần này đến lần khác vẫn không lọt được vào mắt Thuỷ Linh Ương.

Cho nên lúc Lâm Tĩnh Dao nhìn lại, thấy nam nhân này căn bản là tục không chịu được, bị hắn đùa giỡn là một vết thương đã hoá sẹo, thậm chí cảm thấy rẻ mạt.

Mộ Dung Tuyết một thân nhận ngàn vạn sủng ái đã là chuyện thực không thay đổi được, cũng thật tiếc cho cô gái tài mạo song toàn trước mắt này. Bất quá Lý Dung cũng là một người đạm mạc, các phi tần khác còn cố gắng trang điểm, vô tình hay cố ý chạy đến trước mặt Thuỷ Linh Ương mà trưng diện, nhận được chút chú ý của hắn. Mà vị nương nương trước mặt này hiển nhiên không có chút hăng hái với chuyện này, điển hình của dạng hoàng thượng muốn ngủ thì ta ngủ, không muốn ngủ thì cứ đi, lão nương yêu thích thanh nhàn, đừng nói là không chạy đến trước mắt Thuỷ Linh Ương mà làm màu, thậm chí là tỏ vẻ trước mặt hắn cũng cảm thấy lãng phí thời gian, cũng là một đoá kỳ hoa.

Ở nơi phi tần vì tranh đoạt sủng ái mà minh tiện ám tiện này, có thể có một cô gái cao ngạo như vậy, Lâm Tĩnh Dao đối với nàng có một phần kính ý.

"Nghe nói ở ngoài cung Lâm đại nhân kinh doanh rất nhiều cửa hàng, nhưng cũng không hề thấy Lâm đại nhân bận rộn lo buôn bán, ngược lại lại ở trong cung giết thời gian." Lý Dung nhấp một ngụm trà, tuỳ ý nói.

"Ừ, có thập cửu vương gia giúp vi thần xử lý, cũng coi như yên tâm."

"Ngược lại làm khó vương gia, Lâm đại nhân mở cửa hàng, ngài ấy lại phải làm chưởng quỹ."

"Ừ, huynh đệ tốt chính là đối xử với nhau như thế." Lâm Tĩnh Dao cười khan, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Tuyết, trong mắt thoáng qua một tia sáng, khẽ cười cười.

Mộ Dung Tuyết bước tới, lạnh lùng nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái nói "Vương gia dĩ nhiên nguyện ý giúp ai đó trông nom sổ sách, ai bảo người ta thủ đoạn cao minh chứ. Trong cung đồn đãi, nói Lâm đại nhân bất lực, đành phải ở dưới thân nam nhân."

Dung phi sắc mặt thay đổi, ho khan một tiếng, lại thấy Lâm Tĩnh Dao vẫn ung dung tự tại ngồi uống trà như cũ, hồi lâu sau đặt ly trà xuống, nói "Từ xưa hậu cung nhiều thị phi, không nghĩ tới lại có kẻ nhiều chuyện đặt điều thị phi sau lưng thần, haha, thú vị."

Mộ Dung Tuyết sắc mặt khẽ biến, sau đó ngồi xuống một bên, nhìn Dung phi nói "Sao, tỷ tỷ luôn thích ở trong tẩm cung, ít khi lộ diện, hôm nay lại ra ngoài cùng đi uống trà với Lâm đại nhân."

"Lâm đại nhân học vấn uyên thâm, tài khuynh thiên hạ, lại là người hài hước, muội muội cũng biết bản cung thích chữ nghĩa từ nhỏ, làm chút văn chương, hôm nay cảm thấy gặp được tri kỷ, cùng Lâm đại nhân tâm sự rất thoải mái."

Những lời này nói trắng ra chính là-----hai chúng ta tài tử giai nhân, ý hợp tâm đầu, ngươi là cái bình hoa ngốc nghếch, ngay cả học đòi văn vẻ cũng không xứng, đừng nháo loạn ở đây.

Lâm Tĩnh Dao không hiểu tại sao Dung phi này vốn không tranh đoạt sủng ái, vừa rồi lại lên tiếng đắc tội Tuyết phi, hơn nữa còn cố ý thiên vị mình.

Sắc mặt Mộ Dung Tuyết dĩ nhiên có hơi khó coi, bất quá ả lập tức lấy lại vẻ kiêu ngạo vốn có, vừa vuốt ve bụng vừa nói "Ta quên mất tỷ tỷ được khen là Tây Hạ đệ nhất tài nữ, Lâm đại nhân vừa hay lại là Tây Hạ đệ nhất tài tử, hôm nay khó được hai người các ngươi đều ở đây, không ngại thay bản cung suy nghĩ một chút xem hoàng tử trong bụng ta nên lấy tên gì thì hay."

An tĩnh một chốc, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên bỏ lơ vấn đề Mộ Dung Tuyết vừa nói mà nhìn về phía Lý Dung ân cần bảo "Dung phi nương nương, vi thần vừa mới khai trương một nhà sách, bên trong đều là truyện ký, thần thoại truyền thuyết đều do vi thần tự mình biên soạn, có Hồng Lâu Mộng, Tây Du Ký, Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thuỷ Hử, Tây Sương Ký, đúng rồi, còn có Nghìn Lẻ Một Đêm, thần thoại Andersen, nội dung tương đối thú vị, nếu nương nương không chê, ngày kia vi thần đưa ngài tới đó, hy vọng những chuyện xưa đó có thể vừa mắt ngài."

Dung phi ngẩn ra, chỉ thấy Tuyết phi bị bỏ rơi ở một bên sắc mặt dị thường khó coi, nhưng cũng không thèm nhìn nàng ta, vô cùng mong đợi trả lời "Phải không? Bản cung muốn xin phép hoàng thượng một chút."

Đang nói, chợt thấy Thuỷ Linh Ương đi về phía bên này, sắc trời hơi lạnh, hắn lại không thèm để ý chút nào, bên ngoài một mảnh da thịt vô cùng chói mắt, bông tai hoa mai lấp lánh rực rỡ.

Hắn mỉm cười đi về phía trước, hỏi "Mấy vị đang nói chuyện gì vậy?"

Ba người đồng thời thi lễ, Lý Dung trả lời "Hồi bẩm hoàng thượng, Lâm đại nhân vừa nói mình mới mở một nhà sách, nô tì đang nghĩ có thể xuất cung xem một chút hay không."

"Ý nàng là Nhan Như Ngọc sao, haha, Lâm Tĩnh Dao vừa đòi trẫm một tấm bảng hiệu, đúng lúc trẫm cũng muốn đi ra ngoài xem một chút, quyết định vậy đi, hôm nay ra ngoài đi dạo chút đi."

"Nhan Như Ngọc?" Tuyết phi nhíu mày, có chút không hiểu.

Lý Dung nhẹ nhàng cười cười nói "Thường nói thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc, ý của Lâm đại nhân hẳn là như vậy."

Lâm Tĩnh Dao vỗ tay cười to nói "Dung phi nương nương thật hiểu ta, thật là tri âm khó gặp, rất tốt, rảnh rỗi ta lại mở một Hoàng Kim Ốc, ha ha, nhưng phải phiền nương nương đề cho ta một tấm bảng hiệu."

"Nói hay lắm."

Mộ Dung Tuyết nhìn ba người đi phía trước cắn cắn môi, thầm nghĩ các nàng đang cố ý hạ nhục mình sao, thật đáng chết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv