Nhã Tịnh Văn trở về khách sạn, trong đầu còn vang lên những lời nói của Trịnh Tuấn.
"Anh không trách em, anh thông cảm được, anh hiểu.... nhưng xin em đừng tránh gặp mặt anh, anh thật sự rất nhớ em!!"
Nhã Tịnh Văn khổ sở cười, bây giờ cả C thị ai cũng biết cô chính là vợ Lộ Khiết An, nếu để lộ chuyện cô vẫn lén lút qua lại với tình cũ không những ảnh hưởng đến cuộc sống của Trịnh Tuấn còn ảnh hưởng cả công ty và gia đình cô. Cô làm sao lại muốn tránh mặt anh nhưng anh kêu cô phải làm thế nào đây??
Trong phòng tối tăm, chắc Lộ Khiết An đã về do mệt quá nên đã ngủ, cô tính mở đèn lên đi lại nhìn Lộ Khiết An 1 chút, nào ngờ.... nàng đã từ khi nào ngồi trên ghế chờ cô...
-Cô làm tôi giật mình, sao lại ngồi đây còn trong bóng tối thế này???
-Chị... ban nãy đã đi đâu?
-Tôi... Tôi nhận ra mình quên vài thứ nên đi siêu thị mua thôi!
-Vậy siêu thị không có món chị cần hay Trịnh Tuấn không mua được cho chị??
Nhã Tịnh Văn sững sờ nhìn Lộ Khiết An, ánh mắt nàng đã sưng đỏ chứng tỏ ban nãy nàng đã khóc rất nhiều, nhưng nghĩ lại... nàng lấy tư cách gì mà trách móc cô???
-Cô theo dõi tôi?
-Em chỉ lo chị không quen đường ở đây nên đi tìm, kết quả là gì?
-Là gì..?? Cô đã thấy tôi cũng không ngại nói. Phải tôi đi gặp tình cũ của tôi, mối tình mà nhờ cô nhúng tay phá hủy nó.... Sao?? Đến cả tôi muốn gặp ai hay đi đâu... cô cũng muốn cản, cô không nhớ điều luật tôi đưa ra ư? Cuộc sống riêng tư của tôi không liên quan cô!!!
-Cho dù vậy chị cũng không nên gặp hắn...!! Hắn....
-Đủ rồi!!!
Nhã Tịnh Văn hất tay Lộ Khiết An ra, tức giận nói:
-Cô đã vượt quá giới hạn rồi đó, cô Lộ!!!
-Văn....
Nhã Tịnh Văn tức giận bỏ về phòng soạn hết hành lý kéo ra ngoài...!!
-Văn, chị...chị muốn đi đâu?
-Đi đâu cũng được miễn tránh xa cô! Ở với cô chỉ mới mấy ngày đã khiến tôi cảm thấy chán ghét! Cô tự về lại C thị đi, không cần quản tôi....!!
-Văn...
Lộ Khiết An muốn đuổi theo cô nhưng do ban sáng ngã, chân nàng đã bị bong gân nên không thể đuổi theo được, nàng chỉ còn biết khàn cả giọng mà gọi tên cô !!
.
.
.
Nhã Tịnh Văn ngồi trên máy bay để bay về thành phố C cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, bỏ lại nàng ta như vậy...có được không??
Thôi kệ cũng đã không quay đầu lại được nữa rồi!!
Ban nãy cô không phải vì Trịnh Tuấn mà tức giận. Dù gì hiện tại cô cũng đã hoàn toàn cắt đứt với anh ta. Nếu nói còn yêu anh ấy dĩ nhiên sẽ còn 1 chút nhưng không hiểu sao bây giờ khi anh ta ôm lấy cô, cô lại có 1 cảm giác không thoải mái... Trên người anh ta toàn mùi thuốc lá khiến cô rất khó chịu, hay vì...
Cô nghĩ gì vậy?? ....vì cô đã thay lòng ư hay là, Không.... sao lại vậy được, quen nhau 3 năm trời không lẽ vừa mới chia tay cô đã trở thành người bội bạc đến vậy??
Nhã Tịnh Văn nhắm mắt dưỡng thần, trí óc lại hiện lên hình ảnh Lộ Khiết An trong mấy ngày qua. Cô cầm 1 con gấu bông lên nhìn. Con gấu này từa tựa như những con gấu mà Lộ Khiết An rất thích ở khu chợ kia, có điều con này rất nhỏ chỉ bằng cỡ móc khóa. Lúc nói chuyện với Trịnh Tuấn xong đang đi bộ về thì cô thấy ở một cửa tiệm bên đường có bán. Nhưng ôm một con gấu lớn mà đi về như vậy thì cô có hơi ngại nên chỉ lấy 1 con nhỏ mà thôi. Nào ngờ chưa kịp tặng để cảm ơn nàng chuyện sáng nay thì đã xảy ra cải vã lớn như vậy.
Cô nhớ tới hình ảnh khi Lộ Khiết An cười vì ăn được món nàng thích, đi những chỗ mà nàng muốn, cả hình ảnh nàng dịu dàng chăm sóc cô, nấu mì cho cô, hình ảnh nàng mặc Hanbok thật rất đẹp và cả hình ảnh khi nàng quên mình lao đến cứu cô. Và cả khi nàng khóc vì cô đành đoạn bỏ đi ....
Nhã Tịnh Văn bây giờ cảm thấy rất hối hận nhưng làm sao để kêu cả chiếc máy bay dừng bay chỉ vì 1 mình cô đây???
.
.
.
-An An...
Triệu Lệ Minh đau lòng ôm lấy Lộ Khiết An, còn nàng thì khóc ngất trong lòng cô.... Sau khi cô gọi điện thoại tính chúc nàng ngủ ngon thì bỗng nghe thấy tiếng nàng khóc trong điện thoại. Không hề nghĩ ngợi nhiều, cô tức tốc lao thẳng đến đây cho nên trên người cô vẫn còn đang mặc đồ ngủ!!!
Sau khi biết chuyện cô vô cùng tức giận...!!! "tại sao em lại ngu ngốc đem lòng yêu 1 người vô tình như cô ta...tại sao? Chỉ vì cô ta đến trước sao? Không An nhi... Có thể em đã quên chuyện lúc nhỏ nhưng tôi mới là người đến trước!!! Tôi sẽ khiến em yêu tôi mà quên đi kẻ vô tình ấy !!!" (An An kiểu... thời tới cản không kịp ?)
Sau một lúc khóc, Lộ Khiết An mới bình tĩnh lại. Triệu Lệ Minh lúc này mới hỏi nàng:
-Vậy em tính sao? Có muốn ngày mai trở về ??
Triệu Lệ Minh cứ nghĩ nàng sẽ lập tức về khi không có Nhã Tịnh Văn bên cạnh, nhưng không... Lộ Khiết An lau đi nước mắt, mỉm cười nói:
-Không!!! Em sẽ không về, sẽ ở đây đến hết 1 tuần.... Vì sao em phải về khi còn đang tận hưởng chuyến du lịch thú vị như vậy! Lần này em không có sai.... Có lúc em cũng không thể vì chị ấy mà chịu thiệt bản thân mình!!!
Triệu Lệ Minh hết sức kinh ngạc, nàng ta đúng là có những suy nghĩ không ai đỡ nổi, nhưng đó lại là điểm đáng yêu của nàng ấy không phải sao!!
-Được!!... vậy tôi cũng rất vui lòng mà bầu bạn với em, cùng em đi chơi hết thẩy mấy ngày này!
-Được!! Quyết tâm ăn hết cả Hàn Quốc nào!!!
.
.
.
.
.
Đã 2 ngày trôi qua, Lộ Khiết An vẫn chưa trở về. Nhã Tịnh Văn từ 1 kẻ mặt lạnh đã bắt đầu có dấu hiệu đứng ngồi không yên. Cô kết nối ngoại mạng gọi đến khách sạn bên đó dò hỏi. Họ nói nàng vẫn còn lưu lại đây khiến cô cũng có chút yên tâm!
Cứ nghĩ còn lại 1 mình, nàng ta sẽ đi về ngay nào ngờ, mà khoan... Hình như vẫn còn 1 kẻ...
Nhã Tịnh Văn càng đứng ngồi không yên hơn là vì cái gì chứ... chắc là vì cô lo cho Lộ Khiết An đầu heo kia sẽ bị người ta dụ dỗ mà chịu thiệt thôi, bỏ đi... sao cô phải lo cho nàng, cô chỉ muốn nàng quay về bình an, vì dù sao bỏ nàng đi như vậy, cô cũng có lỗi rất nhiều!!!
Quên đi...!! Còn rất nhiều việc cần cô phải xử lý, ba cô có hỏi thì cứ nói Lộ Khiết An còn muốn chơi thêm vài ngày!
.
.
.
.
Hết 1 tuần, Lộ Khiết An tỏ ra lưu luyến đối với Triệu Lệ Minh, ở bên cạnh chị ấy khiến nàng rất vui vẻ và thoải mái, cười cũng nhiều hơn. Có đôi khi nàng tự hỏi tại sao nhất thiết nàng phải yêu 1 người không yêu mình, thậm chí ghét bỏ mình để tự làm khổ bản thân, nhưng khi đã điên cuồng yêu rồi thì cho dù có gò bó chính bản thân mình, nàng cũng vẫn sẽ yêu như lúc ban đầu!!
-Chị giữ sức khỏe, nhớ liên lạc với em!!
-An An, chị thật lưu luyến em, nếu em chưa có vợ có lẽ chị đã yêu em mất rồi!!
Chụt_
Triệu Lệ Minh hôn lên trán Lộ Khiết An khiến nàng sững sờ bất động, Cô tươi cười quay đi vẫy tay chào với Lộ Khiết An ...
-Giữ gìn sức khỏe và nhớ là không được khóc, nếu em mà khóc thì tôi sẽ lập tức xuất hiện mà bám lấy em đó! Đi đường bình an...!!!
Lộ Khiết An sờ lên trán mình rồi mỉm cười
-Cảm ơn chị trong thời gian qua, Minh tỷ!!!
.
.
.
.
.
.
Chuyến bay cuối cùng cũng kết thúc. Lộ Khiết An mệt mỏi lê thân về nhà cũng đã 9h tối. Nhã Tịnh Văn ở trong phòng làm việc nghe được tiếng mở cửa, cô lập tức chạy ra khỏi phòng nhìn xuống cầu thang, quả nhiên là Lộ Khiết An, Nhã Tịnh Văn thở phào vì nàng đã về bình an, cô không dám gặp nàng vì dù sao trận cải vã kia của hai người vẫn còn lưu lại trong ký ức của cô. Bây giờ mà gặp sẽ rất khó xử!!
Lộ Khiết An cũng không hề làm phiền đến Nhã Tịnh Văn, nàng nhẹ nhàng lên lầu rồi đi thẳng tới phòng mình. Nghe được tiếng đóng cửa phòng bên cạnh, Nhã Tịnh Văn mới thở phào. Tim cô ban nãy cứ đập bình bịch theo từng tiếng động bên ngoài. Vì sao cô lại hồi hộp đến vậy chứ...??Chắc chắn nàng ta còn giận cô thì sẽ không gặp cô rồi! Lòng Nhã Tịnh Văn tự nhiên lại hiện lên vô vàn câu hỏi và 1 ít trống rỗng lạ kỳ...
"Nàng ta ngày mai sẽ lại nấu đồ ăn sáng cho cô chứ? Nàng ta sẽ vẫn quan tâm cô sao? Sẽ vẫn tươi cười mỗi khi nhìn thấy cô sao?"
Con người quả nhiên là động vật ích kỉ, rõ ràng miệng nói chán ghét người ta nhưng trong lòng lại không muốn mất đi sự quan tâm dịu dàng của người ta... Thật khó hiểu!!
.
.
.
.
.
Buổi sáng cuối cùng cũng tới , những tia nắng ban mai chiếu rọi cả 1 gốc phòng. Đúng giờ... Nhã Tịnh Văn lại bước xuống nhà, cứ nghĩ hôm nay trên bàn sẽ trống không nhưng theo thói quen Nhã Tịnh Văn vẫn liếc mắt nhìn... Quả nhiên là không có gì...
Cô thấy nhói 1 chút ở trong lòng, định bước ra khỏi cửa thì đã thấy Lộ Khiết An ôm eo chạy về, nàng dừng trước mặt Nhã Tịnh Văn dơ lên túi thức ăn trong tay tươi cười nói:
-Xin lỗi chị, mấy hôm nay không có mua thức ăn trữ sẵn nên em không có làm bữa sáng được, chị ăn tạm hamburger nhé!
Nhã Tịnh Văn thấy xuyến xao trong lòng thì ra nàng không giận cô mà còn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì ???....một sự ấm áp bao phủ lên cô, khóe môi cô khẽ nhếch một nụ cười nhẹ, nếu không để ý có lẽ sẽ không thể thấy...!! Cô cầm lấy túi thức ăn trên tay Lộ Khiết An sau đó nhanh chóng bỏ ra xe.
Lộ Khiết An không tin nhìn theo, không phải mấy ngày trước cô còn giận nàng sao, vậy mà bây giờ....
Lộ Khiết An vui mừng reo hò... Nàng hát ca tung tăng, chân sáo nhảy nhanh vào nhà, cả ngày hôm nay sẽ là 1 ngày rất vui vẻ đối với nàng!!!
.
.
.
.
.
Nhã Tịnh Văn len lén vào phòng Lộ Khiết An khi nàng ta đang nấu bữa chiều ở bên dưới, cô móc ra con gấu bông nhỏ tính để lên bàn làm việc cho nàng thì tầm mắt bỗng dưng đụng phải 1 con gấu bông to đang nằm trên giường, Nhã Tịnh Văn cảm thấy rất quen mắt...đây cũng là con gấu cô đã thấy tại khu chợ mà... Cô cầm lên xem, con gấu cầm 1 trái tim trên đó có dòng chữ "Triệu Lệ Minh thân tặng ..."
Nhã Tịnh Văn tức giận đặt con gấu xuống tính đi ra khỏi phòng nhưng vừa quay lại đã thót tim vì nhìn thấy Lộ Khiết An đang đứng ở sau lưng cô, miệng cười toe toét
-Chị.... Chị tính tặng quà cho em phải không?
-Ai nói...??
Nhã Tịnh Văn vội giấu con gấu ra sau
-Em thấy rồi chị không cần giấu đâu, đưa ra đi!
-Đưa gì chứ?...cái này tôi mua cho tôi thôi
-Xì.... Vậy sao chị lại lén vào phòng em...??
-Ờ thì tôi... Tôi...... Thì tôi tính tặng cô mà bây giờ cảm thấy không muốn nữa nên tôi giữ lại không được sao...???
-Không, chị mua cho em mà, đưa đây đi...!!!
Lộ Khiết An lao đến muốn giành lấy con gấu từ tay Nhã Tịnh Văn nhưng Nhã Tịnh Văn lại không buông khiến cả hai giằng co nhau cho đến khi cùng ngã nhào lên giường
Lộ Khiết An đè ở trên người Nhã Tịnh Văn, cả hai ánh mắt như hút nào nhau. Lộ Khiết An mê mẫn ngắm nhìn người trước mắt. Người này luôn luôn có 1 sức hấp dẫn đối với nàng, khiến nàng mê mẩn không thôi...
Nàng nhắm mắt, từ từ hạ môi xuống nhưng
-A...
Nhã Tịnh Văn đã đẩy nàng ra, cô đỏ mặt quăng lại con gấu cho Lộ Khiết An
-Cô thích thì cho cô đó!!
Nhã Tịnh Văn chạy nhanh ra khỏi cửa, ôm ngực thở hổn hển...
Ban nãy sao tim cô đập mạnh như vậy, thật quái lạ.... Nếu như cô không còn 1 chút thanh tỉnh thì có phải chính cô và Lộ Khiết An sẽ...sẽ....
Cô lắc đầu chạy nhanh về phòng đóng cửa lại, còn kẻ si tình ngốc nghếch ở trong phòng kia thì lại cười như điên còn hôn tới tấp lên mặt tiểu gấu bông
-Văn đỏ mặt thật đáng yêu ...hahahah hihihi
...................................GỐC HỎI VU VƠ
Theo các bạn ai mới chính là người cứu Lộ Khiết An lúc nhỏ??
A. Đương nhiên là đại tiểu thư Nhã gia_ Nhã Tịnh Văn rồi, nữ 9 mà trời, tác giả thật ngốc nghếch !!!
B. Người bí ẩn đã cho Lộ Khiết An 1 cục kẹo chocolate bạc hà đó, không sai đâu! Vì là nhân tố bí ẩn mà lại!
C. Minh tỷ không phải có nói đã từng gặp Lộ Khiết An từ nhỏ sao? Có thể là tỷ ấy...!!!
Tóm lại muốn biết đáp án thì nên đọc đến cuối truyện nhé é hé hé