Khởi Niên duỗi người kéo tấm màng đón ánh nắng sớm rọi vào lớp học. Ngộ thay hôm qua tuy ngủ trễ nhưng hôm nay cậu lại có tinh thần lạ thường còn thức sớm kéo luôn Thời Duy cùng đến trường. Vào lớp mới thấy chưa có một bóng ma nào, hai người họ là người duy nhất xuất hiện.
Nguyễn Thời Duy xoay bút hỏi: ''Có chỗ nào không hiểu không?''
Khởi Niên bĩu môi nói: "Trình độ giáo sư không có chỗ nào để chê hết ạ. Ngài đã không ngại đêm hôm khuya hoắc dạy dỗ học trò. Đương nhiên học trò sẽ không để ngài bỏ công vô ích.''
Nguyễn Thời Duy im lặng xem bài trước đúng chuẩn học sinh chăm ngoan, Khởi Niên chán ứa nước không có chuyện làm bức giấy gấp chơi.
Khởi Niên rọc giấy xếp lên xếp xuống một chút đã tái tạo ra nguyên hàng sinh linh ếch chỉnh tề. Đầu óc bật lên công tắc, Khởi Niên muốn chia sẻ cho người bạn cùng bàn biết:
''Ầy cậu xem tôi gấp được ếch. Vậy cậu đoán thử tôi có thành công gấp được sư tử không?''
Nguyễn Thời Duy hơi ngó mắt qua, Khởi Niên búng con ếch nhảy phập nằm chỉnh tề lên tay áo hắn.
Nguyễn Thời Duy cụp mắt nhìn em ếch đang ngửa đầu. Trên mặt ếch có vẽ một đôi mắt long lanh ánh nước theo kiểu anime, bên môi lưỡi đỏ hỏn có vẽ vài giọt chấm xanh dọc theo cằm vline.
Khởi Niên chống cằm cười: ''Cậu quá mê người nên ẻm chảy nước miếng.''
Nguyễn Thời Duy cạn lời, hắn ngoảnh mặt làm ngơ chú mục vào trang sách bỏ em ếch tình si nằm trơ trọi một góc níu lấy tay áo một mực cầu xin hắn chú ý đến thế nhưng hắn vẫn nhẫn tâm.
Khởi Niên bắt đầu hành trình sáng tạo kiểu dáng chúa tể sơn lâm, miệng không im được:
''Hỡi thế gian tình là chi mà mấy ai thề sống chết vẫn không có được tình yêu vĩnh cữu của Thời Duy.'' Cậu lắc đầu ngâm thơ: ''Vốn là không nên duyên phận, cần chi phải suy tâm vọng tưởng.'' Từ đó chuyển sang hát luôn: ''Yêu nhau cởi áo, cởi áo, ôi à cho nhau~''
Nguyễn Thời Duy giật giật môi, tập dần thành quen, không biểu hiện nhiều biểu cảm khác lạ. Mỗi người một việc nên chẳng ai chú đến số lượng người có mặt đã tăng lên.
Cách mấy bàn truyền tới tiếng động: ''Ngữ cưng, cưng nghe chưa? Yêu nhau là phải cởi áo cho nhau đó. Nè nè cởi áo anh đi, mau mau nhào vào lòng anh.''
Tần Án Ngữ ghét bỏ đẩy Trầm Thừa ra: ''Cút.''
''Con khỉ khô, thúi hoắc tay tao rồi, mẹ mày, thằng dâm dê chết tiệt.''
''Anh thương cưng mà. Lại la~''
''Á buông ra.''
Khởi Niên mồm chữ O mắt A chứng kiến phim hành động trực tiếp quật qua hồi lâu của hai con người đằng trước, cảm thán: ''Mạnh bạo dữ.'' Sau đó cậu chọt khuỷu tay của Thời Duy bắt em ếch xuống, nắm đuôi con vật khác thế chỗ, trên có đính kẹp tăm cài hẳn lên vải áo hắn.
Khởi Niên vuốt tóc cười: ''Hì thất bại là mẹ thành công, sư tử đi tông rồi. Trách tôi thành thạo quá mức lỡ tay tạo thành luôn heo nhỏ.''
Nguyễn Thời Duy nhìn lỗ tai dài dựng lên đầu con vật, cau mày: ''Cậu chắc là heo?''
Khởi Niên cười hì hì: ''Đầu heo tai thỏ. Gọi là heo nhỏ đó, thỏ nhỏ mệnh đề tương đương.''
Nguyễn Thời Duy: ''...'' Còn biết áp dụng thực hành.
Khởi Niên dụi mũi ngượng hồng mặt: ''Cứ chờ xem, xem bàn tay điêu luyện điêu khắc nên hình hài sư tử khiến giáo sư lấy làm tự hào khi bỏ công đúng người.''
Một hàng con vật lai giống cải tạo chồng chất đầy bóp viết cho đến lúc kim đồng hồ điểm đúng 7:15
Trần quạt quay mòng mòng không phát ra tiếng thay vào đó là âm thanh vang dội chấn động địa bàn.
''Good morning teacher.''
''Si du....''
''Si gì mà si.'' Thầy anh văn cắt đứt ngay: ''Phi phi phi, ngộ chưa vô mà đuổi ngộ đi là sao?''
Khởi Niên ngậm miệng, đứng thẳng người không chút dấu vết quét sạch tội trạng.
''Ok. Have great day! whole class sit down.''
Khởi Niên thở phào một hơi nhẹ nhàng nhân lúc thầy chú tâm vào cáp tập, cậu quay ra phía sau chào đối phương:
''Buổi sáng tốt lành nha anh Hân.''
Tầm Hân ngước mắt nhìn cậu gật đầu, mới đầu chưa quen với cách nói chuyện thân thiết, hắn cố thời thích ứng là ổn. Tuy hơi thở có hơi nghèn nghẹn nhưng chỉ mình hắn biết chẳng ai bắt bẽ được.
Trên bục thầy chia bảng làm bốn đề ngày tháng năm bằng ngoại ngữ rồi dạy vốn từ vựng từng bài. Cho thời gian để học sinh viết sau đó gọi từng người đứng dậy đọc. Thầy tiếng anh nhìn vào sổ tùy hứng xứng tên gọi.
''Trịnh Thời Khiêm.''
Trịnh Thời Khiêm trên Khởi Niên một bàn, mỗi bàn ngồi hai người, hắn cùng Tần Án Phi làm bạn cùng bàn.
Trịnh Thời Khiêm đứng lên, vóc dáng cao ngất che mất tầm nhìn của Khởi Niên, cậu nghe hắn đọc bằng giọng vừa đủ nghe:
''Financial burden.''
Thầy anh văn dùng tia laser đánh vòng tự vựng nói: ''Again''
Trịnh Thời Khiêm hắng giọng: ''Fianancial burden.''
Thầy vẫn chưa cho hắn ngồi xuống: ''Again.''
Trịnh Thời Khiêm hít hơi đầy, ngoan cường đọc lần nữa.
''Again.''
Thầy anh văn nhăn mặt nói: ''Lị phát âm trật lất. Lắng tai nghe ngọ đọc cho kỹ.'' Thầy phát âm tiêu chuẩn rồi nói: ''Hiểu chưa? Again.''
Trình Thời Khiêm kiên trì tới cùng: ''Finacial burden.''
Khởi Niên thấy Tần Án Phi ngồi bên cạnh kéo vạt áo dưới bàn của Trịnh Thời Khiêm, hắn hơi nhích chân đến gần nghe Tần Án Phi nói nhỏ gì đó.
Thầy anh văn lắc đầu, trán nhăn hơn tàu lá chuối: ''Lị về luyện tập. Tiết sau ngộ cho lị tới số.''
Khởi Niên đụng cù trỏ lay tay áo Nguyễn Thời Duy: '''Ý là trả bài ấy hả?''
Nguyễn Thời Duy không mặn không nhạt: ''Ừm.''
Mới một hai từ mất thời gian thầy anh văn vẫn chịu chơi tiếp tục xứng tên bảng vàng.
''Thanh Du.''
Thanh Du vốn từ đầu hắn chọn bàn cuối dãy giữa nhưng ngặt nổi đầu năm để ấn tượng xấu nên bị di dời chỗ ngồi. Trịnh Ngọc cho hắn thăng hoa ngay bàn hai khiến hắn nổi trận lôi đình một phen.
Thanh Du đứng thẳng tự tin đọc lên. Thầy anh văn vẫn không cho hắn ngồi xuống so với Trịnh Thời Khiêm có hơn chứ không kém, nhiều ở số lần đọc.
Cả lớp nghe từ ''Again'' muốn đóng kén tai.
Cuối cùng thầy anh văn kết thúc phất tay tha hắn kèm theo câu nói đồng nghĩa mệnh em nằm trong tay tôi, tiết sau quyết định khiến Thanh Du nóng nảy âm thầm cào tay lên mép bàn.
Tưởng đâu mọi chuyện yên ổn nào ngờ Thanh Du không chịu ngồi xuống, hắn cười thân thiện nhìn thầy nói:
''Thầy chắc biết lớp chúng ta có thủ khoa. Em thì trong lòng ngưỡng mộ bạn ấy hiện tại có dịp được chiêm ngưỡng người thực còn về tài năng vẫn trông ngóng bạn ấy xuất đầu lộ diện. Không biết thầy có thể thỏa lòng ước nguyện của em, cho bạn ấy đất dụng võ thể hiện trình độ để em lấy đó làm học hỏi. '' Ý cười bên môi hắn càng sâu: ''Nghe đâu bạn ấy thi tròn điểm tiếng anh, nhân đây có mặt đông đủ bạn học thầy có thể giúp cả lớp được mở mang tầm mắt bằng việc gọi bạn ấy phát âm tiếng anh, hẳn là sẽ hay không khác gì người anh mỹ chính gốc.'' Thanh Du chà sát đầu ngón tay dính bụi vì ma sát với mặt bàn.
Cả lớp cùng nhau ngoái đầu như là tán thành, nhiều ánh nhìn đồng loạt đổ dồn về vị trí cuối lớp, dán mắt chặt chẽ lên người Tầm Hân.
- ---------------------------------
Tác giả: Đậu đại học mà không vui, không muốn rời nhà. Sắp tha hương đến chốn khác rồi? sau đó sẽ chạy deadline sắp mặt, nhớ cha nhớ mẹ, thời gian viết truyện cũng eo hẹp. Cố hoàn thành sớm.