7.
Trong lúc Diệu Diệu và Hương Hương dưỡng thương, một ngày Yến Tử An gửi 800 tin hỏi tình hình chúng. Thậm chí còn ép tôi ghim tin nhắn wechat anh ta lên đầu để có thể nhận được tin nhắn ngay tức thì.
Đối với vấn đề này, tôi xử lý xong.
Xương rồng mọc rễ mới, tôi chăm thêm một tuần mới đưa chúng về cho Yến Tử An.
Như vậy không ai nợ ai!
Hôm đó Yến Tử An không nói gì, nhưng hôm sau đến lớp, tôi thấy trên bức tường trắng của lớp học treo một lá cờ thưởng, trên đó viết: “Bạn học Lâm Diệp Bạch ‘diệu thủ hồi xuân’, cứu ‘gốc rễ cục cưng’ của tôi, đặc biệt gửi cờ thưởng tỏ lòng biết ơn.”
Tôi hóa đá trước tấm cờ thưởng.
Cảm động sao?
Không dám động.
Con mẹ nó gốc rễ cục cưng.
Này khác gì ị phân trong lớp?!
Đầu sỏ gây tội còn gửi tin nhắn tới: “Thấy cờ thưởng tôi gửi không? Đắc ý.JPG.”
Tôi: “Có…”
Yến Tử An: “Sao? Là may mắn của cô sao?”
Tôi: “Tôi thật cmn phục rồi!”
‘Không ai nợ ai’ nói sớm quá, cờ thưởng này bị chụp lại truyền khắp nơi, còn có mấy nam sinh nặc danh hỏi tôi có thể trị khỏi…
Trị mụ nội nó!
Đây là Yến Tử An kiếm chuyện trước, để đáp lễ, tôi cũng chuẩn bị cho anh ta một bài hát.
Trưa hôm sau, giọng nữ trong trẻo phát ra từ đài phát thanh của trường: “Bài hát sau đây do Lâm Diệp Bạch lớp 172 Khoa Nông nghiệp hiện đại tặng Yến Tử An khoa Toán…” Giọng cô ấy ngừng một chút, cố nén cười: “Bài hát này đúng là tràn đầy vui nhộn, tựa là “Đừng tưởng tôi nhỏ”.
Ngay sau đó tiếng hát dõng dạc hùng hồn truyền khắp khuôn viên trường….
||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||
“Đừng tưởng tôi nhỏ, đừng tưởng tôi nhỏ, tôi nhỏ đến mức anh tìm không thấy
Khi tôi xuất hiện trước mặt anh, dọa anh nhảy dựng nhảy dựng
Clap clap clap dọa anh mất hồn…”
Tôi nằm trên giường nghe tiếng hát tung bay cùng tiếng điện thoại vang lên không ngừng.
Thảnh thơi nhắm mắt lại.
Sướng!