Ba cô gái kia nghe xong liền thích thú ra mặt, ánh mắt sâu xa làm như vô tình quét qua quét lại trên người An Ny vài lần.
An Ny mặt không đổi sắc viết viết vài con số trên giấy, thuận miệng tiếp lời: “ Sợ là mọi người lại phải thất vọng rồi.”
Thiện Mỹ mặt mày nhăn nhó, gấp gáp hỏi: “ Là sao cơ?”
“ Gần đây đội tuyển Toán đang tăng tốc ôn tập, hơn nữa lớp mười hai thi học kỳ sớm hơn chúng ta tận một tuần. Bà nghĩ anh ta còn có thời gian để giúp các bà ôn thi sao?”
Phương Linh có vẻ vẫn chưa chết tâm: “ Thật là, chỉ dành ra vài ba ngày thôi mà.”
Thiện Mỹ đột nhiên hớn hở chỉ tay về hướng nào đó: “ An, Hoàng Nam Thành tới rồi kìa!”
Người này có muốn đánh trống lảng cũng nên tìm chuyện khác đáng tin hơn được không?! An Ny thở dài ngao ngán: “ Anh ta đã về từ đời nào rồi. Giờ mà còn xuất hiện ở đây thì đúng là có quỷ!”
Đúng lúc này, ngoài cửa lớp chợt vang lên thanh âm trầm thấp quen thuộc: “ An Ny!”
“...” Cái gì gọi là tự gây nghiệt thì không thể sống?!
An Ny còn chưa hoàn hồn, Hoàng Nam Thành đã cười vô cùng ôn hòa nói: “ Xin lỗi, anh với An có việc phải về trước. Gặp lại mọi người sau nhé!”
Đương sự bị điểm danh tức thì ngẩn ra, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã bị người kia mạnh mẽ lôi ra ngoài.
Phương Linh, Thiện Mỹ, Ái My: “...” Chuyện quái gì đang xảy ra vậy trời!
Đang nói chuyện vui vẻ tự nhiên lại bị cưỡng ép kéo đi tới đi lui, trong lòng An Ny không khỏi sinh ra buồn bực. Cô không dựt tay ra được, cũng không tiện làm ầm ĩ ngay ngoài đường, cuối cùng liền ngoan ngoãn để người phía trước dắt đi.
“ Này, anh bị làm sao thế?” An Ny có chút dở khóc dở cười. Người này không biết hôm nay ăn nhầm cái gì mà chở cô về nhà xong liền đứng lì ở trước sân, gọi mãi không chịu vào nhà. Báo hại cô từ nãy đến giờ nhận được không ít ánh mắt kỳ quặc từ vài người hàng xóm.
Nhưng anh vẫn thế, nhìn cô một cách chăm chú, gần như nửa ngày không hề có gì phản ứng.
An Ny cũng thôi không hỏi nữa. Cô ngồi lên chiếc xích đu duy nhất ở trong sân, đôi chân trắng nõn dưới lớp váy đung đưa một cách vô thức.
“ Dường như các anh đều rất thích đến nhà của em nhỉ?! Anh Thế Anh cũng vậy, Nguyễn Chính Nam cũng thế. Cứ mỗi lần gặp phải chuyện gì đó, bọn họ đều tới đây. Anh có thấy cây hoa giấy trước cổng không? Đó chính là nơi chất chứa mọi phiền muộn đấy.”
Gió lướt qua mang theo làn hơi nước ẩm ướt, trên bầu trời đầy những áng mây mù xám xịt.
Bên cạnh chẳng biết từ bao giờ đã có người ngồi xuống. An Ny không để ý, chỉ ngước mắt nhìn xa xăm, nơi đáy mắt tràn đầy sự mờ mịt.
“ Anh biết không, thật ra, em không hề thích thành phố này. Em ghét thời tiết khô nóng ở nơi này, ghét cả những ngày mưa đến muộn. Nhưng không biết vì sao em lại chọn ở lại đây hơn mười năm. Cũng như ngay lúc này, em thật sự không biết bản thân mình đang muốn làm cái gì nữa.”
Hoàng Nam Thành nhìn cây hoa giấy ở trước cổng, bình thản nói: “ Tôi sẽ giúp em.”
“ Hả?”
“ Em muốn làm cái gì, tôi cũng sẽ giúp em.”
An Ny liền bật cười, trên khuôn mặt lộ ra thần sắc vui vẻ: “ Thành, anh đừng có nghiêm túc thế chứ! Em đã bảo rồi, anh và cả bọn họ nữa, đừng quá để tâm đến quá khứ. Chuyện năm đó em cũng đã sớm quên rồi, mọi người không cần phải cảm thấy có trách nhiệm, càng không cần thấy có áy náy với em.”
“ Vậy tại sao em lại từ chối đi du học?”
Ý cười trên môi An Ny chậm rãi biến mất.
“ Là ai đã nói cho anh biết chuyện đó? Chị họ em? Hay là anh Thế Anh?” Cô không biết mình đã dùng biểu cảm nào để hỏi anh, nhưng chắc chắn sắc mặt cô lúc đó chẳng hề đẹp đẽ gì.
Hoàng Nam Thành nghiêng đầu nhìn cô, trong giọng nói đã bắt đầu lộ ra xa cách: “ Trả lời anh.”
“ Em...” An Ny cắn môi, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
“ An.” Một lúc lâu sau Hoàng Nam Thành mới mở miệng, thanh âm cứng rắn lạnh lùng “ Có phải vì Vũ Thế Anh quá nuông chìu em, cho nên em mới càng ngày càng không biết sợ?”
An Ny bị làm khó, miệng lưỡi cũng không được linh hoạt như mọi khi: “ Anh...Chẳng lẽ hôm nay anh tới gặp em chỉ là để chất vấn em chuyện này?”
Tầm mắt Hoàng Nam Thành rơi xuống cổ cô. Vị trí này vừa vặn có thể thấy được sợi dây chuyền giấu sau lớp áo sơ mi. Khuôn mặt anh nháy mắt trở nên ôn hòa như cũ, con ngươi đen kịt thoáng qua tia tối tăm:
“ Được rồi, cứ làm những gì em muốn.”
Bộ dạng ôn hòa của anh từ trước đến nay vẫn luôn làm lòng cô bất an. Những lúc thế này, cô không thể biết được anh đang nghĩ gì, càng không đoán được cảm xúc của anh đang ra sao.
Có vẻ như Hoàng Nam Thành cũng cảm nhận được gì đó. Anh khẽ thở dài rồi nâng tay xoa xoa mái tóc xoăn rối bù của cô.
“ Chịu khó yên tĩnh một chút, đừng có lại gây chuyện.”
“ Em không có gây chuyện!” An Ny không nhịn được lên tiếng phản bác.
Người kia điềm nhiên như không quăng cho cô ánh mắt sắc lạnh: “ Phải, em chỉ quậy bệnh viện nhà tôi suốt gần một tháng thôi.
“...”
Cuối cùng trước khi đi, cái người luôn treo nụ cười ôn hòa trên mặt kia cúi xuống nhìn nhìn bàn tay mình sau đó liền nhìn nhìn cô đầy ghét bỏ: “ Mau đi tắm đi.”
...
Buổi chiều, trời không mưa nhưng vẫn u ám như cũ.
Giáo viên ở trên bục đang giảng bài một cách hăng say, ở bên dưới thì thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng xì xầm nho nhỏ.
Thiện Mỹ một tay cầm cuốn tập giả vờ quay xuống hỏi bài: “ Nói vậy là những chuyện An Ny làm anh ta đều nhìn thấu hết rồi.”
Phương Linh cũng làm bộ viết viết, đầu không hề ngẩng nói: “ Anh ấy không biết thì mới lạ đấy.”
“ Khổ nhục kế mà cũng bị vạch trần. An của chúng ta đúng là quá đáng thương!” Ái My gần đây học theo Thiện Mỹ không ít thói xấu, tiêu biểu nhất chính là cái giọng điệu mèo khóc chuột này.
Thiện Mỹ: “...mà, mấy bà có thấy quan hệ giữa Hoàng Nam Thành với An Ny khá kỳ lạ không?” Người không nhạy cảm như cô mà cũng nhận ra được điều đó, đủ để thấy trong chuyện này vẫn còn rất nhiều nút thắt.
“ Chuyện riêng của người ta bà tò mò làm gì? Chưa từng nghe qua câu “lòng hiếu kỳ giết chết con mèo” hả?” Phương Linh vừa dứt lời, cô giáo dạy Lý cũng đúng lúc bạo phát.
“ Thiện Mỹ, Phương Linh hai em nghĩ lớp này là cái chợ hả? Muốn nói quá thì lên đây giảng bài thay tôi luôn đi!”
“...” An Ny nãy giờ bị bỏ quên lập tức bị động đón nhận ánh mắt đáng thương của hai cô nàng nào đó. Cô lần thứ n tự nhủ với lòng rằng lần sau sẽ không tiếp tay làm việc ác nữa, trên mặt cũng hiện ra biểu tình bất đắc dĩ. Nhân lúc cô giáo bận mắng hai vị kia nên không để ý đến xung quanh, cô âm thầm khều khều Ái My rồi len lén nháy nháy mắt, tay thì không ngừng chỉ vào bụng.
Ái My vụng trộm cúi cúi mặt xuống gầm bàn. Cũng may ngồi đằng trước cô là một anh chàng có thân hình phì nhiêu, vừa vặn giúp cô che đi vài hành động mờ ám. Cô nhanh chóng mở chai nước ra đổ ít nước ra tay rồi phẩy tới phẩy lui lên mặt, lên cổ. Lúc nhìn vào gương nhỏ trong hộp bút thấy đã đạt được hiệu quả mong muốn thì cô liền thò tay tự véo thật mạnh vào đùi mình mấy cái, nét mặt tức thì rúm ró thành một cục.
An Ny liếc mắt một cái rồi nhồm người lên, vẻ mặt lo lắng lay lay người Ái My: “ My, bà đau lắm hả? Có cần tôi đưa bà xuống phòng y tế không?”
Chẳng cần để An Ny ra hiệu, hai cô gái đang đứng đã nhập vai rất nhanh.
“ My, bà có sao không?”
“ Cô ơi, bạn My lại tái phát bệnh đau dạ dày rồi.”
“ Cô ơi...”
“...” Sự việc xảy ra khiến lớp học nháo nhào, cô giáo dạy Lý cũng không còn tâm tư mắng người nữa.
Phải nói là Ái My diễn rất đạt. Mặt mũi trắng bệnh, trán thì lấm tấm mồ hôi hột, hai tay thì ôm chặt lấy bụng rên hừ hừ. Quả nhiên là có tố chất diễn viên trời sinh.
Giờ giải lao, cả đám đều đóng quân ở trong phòng y tế. Ái My ngồi trên giường gặm bánh mì, thần sắc tươi tỉnh, nào còn cái dáng vẻ đau như sắp chết ban nãy.
“ May là nhờ An Ny nhanh trí, không thì hôm nay hai bà tha hồ ngồi trong phòng giám thị vừa ăn bánh, vừa uống trà với giáo viên và phụ huynh rồi.” Giọng của Ái My vang lên không hề nhỏ.
An Ny buồn bực nói: “ Gây mất trật tự lớp, bày trò lừa dối giáo viên. Mấy tội danh này không nhỏ đâu!”
Phương Linh ngồi một bên lườm nguýt: “ Anh trai bà cũng đâu biết, bà sợ cái gì? Hoàng Nam Thành thì đã đi thành phố B, bà còn có cái gì phải lăn tăn?”
Thiện Mỹ hừ lạnh khinh thường: “ Bà trông có vẻ rất vui nhỉ!”
“ Tất nhiên là vui rồi.” Phương Linh trực tiếp thừa nhận, “ Gần đây tôi có cảm giác cứ như mọi thứ đang dần dần trở về vị trí cũ vậy.”
“ Nếu như có thể quay trở về điểm bắt đầu thì thật tốt.” Thiện Mỹ thở dài cảm khái. Thế nhưng bọn họ đều mơ hồ nhận ra, kể từ khi An Ny gặp tai nạn, sự ra đi lần lượt của từng người trong nhóm bạn ngày, tất cả đều không thể quay lại được nữa.