Editor: Lăng
Triển lãm tranh và phòng tranh của Dư Bạch là một, cô đang ngồi trong văn phòng nhận phỏng vấn, Dư Thải nói: "Chị, có thể chụp được chưa?"
Dư Bạch gật đầu: "Chụp đi."
Dư Thải yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp lại hết, cũng không quên nói cho Dư Bạch: "Chị, bên chỗ Tiền Ly vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ kỳ sau của Mạn Đồng sẽ bị bỏ trống mất."
Nói tới đây thì cô lén cười.
Vì Tiền Ly sĩ diện hão nên không nói cho bọn họ biết chuyện đã bị chấm dứt hợp đồng, cũng không nói chuyện trong nhóm, cho nên Dư Thải vẫn chưa biết chuyện cô ấy không được hợp tác với Mạn Đồng, mà vẫn cho rằng Mạn Đồng chưa thu phục được Tiền Ly nên kỳ sau có khả năng phải để trống.
Dù cho tạm thời kéo người khác đến thì cũng không có danh tiếng bằng chị cô, cũng không thể kỳ nào cũng may mắn như vậy, gặp được người như Giang Liễu Y đâu nhỉ?
Ngay cả cô cũng không tin.
Dư Bạch nghe thấy cô ấy nói thì gật gật đầu, tâm trạng thả lỏng hơn một ít. Trước đó cô bại bởi Tống Tiễn ở đây nên có mấy ngày cô không muốn tới triển lãm tranh, sau đó vẫn là do bạn bè khuyên nên mới đến.
Bây giờ Dư Thải nói thế khiến tâm lý của cô thoải mái hơn nhiều.
Dư Thải thấy sắc mặt cô tốt hơn thì mới nói tiếp: "Chị, chị cứ yên tâm, lần này em sẽ tuyên truyền cho chị thật đầy đủ, tuyệt đối không để chị mất mặt! Hơn nữa chị nghĩ đi, học hội họa nhiều như vậy nhưng chỉ có chị là được hợp tác với thầy Bạch, đây vốn là chuyện bao người hâm mộ."
Dư Bạch khẽ đằng hắng.
Dư Thải gãi đúng chỗ ngứa, lại bắt đầu tâng bốc lên tận trời, nhiếp ảnh gia ở bên cạnh cũng cười: "Đúng vậy, cô Dư tuổi trẻ tài cao, lại còn xinh đẹp như vậy, chỉ hai điểm này thôi cũng đủ khiến người khác hâm mộ rồi."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dư Bạch rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
Dư Thải khen xong thì hỏi: "Đúng rồi, nghe nói Giang Liễu Băng đến phòng làm việc, mà sao không thấy em ấy đâu nhỉ?"
Dư Bạch nói: "Hôm nay đến, chắc là sắp đến rồi."
Vừa mới dứt lời thì có người gõ cửa văn phòng, Giang Liễu Băng thăm hỏi thử: "Chị Dư Bạch, em đến rồi."
Dư Bạch hoảng hốt chừng hai giây, trước kia Giang Liễu Băng rất thích gọi cô là chị dâu, nhưng mà gần đây em ấy lại nghiêm túc gọi mình là chị Dư Bạch.
Cô chưa bao giờ biết mình lại để ý đến một xưng hô đến vậy.
Giang Liễu Băng đi vào, Dư Thải nói: "Sao giờ em mới đến."
"Không phải do bố em có chút chuyện sao." Giang Liễu Băng nói: "May là chị em chở em đến."
Dư Thải quay đầu: "Chị em cũng đến?"
"Thế người đâu?"
Ánh mắt Dư Bạch hơi sáng lên, nhìn về phía Giang Liễu Băng, Giang Liễu Băng cười cười xấu hổ, nói nhanh nên lỡ miệng, cô lúng túng, nói "Đưa em đến cửa rồi đi ngay."
Cô ấy nói xong thì Dư Bạch đã kéo cửa đi ra ngoài.
Giang Liễu Băng còn muốn nói gì đó nhưng bị Dư Thải giữ lại.
Dư Bạch đi ra ngoài thì không thấy xe Giang Liễu Y đâu, đang hơi thất vọng thì lại thấy một bóng người quen thuộc ở cửa triển lãm tranh, người nọ đi vào.
Là Giang Liễu Y.
Nhịp tim đang chìm xuống đáy vực của Dư Bạch lại nhanh chóng đập trở lại, Giang Liễu Y thế mà lại đến triển lãm tranh, lại còn đến một mình. Hai ngày nay cô đã nghe Giang Liễu Băng nói sơ qua về chuyện trong nhà, Cha mẹ Giang Liễu Y ngăn cấm Giang Liễu Y và Tống Tiễn ở bên nhau.
Tuy rằng không biết là vì sao, nhưng cô nhớ rõ cha mẹ Giang Liễu Y vẫn luôn rất thích mình.
Nỗi lòng Dư Bạch phức tạp, cô cắn môi, cuối cùng vẫn vào phòng triển lãm tranh.
Từ xa nhìn thấy Giang Liễu Y đang đứng ở cửa phòng vẽ, từ sau khi thi tài với Tống Tiễn xong thì cô rất ghét phòng vẽ tranh này. Phòng vẽ này mang đến cảm giác khuất nhục cho cô, bây giờ nhìn thấy Giang Liễu Y đứng ngoài cửa, không hiểu vì sao mà cô lại cảm thấy mặt mình bỏng rát.
Như thể bị người khác tát mạnh một cái.
Cô không đi đến đó, vừa định gọi Giang Liễu Y thì nghe sau lưng có người gọi cô: "Dư Bạch?"
Quay đầu nhìn, là giám đốc Diêu.
Dư Bạch sửng sốt, vội vàng hỏi: "Giám đốc, sao cô lại đến đây ạ?"
"Vừa mới họp ở gần đây nên tiện đường ghé qua nhìn thử." Giám đốc Diêu khá quan tâm đến những tân binh trong giới nghệ thuật, đặc biệt là Dư Bạch. Không chỉ vì cô ấy được Bạch Diệp hướng dẫn, mà phần lớn là vì đứa bé này thật sự rất có tài năng. Nhưng có điểm không ổn lắm, tâm tính bất định, hai năm nay tài năng bị hạn chế, phong cách có phần giống Shaniya.
Thật ra đối với bà thì mô phỏng theo không có vấn đề gì cả, nhưng việc bắt chước thuần túy là vô nghĩa.
Giám đốc Diêu thậm chí còn muốn nhìn thấy linh cảm của Dư Bạch, cho nên bà mới hết lòng giúp đỡ cô ấy khi cô ấy nói muốn mở triển lãm tranh.
Bà không hy vọng nhìn thấy bất kỳ một hạt giống tốt nào bị mai một.
Dư Bạch gật đầu cười: "Vậy cháu đi cùng cô một chút?"
Giám đốc Diêu nói: "Được thôi, gần đây có vẽ tranh không?"
"Đang vẽ ạ." Dư Bạch nói xong thì nhìn về phía Giang Liễu Y, vốn muốn đi về hướng cô ấy nhưng bước chân lại khựng lại, cuối cùng vẫn quay người đi sau giám đốc Diêu.
Giám đốc Diêu nói: "Tôi đến đây có một chuyện." Bà vừa nói vừa đưa một tấm thiệp mời cho Dư Bạch. Dư Bạch cúi đầu, sửng sốt: "Đây là......"
"Liên hoan Nghệ thuật hàng năm." Giám đốc Diêu cười: "Hy vọng đến lúc đó cháu có thể mang theo tác phẩm đến tham gia."
Dư Bạch kinh ngạc: "Liên hoan Nghệ thuật hàng năm?"
"Cháu, cháu sao?"
Cô rất ngạc nhiên, không phải ai cũng có thể tham Liên hoan Nghệ thật hàng năm được, đại đa số là được Hiệp hội Mỹ thuật tán thành thì mới được gửi thiệp mời. Mỗi năm có chưa đến 30 tân binh tham gia liên hoan, đều là tinh anh trong tinh anh, đến lúc đó sẽ có các nghệ thuật gia kỳ cựu đưa ra lời bình. Mấy năm trước Trương Hạ lão tiên sinh còn tự mình lộ diện, những người mới từng được chỉ bảo hiện tại đều có thành tựu nổi bật. Cho nên đây chính là Liên hoan Nghệ thuật mà mọi tân binh trong giới hội họa muốn đạp vỡ bậc cửa để đi vào.
Dư Bạch đương nhiên cũng muốn đi, nhưng không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy, cô không nén nổi ý cười. Giám đốc Diêu nói: "Dư Bạch, mặc kệ là làm cái gì thì quan trọng nhất chính là tĩnh tâm, hy vọng đến lúc đó nhìn được biểu hiện tốt nhất của cháu."
Dư Bạch gật đầu: "Cảm ơn giám đốc Diêu."
Người thư ký đứng cạnh giám đốc Diêu nói vào tai bà điều gì đó, bà gật đầu xin lỗi Dư Bạch: "Ngại quá, tôi phải nghe điện thoại."
Dư Bạch đứng ở một bên, quay đầu nhìn thử, Giang Liễu Y đã không còn ở cửa phòng vẽ tranh. Cô hơi biến sắc, nhìn xung quanh, nhìn thấy Giang Liễu Y cúi đầu đi ra ngoài.
Dường như người này đến chỉ vì xem phòng vẽ tranh.
Nhưng phòng vẽ tranh có cái gì đẹp? Bên trong chỉ có hai cái bàn, không có tác phẩm nào cả.
Dư Bạch nhíu mày, rốt cuộc vẫn không đi ra ngoài theo, mà đứng cạnh giám đốc Diêu. Giám đốc Diêu vừa cúp máy thì thư ký hỏi: "Là thầy Bạch ạ?"
Bà gật đầu: "Đúng vậy."
Thư ký nói: "Lần trước sếp nói ông ấy về nước......"
Giám đốc Diêu hít sâu, không trả lời vấn đề này, ngược lại nói một câu: "Không hiểu được."
Thư ký của bà ngơ ngác.
Dư Bạch đứng bên cạnh tiến lên hai bước, giám đốc Diêu nói: "Hôm nay đến đây thôi, tôi còn có cuộc họp."
Dư Bạch đi theo tiễn bà ra ngoài, quay đầu nhìn chỗ Giang Liễu Y đỗ xe, đã đi rồi. Cô cầm thư mời quay về, Dư Thải nhìn thấg thư mời trong tay cô thì nhảy cẫng lên: "Liên hoan Nghệ thuận hàng năm?"
"Chị, chị giỏi quá!"
Chút khó chịu vừa rồi của Dư Bạch đã biến mất khi được cô ấy khen ngợi.
Dư Thải nói: "Chuyện này có thể viết trong phỏng vấn không chị?"
Dư Bạch gật đầu: "Có thể."
Dư Thải hớn hở: "Được, vậy em về trước chuẩn bị phương án tuyên truyền."
Hiệu suất của cô rt cao, trưa hôm đó đã tuyên truyền ngay, còn đặc biệt liên lạc với tài khoản marketing, book một quảng cáo về ngôi sao mới trong giới hội họa hợp tác cũng danh họa Bạch Diệp.
Vốn nếu chỉ dùng thân phận ngôi sao mới trong giới hội họa không thể lên hot search được, nhưng khi tên Bạch Diệp vừa xuất hiện thì lập tức có vô số người nhấn vào. Tài khoản Weibo chính thức của Mỹ Tú vô cùng náo nhiệt, còn hot hơn lần trước khi mời được Trương Tố Tố, có không ít người tìm được thông tin về cô ấy.
Moi ra được cô ấy là sinh viên của học viện nào đó, biết được cô ấy là thiên tài vẽ tranh theo trí nhớ, biết được cô ấy mới vừa tốt nghiệp không bao lâu đã nhận được thư mời từ Học viện Mỹ thuật News, lại càng biết là cô ấy đúng là đã từng được Bạch Diệp chỉ dạy, là học sinh của Bạch Diệp.
Loạt thông tin này khiến Dư Bạch có thêm rất nhiều thiện cảm, lượng fans tăng lên rất nhanh. Hơn nữa cô ấy còn rất xinh đẹp, những bức ảnh thường ngày trên Weibo được tiết lộ làm fan mới đều gào thét.
Sau đó không bao lâu, thì lại bị lộ thông tin trước kia yêu đương nhưng đã chia tay, nghe nói là bị người khác chen chân vào.
Nguyên nhân gây ra là có một dòng bình luận dưới diễn đàn: 【 Dư Bạch à, cách đây không lâu bạn tôi có phỏng vấn cô ấy nên có hiểu sơ qua. Cô ấy xinh đẹp, tính tình cũng tốt, rất dịu dàng, chính vận may lại kém, gặp phải một tên cặn bã, nghe nói lúc yêu nhau thì bị cắm sừng. 】
Vốn là tin đồn vô căn cứ nhưng lại càng truyền càng thái quá, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhanh chóng bốc cháy.
Chẳng bao lâu sau nó đã khiến cả ngành bùng nổ.
Có người giấu tên đăng bài trên diễn đàn hỏi: 【 Dư Bạch? Sao cái tên này quen tai quá vậy? 】
【 Dư Bạch? Không phải là chị Dư Thải à? Lần trước chuyện Dư Thải và Mạn Đồng gây nhau, bác quên mất rồi à? 】
【 Vl thế, không thể nào? Không phải nói hai người đã chia tay hơn ba năm rồi sao? Hiện tại Giang Liễu Y đã kết hôn rồi mà còn chuyện gì nữa? 】
【 Đọc không hiểu, tôi thấy trên Weibo thảo luận còn rất ác liệt. 】
Đúng là rất ác liệt, ác liệt đến mức Mạn Đồng cũng nghe được tin. Hà Tiểu Anh vỗ bàn thật mạnh: "Ngoại cái con chó mày đó! Ngoại tình gì, Tuesday gì hả? Tống Tiễn chen vào tình cảm của người khác khi nào?"
Những người khác cũng bất bình thay Tống Tiễn, ai có tài khoản Weibo phụ thì trực tiếp vén tay áo lên vào nói chuyện, rất nhanh hai bên đã đấu khẩu ác liệt. Hà Tiểu Anh nói: "Dư Thải này không biết xấu hổ đến mức không cần mặt mũi à? Chuyện này chắc chắn là do con mẹ đó làm!"
Lúc trước có thể ở công ty nói oan cho Tống Tiễn đoạt bạn gái chị cô ta, thì bây giờ cũng có thể bịa đặt ở trên mạng.
Cô giận dữ hỏi mọi người: "Có thể tra được là cô Giang và Tống Tiễn không?"
Ngô Oánh nói: "Tống Tiễn vẫn đang họp sao?"
"Ừ." Hà Tiểu Anh nói: "Đang họp với Tiểu Lý, chị Viên và những người khác."
Về việc chụp ảnh thì cô ấy làm chủ biên sẽ không tham gia, Ngô Oánh có hơi lo lắng: "Thật ra tôi không sợ họ tìm ra được, tôi chỉ sợ có người không phân rõ trắng đen đi mắng Tống Tiễn."
Đây là sự thật, hiện tại trên mạng có đủ loại người, đặc biệt anh hùng bàn phím là nhiều nhất. Có đôi khi đều giải thích rành mạch, nhưng cứ đòi giữ ý kiến trái chiều đó, cứ cố tình bới lông tìm vết.
Tất cả đều nhìn về phía phòng họp.
Viên Hồng đưa ra phương án quay chụp, quay đầu nói với Tống Tiễn: "Cứ theo sự sắp xếp mà em nói, còn Tiểu Lý, nhớ chú ý đến việc sắp chữ đó."
*Dạo trước lượn lờ trong các hội nhóm về hội họa, tạp chí thì phát hiện việc sắp chữ này cũng giống như sắp bố cục các cột chữ cho phù hợp với tạp chí và ảnh chụp. Bạn nào hiểu biết rộng hơn thì cứ góp ý nha.
Tống Tiễn và Tiểu Lý gật đầu, điện thoại Viên Hồng vang lên, cô ấy nói: "Vậy trước cứ vậy đi, hai em ra ngoài đi, tôi nghe điện thoại."
Hai người đứng dậy.
Vừa ra khỏi phòng học thì điện thoại của Tống Tiễn rung lên, cô lấy ra nhìn thử, hóa ra là tin nhắn gửi riêng cho cô. Là một tài khoản lạ, ngay cả tên cũng không có, chỉ có một dãy số, nhắn tin cho cô: 【 Cái đồ Tuesday không biết xấu hổ! Tao mửa ra! Đoạt bạn gái người khác có phải sướng lắm không? Sao không làm mày sướng đến chết luôn đi! 】
Chửi rủa thô bỉ, ác độc nhưng lông mày Tống Tiễn cũng không thèm nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Tiểu Lý ở bên cạnh không biết gì còn nghĩ là Giang Liễu Y nhắn, cô ấy bất lực cười cười: "Tống Tiễn, tôi muốn xin kinh nghiệm. Cô nói xem sao cô Giang bám cô như vậy, mà đối tượng của tôi thì chỉ biết cãi nhau."
Tống Tiễn nghiêng đầu: "Cãi nhau?"
Tiểu Lý nhún vai: "Đúng vậy, cô và cô Giang có cãi nhau không?"
Tống Tiễn im lặng vài giây, nói: "Không có." Cô lại hỏi: "Vì sao lại cãi nhau?"
Tiểu Lý nói: "Ngày hôm qua đi ăn cơm, tôi mang thêm một người bạn mà không nói với cô ấy, thế là làm ầm cả đêm, đến tận giờ cũng không để ý đến tôi."
Tống Tiễn không rõ: "Vì sao phải nói trước."
"Có lẽ là để ý, cảm thấy tôi lừa cô ấy."
Tống Tiễn gật đầu, đột nhiên nhớ tới hình như trước khi Giang Liễu Y đến nhà họ Trì cũng có nói một câu, cô ấy dỗi rồi.
Sau đó vẫn luôn khác lạ.
Cho nên, Giang Liễu Y là đang cãi nhau với cô sao?
- ----