Ai Cũng Bảo Tôi Là Người Biến Bạn Trai Nhà Người Ta Trở Nên Tốt Đẹp Hơn

Chương 6: Kết thúc



"Huhu em mới vào trường chưa được bao lâu mà hotboy Sở đã sắp tốt nghiệp rồi, không thể cho em một cơ hội sao."

"Em có vào đại học Z sớm cũng vô dụng thôi, hotboy Sở đã yêu đương với bạn gái bây giờ từ hồi học năm hai rồi."

"Bạn gái anh ấy hời thế, sao chuyện hotboy yêu gái tầm thường như phim ngôn tình lại không xảy ra với em nhỉ?"

"Đừng có mà gato, đàn chị của tôi không hề tầm thường đâu nhé, nhân tài của Khoa Kinh tế chúng tôi đấy, còn chưa tốt nghiệp đã nhận được lời mời vào thực tập ở ngân hàng đầu tư top đầu cả nước, lại còn hay chia sẻ kinh nghiệm cho chúng tôi nữa. Khi đàn chị Tư Tư đứng trên bục phát biểu, nhìn chị ấy như đang phát sáng vậy, tự tin toả sáng, nếu tôi mà là đàn ông thì tôi cũng say chị ấy như điếu đổ."

"Đúng, đàn chị còn là chủ tịch CLB Ngoại giao nữa nhé, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, không có ai là chị ấy không xin được tài trợ đâu. Năm nay chị ấy và hotboy Sở từ chức rồi, CLB chúng ta muốn kéo tài trợ cũng khó rồi, haizzz......"

"Xứng đôi ghê, tình yêu thần tiên thế, hai người không kết hôn thì thật sự đáng tiếc......"

Sở Hạo bàn giao công việc cho chủ tịch Hội học sinh kế nhiệm, những lời bàn tán sau lưng này lần đầu tiên lại khiến anh cảm thấy thoải mái.

Tâm trạng tốt này vẫn luôn tiếp tục cho đến khi anh rời khỏi phòng họp, tìm thấy Thường Xuyên Tư ở sân vận động.

Lưới cầu lông ở sân vận động đã bị cất đi, các nhà tuyển dụng xếp thành hàng trật tự, sau đó là sinh viên nối liền không dứt cầm hồ sơ tiến lên dò hỏi, khung cảnh ầm ĩ bức bối.

Sở Hạo không lấy hồ sơ của mình, anh đã được tuyển thẳng lên thạc sĩ, các giấy tờ liên quan mấy hôm trước cũng đã nộp lên nên chuyện thông báo tuyển dụng này không hề liên quan gì đến anh.

"Tư Tư, tao qua bên kia xem cái nhé, công ty ở quê tao tới trường tuyển người." Từ Cửu nói một tiếng rồi chen vào đám người.

Thường Xuyên Tư đang nghe điện thoại, chỉ vội vàng gật đầu, tiếp tục cố gắng lắng xem di động đang nói gì, sân vận động thật sự quá ồn: "Em ở phía Tây Bắc......"

Một lát sau, Sở Hạo cầm di động chen qua đám người đến.

"Tư Tư," Anh cúp máy, đi đến chỗ Thường Xuyên Tư: "Thế nào, có nghiên cứu được công việc nào tốt không?"

Thường Xuyên Tư lắc đầu, cô đã sớm nhận được offer của công ty thực tập lần trước, lần này tới chỉ là đi với bạn cùng phòng thôi.

Trần Huệ Nhiên và Tô Ngữ thấy Sở Hạo đến, hai người nhìn nhau, lập tức tinh ý tìm cớ rời đi.

Bạn cùng phòng đều đi cả, Thường Xuyên Tư càng không có hứng thú, nhưng Sở Hạo dẫn cô đi dạo khắp nơi, còn tích cực tìm hiểu các vị trí đang được tuyển dụng hơn cô, cầm không ít tờ rơi tuyên truyền.

"Công ty này có vẻ không tồi, phúc lợi đãi ngộ đều khá tốt, em muốn đi phỏng vấn thử không?" Sở Hạo đứng trước một quầy thông báo tuyển dụng nhìn nửa ngày, quay đầu hỏi Thường Xuyên Tư.

"Cũng được ạ." Thường Xuyên Tư tuy không có hứng thú trong lòng nhưng từ trước đến nay cô không bài xích việc giao tiếp với người khác, cô theo ý Sở Hạo chờ bạn nam phía trước hỏi xong liền ngồi xuống trước mặt nhân viên HR.

Sở Hạo giúp cô cầm túi đứng ở một bên nhìn cô tự tin đối đáp với nhân viên HR, không rời được mắt.

......

Gần tốt nghiệp, việc hẹn hò cuối tuần của sinh viên năm 4 đã ít lại càng ít, mọi người đều bị luận văn, sản phẩm tốt nghiệp, tìm công việc,... chiếm hết thời gian.

Thường Xuyên Tư cũng ru rú ở phòng thuê của Sở Hạo làm luận văn tốt nghiệp.

Xác định chuyện bảo vệ đồ án không có vấn đề gì, Sở Hạo lại lo lắng về việc tìm việc làm của Thường Xuyên Tư nên anh cũng lấy rất nhiều thông báo tuyển dụng của các công ty về nghiên cứu tỉ mỉ một lần, sau đó còn lên mạng tìm hiểu.

"Công ty này danh tiếng tốt, tiền lương đãi ngộ không tồi, nhưng một tuần làm 6 ngày; công ty này cũng khá tốt, một tuần làm năm ngày, tuy rằng mới vừa vào tiền lương thực tập có hơi thấp, nhưng lên chính thức sẽ được tăng lương......"

Mắt Thường Xuyên Tư nhìn chằm chằm vào máy tính, hai cái cửa sổ song song vuông vức trên màn hình, cô nhìn không chớp mắt vào báo cáo tài chính, sau khi suy nghĩ sẽ chuyển sang cửa sổ word bên cạnh để gõ ra những đoạn phân tích.

Cô phát ra tiếng "ừm" có lệ từ cổ họng rồi lại gõ máy tính lạch cạch.

"Công ty này lại tốt hơn chút, vị trí công ty không tồi, mấy công ty khoa học kỹ thuật internet cũng ở gần đó, cách công ty anh thực tập hồi trước không xa, chúng sau này cưới xong cũng có thể mua nhà ở đó, như vậy cả anh và em đi làm đều tiện......" Sở Hạo đã vẽ ra tương lai trong đầu.

Thường Xuyên Tư lại khựng lại, bộ não thì vẫn hoạt động nhưng đôi tay lại ngừng lại.

Cô còn chưa nghĩ xem nên nói thế nào với Sở Hạo rằng tốt nghiệp mình không muốn ở lại thành phố H.

"Lễ tốt nghiệp bố mẹ em và bố mẹ anh đều tới, không bằng mượn cơ hội này cho bố mẹ hai bên gặp nhau nhé?" Sở Hạo tâm trạng tốt, hỏi.

Bố mẹ hai bên gặp nhau có thể nói gì ngoài chuyện bàn về cưới xin.

Thường Xuyên Tư cứng lại, do dự mở miệng: "Sở Hạo, em......"

Sở Hạo chống cằm, mỉm cười nhìn cô: "Anh biết, anh còn muốn tiếp tục học thạc sĩ, em cũng muốn vội vàng ổn định công việc, cho bố mẹ gặp nhau chỉ là làm quen trước thôi, chuyện tốt nghiệp xong cưới xin đúng là có hơi vội, chúng ta có thể đính hôn trước."

"Em định nói là......" Thường Xuyên Tư nhìn vào mắt Sở Hạo, trong lòng âm thầm phỉ nhổ mình dây dưa dây cà, kéo dài tới tình trạng này cần phải dứt khoát lưu loát nói rõ ràng: "Em đã nhận được offer của công ty thực tập lần trước."

Sở Hạo lập tức hiểu ý cô, nhíu mày: "Em phải về thành phố B?"

"Vâng, có thể làm ở công ty đầu ngành, cơ hội này em không thể bỏ." Thường Xuyên Tư hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Sau này em cũng sẽ không đến thành phố H nữa."

"Còn anh?" Ý cười trên mặt Sở Hạo đã sớm biến mất, mày nhíu càng chặt.

"...... Chúng ta chia tay đi," Thường Xuyên Tư im lặng trong chốc lát: "Chúng ta thật ra không hề hợp nhau, vẫn nên đừng làm chậm trễ thời gian của cả hai thì tốt hơn."

Cô vừa dứt lời, một xấp tờ rơi tuyên truyền bị ném mạnh xuống bàn trà trước mặt cô, phát ra tiếng vang lớn chứa đựng cả sự tức giận của anh.

Thường Xuyên Tư ngẩng đầu, cô chưa từng gặp dáng vẻ Sở Hạo tức giận như vậy.

Sở Hạo giận đỏ mắt, lý trí gần như sụp đổ, anh chỉ cảm thấy vừa phẫn nộ vừa vớ vẩn, tức đến bật cười: "Thường Xuyên Tư, bảo sao em không nóng vội tìm việc làm, hóa ra em đã sớm có kế hoạch? Có phải từ trước đến nay em chưa từng để anh vào kế hoạch tương lai của em đúng không?"

Cho dù rất muốn phủ nhận, Thường Xuyên Tư vẫn thành thật, khó khăn nói ra một chữ: "...... Vâng."

Sở Hạo cười lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi sô pha, sải bước dài kéo cửa đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Thường Xuyên Tư, tức khắc trở nên quạnh quẽ.

Cô ngồi im một lát rồi khép máy tính lại, dọn đồ vào trong túi.

Trên bàn lả tả các tờ rơi thông báo tuyển dụng, Thường Xuyên Tư suy nghĩ, cuối gom lại cất vào trong túi, cô vẫn nên mang bớt không khí ngột ngạt đi cho Sở Hạo.

Phòng khách khôi phục lại sự sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì, Thường Xuyên Tư nhìn qua một lượt, lẩm bẩm tự nói: "Rõ ràng là nhà anh mà tức giận lại tự đá cửa bỏ đi, lẽ ra phải đuổi em đi mới đúng......"

Cô đóng cửa lại rời đi.

Dù đã nói ra lời chia tay nhưng trong lòng Thường Xuyên Tư không hề nhẹ nhàng, giải thoát như đã tưởng, ngược lại càng thêm tắc nghẽn, khó chịu.

——

Thời gian tốt nghiệp chỉ còn một tháng, cuối tháng 5 thành phố H đã tiến vào mùa hè, điều khiển điều hòa bị bỏ quên trong mùa xuân cũng đã được lôi ra.

Trong phòng ngủ, từng cơn gió lạnh từ điều hòa trên tường thổi ra, bầu không khí cũng mát hơn nhiệt độ bên ngoài.

Từ Cửu ngồi ở cái bàn dưới giường điền vào mẫu hồ sơ tốt nghiệp, thường thường lặng lẽ nhìn lén Thường Xuyên Tư đang ngẩn người ở giường bên cạnh.

Cô ấy nghiêng người nhìn đối Tô Ngữ đang ngồi trên giường đối diện, cũng dùng khóe mắt nhìn Trần Huệ Nhiên.

Bốn người ai cũng không nói chuyện, nhìn như ai cũng bận việc riêng, không khí im ắng quái dị.

Trên bàn Thường Xuyên Tư làm một quyển luận văn kinh tế học được đóng dấu đang mở ra, trước mặt là màn hình máy tính, trên đó là trang web với chủ đề 《21 ngày giúp bạn quên bạn trai cũ 》, 《 Cách nhanh chóng quên đi mối tình cũ 》, 《 Làm sao để không thích một người nữa —— dạy bạn chân chính quên đi một người 》và vô vàn các bài viết khác.

Trên tay cô cầm bút sửa lại những chỗ giáo viên góp ý, tầm mắt dừng ở giấy trắng mực đen nhưng lại không nhìn được chữ gì.

Từ ngày Thường Xuyên Tư và Sở Hạo tan rã không vui cũng đã qua nửa tháng.

Một giọt nước mắt to rơi xuống giấy, chữ mới vừa viết bị nhòe đi.

Sau khi chia tay, Thường Xuyên Tư mới phát hiện nó đau khổ rất nhiều hơn cô nghĩ, tuy từ lúc bắt đầu cô đã nhắc nhở mình rất nhiều lần, nhưng bất tri bất giác cô vẫn hãm vào đó.

Thường Xuyên Tư nắm chặt bút trong tay, cố gắng xốc tinh thần, cố gắng dời cảm xúc sang bài làm văn, cô hít mũi một hơi.

"Tư Tư......" Từ Cửu vẫn luôn ở chú ý đến Thường Xuyên Tư đương nhiên nhận ra được cô khác thường, cô ấy cẩn thận hỏi: "Mày không sao chứ?"

Thường Xuyên Tư quay đầu tươi cười: "Tao không sao."

Nếu mắt cô không đỏ thì mức độ đáng tin của lời này còn có thể cao chút.

"À ừ." Từ Cửu không dám nhắc đến nữa, quay đầu hỏi Trần Huệ Nhiên, người đã ngồi im lặng trên giường hồi lâu: "Huệ Nhiên, mày không sao chứ?"

"Có sao!" Trần Huệ Nhiên xoay người lại, trên mặt không còn khuôn mặt make up tinh tế, có chút tiều tụy, cô ấy chỉ đôi mắt sưng vù khóc suốt đêm qua, căm giận không thôi: "Bọn mày nói xem rốt cuộc Vương Bằng nghĩ thế nào? Nói gì mà muốn chuẩn bị đi du học, mẹ hắn nghĩ hắn sẽ làm chậm trễ tao nên chia tay tao vì lý do của khỉ này, thế thời gian bên nhau một năm của bọn tao thì sao?"

Lúc này, Từ Cửu tự nhiên đứng ở góc độ của chị em tốt mà tức giận mắng tên đàn ông cặn bã: "Tao nghĩ hắn đừng tên là Vương Bằng nữa mà nên đặt tên là Vong Ân Phụ Nghĩa!"

Tô Ngữ cũng thở ra một hơi dồn nén trong lòng: "Nhìn qua thì thành thật chất phác, không ngờ lại là con trai cưng của mẹ."

Nhóm bạn cùng phòng tức giận mắng chửi bạn trai cũ Trần Huệ Nhiên một hồi, nhưng không ai dám đề cập đến bạn trai cũ của Thường Xuyên Tư.

Chuyện của Thường Xuyên Tư và Sở Hạo thật sự quá phức tạp, bọn họ cũng không biết nên mắng Sở Hạo hay là nên khuyên làm lành không chia tay, dáng vẻ Thường Xuyên Tư thì như là không muốn nói. Tóm lại, ba năm tình cảm bởi vì tốt nghiệp nên chấm dứt, bọn họ đứng xem thôi cũng thổn thức không nguôi.

Tô Ngữ đang mắng bạn trai cũ Trần Huệ Nhiên hăng say thì di động trên bàn rung lên, cô ấy cầm lấy xem thì lập tức do dự, nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định nói cho Thường Xuyên Tư: "Tư Tư, Sở Hạo hiện đang ở dưới ký túc xá chúng ta, cậu ấy nói nhắn tin mà mày không rep...... Mày muốn xuống gặp không?"

Thường Xuyên Tư suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên giáp mặt nói rõ ràng để chấm dứt thì tốt hơn: "Ừ."

Cô tùy tiện lấy một cái áo chống nắng, mặc vào, xỏ dép lê xuống tầng.

Không biết Sở Hạo đã đứng dưới trời nắng bao lâu, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng làm ướt tóc đen bên thái dương, mắt nhìn chằm chằm vào cửa khu ký túc xá nữ, bóng Thường Xuyên Tư vừa xuất hiện, anh lập tức đi lại đón.

"Tư Tư......" Nhìn có vẻ gần đây cuộc sống của Sở Hạo cũng không tốt lắm, trên mặt đã lún phún râu, nhưng không hề giảm đi sức hút: "Chúng ta có thể không chia tay không?"

Thường Xuyên Tư không dám nhìn anh, tầm mắt dừng ở tai trái anh, giả vờ nở nụ cười thản nhiên, né tránh đề tài: "Anh ăn cơm trưa chưa? Muốn đến nhà ăn ăn không?"

Kỳ thật giờ này đã trễ, qua giờ cơm rồi, nhà ăn chỉ còn lại vài món, mấy cô múc cơm đang rửa bát đũa, chuẩn bị đồ để nấu bữa tối.

Đồ ăn còn thừa lại đương nhiên là đồ chẳng mấy ai muốn ăn, Thường Xuyên Tư và Sở Hạo cũng chẳng muốn ăn uống gì, hai người ăn được mấy miếng liền buông đũa.

Nhìn nhau không nói gì, sau một lúc im lặng, Sở Hạo mở miệng trước: "Anh cảm thấy vấn đề giữa chúng ta còn chưa đến mức phải chia tay, em muốn về thành phố B phát triển, anh cũng có thể ——"

Thường Xuyên Tư ngắt lời: "Là em muốn kết thúc."

Sở Hạo cau mày.

"Thật ra em vẫn luôn chuẩn bị chia tay." Tầm mắt Thường Xuyên Tư dừng ở trên hoa văn trên bàn gỗ, giọng từ từ bình tĩnh lại: "Chúng ta khi bắt đầu tựa như trò chơi, rõ ràng trước kia chẳng giao lưu gì, rõ ràng nhiều cô gái thích anh như vậy nhưng anh lại tỏ tình với em, đến bây giờ em vẫn không hiểu anh thích em chỗ nào."

Sở Hạo bất đắc dĩ: "Em đừng ——"

"Tuy em tự tin, hào phóng, biết ăn nói, môn chuyên ngành ưu tú, xã giao tốt, khá xinh đẹp còn có đầu óc." Thường Xuyên Tư mặt không đỏ, khoe khoang không chút ngượng mồm.

Sở Hạo yên lặng muốt hai chữ "Tự ti" vào trong bụng.

"Tỉnh táo như em, cho dù em ưu tú, dùng giá trị tiền làm ví dụ thì chúng ta căn bản không phải hàng hóa có giá trị ngang nhau, nếu nói em là hàng có giá 100 thì anh ít nhất phải 1 vạn trở lên." Thường Xuyên Tư bình tĩnh lý trí nói: "Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Anh không phải người em có thể với tới, em ghen ghét, em sợ hãi sau này không được công nhận và không rời được anh, vậy nên chúng ta nên nhân lúc còn sớm mà kết thúc đi."

[Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội - 匹夫无罪,怀璧其罪 - pǐ fū wú zuì,huái bì qí zuì (thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. Xuất xứ Xuân thu Tả truyện, có một câu chuyện dài lắm kèm theo) – Hoa Ca (facebook)]

Sở Hạo luôn nói không lại cô, nhưng anh nắm được trọng điểm hơn Thường Xuyên Tư: "Vốn em không tin anh yêu em."

Thường Xuyên Tư sửng sốt, dứt khoát thừa nhận: "Đúng, anh cũng đã bao giờ nói đâu."

"Lỗi anh." Sở Hạo thất bại thở dài: "Lần đầu tiên anh biết em là hồi năm nhất, lúc ấy anh mới vừa vào Hội Học sinh, làm thư kí chủ tịch, nghe các chủ tịch CLB thường xuyên nhắc tới em, 'CLB Ngoại giao mới có một đàn em vào, em này vừa biết việc mà vừa nói ngon nói ngọt được, chuyện kéo tài trợ cũng dễ dàng hơn nhiều', khi đó anh đã chú ý đến em."

"Tính anh lạnh lùng, rất ít làm quen với người khác, nhưng em lại hoàn toàn tương phản với anh, ai cũng có thể quan hệ tốt với em, nói được đủ thứ chuyện. Nhưng kỳ quái là rõ ràng người khác phái ai cũng làm phiền anh nhưng em lại không hề cảm thấy hứng thú, cho dù anh có cố ý xuất hiện trước mặt em đi chăng nữa."

"Nghe nói phó chủ tịch CLB Ngoại càng lúc càng thân với em, anh rất sợ nên ra tay trước, nhân dịp liên hoan Hội Học sinh có thể gặp em, anh liền tỏ tình với em luôn."

"Anh thích em lúc chuyện trò vui vẻ tự nhiên hào phóng, anh thích em lúc em cười tươi có đôi má núm đồng tiền, anh thích em lúc em nghiêm túc dõng dạc khi báo cáo, tự tin quyết đoán...... Em giống như ánh sáng, sáng hơn em nghĩ nhiều."

Thường Xuyên Tư càng nghe khóe miệng càng cong lên: "Hóa ra em có nhiều điểm sáng như thế, vậy không cần lo sau này không tìm được bạn trai rồi."

Sở Hạo túm chặt lấy tay cô, yếu thế nói: "Cho nên trước khi em không rời khỏi anh, anh đã không rời khỏi em được rồi. Chúng ta không chia tay được không?"

"Nhưng mà" Lòng Thường Xuyên Tư bắt đầu dao động: "Sau khi em tốt nghiệp nhất định phải về thành phố B, bố mẹ em chỉ có mình em, sau này em phải sinh sống ở thành phố B; anh đã ở Đại học Z học thạc sĩ, sau này làm việc và phát triển tại thành phố H, em không muốn yêu xa......"

"Anh cũng không muốn," Sở Hạo nhận thấy cô đang xiêu lòng, rốt cuộc nở nụ cười trên mặt: "Cho nên, anh định rút hồ sơ ở Đại học Z, tham gia kỳ tuyển sinh thạc sĩ ở Đại học B."

Từ bỏ một con đường rộng bằng phẳng để lựa chọn một con đường nhỏ khó đi, quyết định này cho dù là của Sở Hạo nhưng anh cũng đã suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm.

Thường Xuyên Tư giật mình nhìn anh: "Anh điên à? Thi thạc sĩ ở Đại học B khó bao nhiêu anh có biết không?"

"Anh biết chứ, nhưng con người đôi khi phải từ bỏ con đường bằng phẳng để tiến tới một cơ hội tốt hơn, cũng là vì tương lai hai chúng ta." Sở Hạo nhéo tay cô, chống cằm cười nhìn cô: "Vậy có thể cho bố mẹ anh gặp bố mẹ em được chưa? Đính hôn vẫn nên làm sớm, anh sợ sau này em đi làm trở thành cô gái giỏi giang tinh anh lại chướng mắt cái tên mọt sách còn đang đi học như anh, lại muốn đá anh."

Thường Xuyên Tư trợn mắt, sau đó lại bật cười: "Anh mọt sách chỗ nào, rõ ràng còn đi thực tập ở công ty sớm hơn em."

——

Cuối tháng sáu, nhiệt độ ở thành phố H thay đổi, nắng nóng 30 độ trở lên, sinh viên tốt nghiệp còn phải mặc áo cử nhân dài phơi dưới ánh nắng mặt trời.

Từ Cửu không đội mũ cử nhân lên đầu mà cầm ở trong tay không ngừng quạt, vẫn nóng đến phát bực: "Hôm nay thời tiết nóng thật đấy?"

Trần Huệ Nhiên móc đồ trang điểm ra dặm lại sau khi bị mồ hôi làm nhòe, động tác nhanh chóng: "Chúng ta mau chụp mấy tấm, chụp xong cả nhà đi mua kem ăn đi."

"Được đấy được đấy!" Tô Ngữ cũng nóng lắm rồi, bật ô che đi ánh nắng nóng bỏng.

Thường Xuyên Tư cũng rúc dưới tán ô của cô ấy, cầm mũ cử nhân quạt lấy quạt để: "Tí nữa tao còn phải đến cửa Bắc đón bố mẹ tao nữa, bố mẹ tao muốn xem buổi lễ tuyên dương sinh viên tốt nghiệp chiều nay."

Bốn cô gái đi đến nhiều chỗ trong trường chụp ảnh chung lưu niệm, chụp xong cùng đến cửa hàng tiện lợi mua kem, Thường Xuyên Tư vừa mút kem vừa đi đến của Bắc, sang đường cái đối diện nơi bố mẹ thuê khách sạn dừng chân.

Ngồi điều hòa mấy tiếng, Thường Xuyên Tư mới thấy dễ chịu trong người.

Buổi chiều 3, 4 giờ, trời vẫn nắng chang chang, Thường Xuyên Tư dẫn bố mẹ Thường đi đến hội trường.

Trong hội trường rộng lớn, người rộn ràng nhốn nháo, rất nhiều phụ huynh đến chung vui với con cái nhà mình, đã có không ít người ngồi trên các dãy ghế.

"Tư Tư! Tư Tư ——"

Từ Cửu lớn tiếng la hét tên Thường Xuyên Tư trong môi trường ồn ào, ý bảo cô dẫn bố mẹ Thường đến đây.

Thường Xuyên Tư chen trong đám người một lúc mới đến được.

"Cháu chào cô chú ạ," Từ Cửu chào hỏi với bố mẹ Thường, nhặt mũ cử nhân và cục sạc dự phòng trên hai cái ghế lên: "May cháu có dự kiến trước nên chiếm chỗ luôn cho cô chú rồi ạ, hôm nay đông người quá."

"Cửu Cửu là tốt nhất, Huệ Nhiên và Tô Ngữ chưa đến à?" Thường Xuyên Tư hỏi.

"Chưa, chắc đang make up trong ký túc xá, Tô Ngữ nhắn tin cho tao bảo sáng nay dẫn bố mẹ đi ngắm sông Tiền Đường, bây giờ mới đang trên đường đến trường." Từ Cửu ghé vào bên tai Thường Xuyên Tư nói.

Bố mẹ Thường đã nhanh chóng làm quen với bố mẹ Từ, đang nói chuyện quên trời quên đất.

Đến khi Trần Huệ Nhiên và Tô Ngữ dẫn bố mẹ đến thì các bố các mẹ nói chuyện càng hăng hơn.

Có mấy sinh viên đang chuẩn bị thiết bị trên sân khấu, Sở Hạo đứng bên cạnh sân khấu nhẩm lại bài diễn thuyết, anh là sinh viên thủ khoa đầu ra nên sẽ là người đầu tiên phát biểu sau khi bắt đầu buổi lễ.

Anh nhìn các hàng ghế, tầm mắt bắt được Thường Xuyên Tư trong đám người, rốt cuộc tìm được rồi, bên người cô là một đôi trung niên có vài phần giống cô, nhìn là biết bố mẹ Thường.

"Hạo Vũ, tao đi chào hỏi bố mẹ Tư Tư cái." Sở Hạo nói xong, Kỷ Hạo Vũ ra dấu ok, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục điều chỉnh âm thanh.

Sở Hạo đi nhanh trên bậc thang, chào hỏi vài người bạn quen biết, vài bước đã tới bên Thường Xuyên Tư.

Vừa đến gần đã nghe mẹ Thường nhiệt tình nói: "Tư Tư, con chia tay với thằng nhóc kia rồi đúng không? Con nhìn ảnh này xem, cháu trai của dì Tần, lớn hơn con hai tuổi, đúng độ tuổi biết yêu thương chiều chuộng người yêu, làm nhà nước ở thành phố B......"

Thường Xuyên Tư đã thấy Sở Hạo, cái mặt âm u của anh làm cô khiếp sợ: "Mẹ...... Mẹ đừng nói nữa......"

"Không thích à?" Ngón tay mẹ Thường lại lướt sang bức ảnh tiếp theo: "Này thì sao? Em trai của đồng nghiệp dì nhỏ con, cao 1m9, có tội hơi đen......"

Thường Xuyên Tư nuốt một ngụm nước miếng, ngắt lời mẹ: "Mẹ, bạn trai con đến."

Nói xong, cô nở nụ cười lấy lòng với Sở Hạo.

"Ai?" Mẹ Thường nghi ngờ quay đầu lại.

Gương mặt âm u của Sở Hạo bỗng biến thành tươi sáng, anh nở nụ cười tươi, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào cô chú ạ, cháu là Sở Hạo, cháu với Tư Tư đã yêu nhau nhiều năm rồi ạ."

Thường Xuyên Tư có thể bị gương mặt này của anh hấp dẫn thì mẹ cô đương nhiên cũng không chạy thoát được, vừa đẹp trai vừa lễ phép, mẹ Thường vốn dĩ đã trừ vô số điểm của Sở Hạo trong lòng bỗng chốc lại lập tức cộng điểm lia lịa.

Sau khi kết thúc lễ tuyên dương sinh viên tốt nghiệp, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Nói tới nói lui, hai bên cha mẹ càng nói càng hợp, thậm chí đã quyết hai ngày sau cùng đi du lịch thành phố H.

Sở Hạo ân cần đưa bố mẹ Thường về khách sạn, cố gắng biểu hiện với bố mẹ vợ để hai vị thấy anh còn tốt hơn con trai, cháu trai nhà ai đó.

Sau khi rời khách sạn lại đưa Thường Xuyên Tư về ký túc xá, bọn họ nắm tay chậm rãi đi dạo vườn trường Đại học Z.

Ánh trăng mờ ảo, khuôn viên trường trong mùa lễ tốt nghiệp không sôi động như thường lệ kể cả vào ban đêm.

Thường Xuyên Tư không ngừng đánh giá Sở Hạo, nghẹn cười.

"Làm sao vậy?" Sở Hạo cô nhìn đến mất tự nhiên.

"Em không ngờ anh cũng biết nịnh nha." Thường Xuyên Tư hài hước nói: "Bố mẹ em vốn không thích anh thế mà trước khi anh về còn nắm tay anh gọi ' con '."

"Hồi trước cô không thích anh à?" Sở Hạo khó hiểu hỏi.

"Đúng vậy, buổi chiều anh thấy mẹ giới thiệu người khác cho em rồi đấy, đây cũng không phải chuyện lần đầu." Thường Xuyên Tư quên hết tất cả, kể bô bô: "Nghỉ hè năm ngoái tí nữa thì em kiếm được một anh bạn trai mới ở thành phố B, may mắn mà em kiềm chế bản thân lại được."

"Nghỉ hè năm ngoái? Bạn trai mới?" Sở Hạo cắn răng mỉm cười, lặp lại.

Thường Xuyên Tư ảo não vỗ miệng mình, sao cô lại tuôn sạch ra rồi.

"Này?! Sở Hạo, anh là chó à? Cắn mặt em làm gì?!"

"Để lại ký hiệu của anh, thuận tiện để em nhớ lâu."

【 Hỏi: Hôm nay hotboy Sở đã chia tay với Thường Xuyên Tư chưa? Đáp: Vẫn chưa nha. 】

***** 09/03/2022 - NTP_1512 *****

~~~~ HẾT ~~~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv